________
Hôm nay, là một ngày rất quan trọng, quan trọng vô vô vô vô vô cùng, phải gọi là ngày Tận Thế mới đúng!!!
Nó sẽ quyết định cho sự sống chết của sinh mạng nhỏ bé như tôi đây, có nghĩa còn liên quan tới Mama Đại Nhân uy quyền, mấy bấy bê đệ đệ thân yêu, à còn có nhỏ Linh hám trai và bla bla nữa...
Vâng, hôm nay tôi sẽ chính thức làm gia sư đó [ Mà thực ra tôi cũng chả hiểu đại gia đình bên kia của tôi có liên quan méo gì đến chuyện hôm nay nữa á -_- ]
Nghe ngầu không? Dù chả biết thằng nhóc kia có học giỏi hay không, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi cái bộ mặt “ phởn phởn”, nghênh nghênh của mình ra ngoài được.
Dĩ nhiên phải phởn rồi chớ, nghe cứ như tôi học giỏi lém ợ, từ Việt Nam được mời sang đây làm gia sư cơ, lại còn dạy cho con một nhà đại gia nữa. Hê hê. [Tôi sống ảo tí có chết ai đâu]
- Cô... bị thần kinh à?_ Đình Phạm vừa gặm miếng bánh mì, dùng ánh mắt kì thị nhìn tôi.
- Kìa người anh em, sao nói thế, hắc hắc _ Tôi cười. Thực ra cũng méo biết luôn sao tự nhiên hôm nay tôi bị người ra chửi vẫn cười được chứ.
-... _Hỏi thật đấy Cô đang bị “ vấn đề” gì khó nói à _Kì thị mũ _...Cần đi bệnh viện không? Tôi lai, không lấy phí...
- Ơ cái chú lạ nhỉ, tui đây đang có chuyện vui mà, hắc hắc_ Ngâm nga một giai điệu nào đó, tôi khẽ đặt đũa xuống, đeo ba lô lên_ Thôi chào cả nhà, cháu ăn xong rồi ạ, chào ông cháu đi nha~
Tôi giơ tay, ý nói bye bye rồi phóng lên thành phố bằng chiếc xe đạp vừa mướn được.
Không khí chung trên bàn ăn khi ấy: Có người uống lộn thuốc rồi à?!!
--- Thắng phanh xe, với tâm trạng háo hức, hồi hộp như nhân viên mới vào nghề, tôi đạp cửa bước vào, khí thế hừng hực. Chưa kịp nói gì, tôi đã nghe thấy những tiếng cãi nhau thần thánh vang lên cùng lúc nên tranh thủ đứng nép lại bên cửa, vểnh tai lên.
- Thiên Dương, con mau xin lỗi chú Trần ngay cho mẹ!!!_ Hình như là giọng cô Nhiên.
- Cớ gì tôi phải xin lỗi gã đó _ Cái kiểu xấc xược vênh hàm thế này chỉ có bé Tiểu Dương thôi.
- Con... _ Cô Nhiên kìm nén cơn giận, lạnh giọng_ Con vô lễ với chú Trần, mau xin lỗi.
Cái chú họ Trần gì đó kia từ nãy đến giờ nín thinh, bỗng mở miệng:
- Thôi An Nhiên à, con giờ vẫn đang sốc chuyện khi ấy, em thông cảm cho nó...
- Hừ, giả tạo_ Tiểu Dương nhếch môi, tỏ vẻ chán ngấy.
__Chát__ Cô Nhiên tát thật mạnh vào mặt Tiểu Dương.
Nhanh.Gọn.Dứt. Khoát. Và. Không. Hề. Thương. Hoa. Tiếc. Ngọc!
Hay lắm!_ Tôi vỗ đùi. Thật thấy mình hơi vô duyên... Nhưng thôi, con trẻ phải rèn từ nhỏ, chứ để nó làm loạn, ngang bướng rồi thì... chậc chậc không hề tốt.
- Con, có xin lỗi không?
- Thôi thôi em....
- Tôi cứ không xin lỗi đó. Bà, giỏi thì tát tiếp đi!
__Chát__
Nói chung toàn bộ cuộc cãi vã này chỉ có ba chi tiết: Tiểu Dương ngang bướng - Cô Nhiên bắt nó xin lỗi- Chú Trần can ngăn “yếu ớt“. Vậy thôi a.
Sau khi Tiểu Dương bỏ đi đầy phẫn khí với hai bên má “sưng vù” đỏ mọng như trái chín, cô Nhiên khẽ thở dài:
- Trần Cung, anh đừng bao che cho nó nữa. Nuông chiều quá nên giờ con mới hư như thế đó_ Cuối cùng cũng có một câu khác biệt.
- Dẫu vậy nhưng..._ Chú Trần ôm cô Nhiên vào lòng_ Anh thực sự cảm thấy có lỗi với thằng bé. Cảm giác này, đau lắm Nhiên à.
Cô Nhiên cũng ôm lấy chú Trần:
- Không phải lỗi tại anh, đừng tự dày vò mình như thế chứ tiểu Cung của em_ Cười mỉm_ Căn bản, tên khốn Gia Thế Hùng đó không phải là chồng em, là anh mới đúng. Chúng ta lại không có làm gì sai trái, chỉ vì sự việc năm ấy nên anh với Thế Hùng mới phải trao đổi địa vị. Anh đã phải hy sinh nhiều thế, cớ gì phải cảm thấy có lỗi? Thiên Dương cũng là con của hai chúng ta mà.
Chú Trần dịu dàng xoa xoa đầu cô Nhiên:
- Anh hiểu. Thế nhưng Tiểu Dương đã luôn coi Thế Hùng là một người cha chân chính. Tự nhiên bây giờ nghe tin em với anh đính hôn, lại công khai hoành tráng như thế, hẳn con sẽ rất sốc. Chấn động tâm lí của nó, anh áy náy vô cùng.
- Thôi không sao, thua keo này ta bày keo khác. Thời gian còn dài, rồi thằng bé sẽ hiểu thôi_ Cô Nhiên nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực chú Trần như để cảm nhận hơi ấm trong vòng tay ấy.
... Tôi phải nói thế nào nhỉ... Có nên cho Tiểu Dương biết không...
... Hừm.... Nhưng mẹ tôi đã từng bảo chờm hớp vào chuyện của người khác là không tốt...
...Vậy... tôi sẽ đi nói chuyện với Tiểu Dương! [ Tôi có khác, lôgic thật:v]
______
Bên bậc lan can với đầy những sắc oải hương đẹp mê hồn, có một người con trai dung mạo không kém cạnh đang ngồi ở đó. Có thể nói người con trai ấy sẽ còn đẹp rựcrỡmêhồnlãngtửquyếnrũchóilóa mất cmn phần của những bông hoa diễm lệ kiêu ngạo kia... nếu cậu này không có một thế ngồi kì cục, chân vắt véo như chân khỉ, mặt thì nhăn như tinh tinh ăn trúng ớt giống hiện nay.
Mời các bạn khỉ đến nhận đồng loại ---
Tôi khẽ đi lại gần, nhí phát vào đầu nó. Tên nhóc này ghét dễ sợ.
- Ê cưng, sao mặt mày biểu cảm thế, có chuyện gì buồn cứ xả ra cho nó nhẹ lòng, cứ coi như chị mày độ lượng, nghe mày lải nhải một buổi vậy_ Ngồi xổm.
-..._ Không cảm xúc-Hồ Quang Hiếu
- Này, nói gì đi bấy bê, khinh chụy đấy à?_ Tôi bắt đầu lo. Chết, lỡ cháu nó sốc quá mà bị tự kỉ thì chết mất.
-..._ Mắt rưng rưng
- Này, cư..cưng... khóc đấy à?! _ Ơ hay lắm, thế là không cần phải giải quyết cái méo chi cũng thoát được cửa này rồi, ha ha ha.
- Không, bụi rớt trúng thôi_ Tôi chưa kịp tìm cái vòng cổ kia, nó đã đưa tay dụi sạch mắt, cười gượng nói.
Tôi chợt đứng hình... Có gì đó sai sai...
.... Nó đang buồn, đang cô đơn... Nó đã phải chịu đau khổ nhiều... Nó vẫn là con nít thôi...Tôi là người được cử đến đây, đáng ra phải là người an ủi nó chứ...thế mà tôi lại đùa cợt với cảm xúc của Thiên Dương..Tôi thật sự tồi đến mức đó...
- Này, nếu muốn khóc cứ tựa vào vai tôi đi, áo tôi có dính chút đất lúc đi đường như nếu em không chê... cứ coi tôi như là cha của em vậy _ Tôi thở dài, xoa đầu Thiên Dương.
-..._ Vẫn cúi đầu
Tôi tựa vào mép lan can bên cạnh nó:
- Nếu không phiền em có thể nghe tôi lải nhải chút được không_ Tôi ním môi, nói tiếp_Tôi cũng giống em. Ba tôi mất rồi, nhưng tôi vẫn còn tình yêu thương của mẹ. Mẹ tôi dù nghèo đến mấy, dù có bị người ta khinh thường, gọi là đĩ, là cave, là gái gọi nữa đó... thế nhưng tôi biết mẹ chỉ là bị bắt buộc thôi.. có ai muốn làm những công việc đáng ghê tởm đó đâu... mẹ vẫn luôn dành cho tôi những thứ tình cảm tốt nhất, mẹ yêu tôi lắm... yêu thêm cả phần cho ba cơ...Những lúc mẹ con tôi bị đánh... Khi ấy mẹ ôm chặt tôi lại, có mỗi mẹ bị đánh thôi à...Thế nhưng mẹ vẫn lo tôi lắm, liên tục khóc xin ông bà tha cho tôi mà...Chỉ có mẹ là người thấu hiểu và yêu thương tôi nhất... Bây giờ mẹ tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi, thật sự giờ tôi muốn về gặp mẹ lắm, muốn được cảm ơn mẹ, muốn nói rằng tôi nhớ mẹ và tôi yêu mẹ, yêu mẹ rất nhiều...
Tôi dừng lại, nín thở một hơi rồi nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ngẩng lên của nó:
- Điều tôi muốn nói với em là bà mẹ nào cũng yêu thương con của họ cả, chỉ là mỗi người có một cách thể hiện tình cảm khác nhau mà thôi.
-... Đó chỉ là mẹ chị thôi. Còn “bà ta” thì phản bội ba t..._ Thiên Dương cười nhạt.
- Em đã từng hỏi mẹ em về chuyện năm đó chưa?_ Tôi ngắt lời.
-...
- Em chỉ nhìn nhận vấn đề trên phương diện của mình và người ngoài, em đã đặt mình vào cô Nhiên hay chú Trần để rồi suy nghĩ mọi chuyện chưa?
- Hừ, cần gì phải làm thế. Tôi đã tận mắt nhìn thấy hai người đó qua lại với nhau ngay khi bố tôi còn sống. Những cuộc cãi vã giữa bố mẹ nữa, hẳn là tại ông ta, vậy còn chưa đủ hả?! Còn phải xem xét cái gì nữa?! Tôi hận lão già đó, hừ, bày đặt giả vờ thanh tao, tốt bụng trước mặt mọi người. Khinh.
- Chú Trần là bố em_ Tôi thở dài, thật sự chẳng muốn dấu nó nữa.
-?!!
- Chú Trần vì có lí do không tiện nói nên mới phải hoán đổi địa vị với người mà em gọi là bố_ Tôi giải thích bằng khuôn mặt chân thành nhất có thể.
- Ha ha, chị... đừng đùa tôi thế chứ, không vui đâu_ Nó cố chấp, mặt lạnh.
- CHỊ-ĐÙA-CƯNG-THÌ-ĐƯỢC-CÁI-MÉO-GÌ_ Trông mặt Lê Hân Hân tôi giống đang đùa lắm sao.
- Chứng cứ?_ Tên nhóc con này vẫn tỏ thái độ ngang bướng, nhất quyết không chịu tin tôi.
- À thì... tôi sẽ tìm được chứng cứ. Nhưng em hãy nhớ kỹ những lời tôi nói, bố em không phải Gia thế Hùng. Và hãy suy nghĩ cho thông suốt trước khi làm một điều gì đó, đừng làm gì để hành động của mình ảnh hưởng đến người khác, nhất là BỐ MẸ của em đấy, nghe chưa_ Vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn.
- Tôi sẽ đợi tin tốt từ chị_ Nó lười biếng gật đầu, cười như không cười liếc tôi một cái. Nhả xong được mấy chữ đó rồi đút tay vào túi quần bước đi.
Hừm... Tôi thao thao bất dịch, nó bóng gió xa xôi nhưng cũng gật đầu. Cái này có được gọi là nghe lời không nhỉ?
Kệ đi, đến khi tìm được chứng cứ chứng minh chú Trần là bố của nó, kiểu gì nó chẳng phải nhận, nghĩ nhiều làm gì cho mệt người -_-
-------------------------------------------------------
- Này_ Khó chịu.
- Hửm?
- Sao chị cứ đi theo tôi vậy?! Lại còn vào phòng tôi nữa? Con gái con đứa, không biết xấu hổ à?!_ Nó tuôn một tràng.
- Ây zì, đừng có tỏ cái thái độ khó ưa đó nữa. Làm gì phải xấu hổ khi vào phòng một đứa trẻ con chứ_ Tôi cau mày, nói chuyện một cách bình thản.
- Tôi không phải trẻ con!! Đừng có mà gọi tôi là trẻ con nữa a a a! Tôi cao hơn chị đó nhá _ Mặt nổi gân xanh, nó gồng cổ lên cãi. Thật con nít quá a.
Tôi im lặng vài giây rồi đưa tay lên đo, sờ đầu tôi, rồi chạm vào đầu nó,
- Có hai phân thôi à _ Tôi bĩu môi.
- Thôi không tám nhảm nữa, nói vấn đề chính đi. Chị đó, vào-đây-làm-gì? _ Gằn từng chữ.
- Thế cô Nhiên chưa nói gì cho bé nghe à?_ Tôi chống một tay lên bàn, tay còn lại đưa lên vuốt cằm nó_ Tôi đến đây để dạy học cho em đó.
Độc giả thân yêu, thấy tôi soái chưa ~~~ Ahiuhiu
- Tôi tưởng bà chị đến đây xin chạy việc vặt chứ? Bữa trước gặp tôi cứ nghĩ chị là nhân viên dọn vệ sinh khu F cơ, hoặc có thể là phụ bếp, hừm... lao công tòa hay bồi bàn chẳng hạn Mũi tên thứ nhất,: Xuyên đầu! Mà đúng cũng có thể là trẻ lang thang cùng túng, nghèo hèn, đói khát, bần tiện, yếu ớt mà bà già lượm về nữa a Mũi tên thứ : Xuyên bụng! Mặt mày trông ngu si tứ chi không phát triển thế này mà cũng đòi dạy học cho tôi hả? Mũi tên thứ , mũi tên truyền thuyết: Xuyên tim! _ Nó thẳng trừng nói. Hồ Quang Hiếu ơi, anh có thể sang đây hớt cái thằng nhóc này đi được không, không cảm xúc của anh đó.
KO """ ............ tít......tít..........tít.................t...............
- Này, bé đừng nói nữa được không. Đau lắm đó nhóe_ Tôi khóc ròng trong bụng. Có cần phải lôi cái "nhoại hình " (tiếng lóng:v) của tôi ra chặt chặt chém chém không thương tiếc như vậy không hả, nó có tàn tạ đến thế đâu...
- Nói chung tôi không chấp nhận_ Dội một gáo nước mát cộng vài cục đá nhỏ.
....Vài giây tiêu hóa...
- Hảảảảảả ?!!! Clgt... không chấp nhận là sao?_ Mất công đạp xe hơn mấy chục cây số như cô giáo vùng cao nhiệt tình giúp học sinh “thần đằng “ mùa mưa lũ, chẳng lẽ ra đến đây chỉ để nghe nó báo đáp lại vài chữ thế này thôi à.
- Cô cứ nói với bà già đó đi, tôi không học thêm đâu. Giờ thì, mời, ra khỏi phòng tôi đi_ Dội thêm gáo nước nữa, nhưng lần này là nước lạnh cộng tảng băng lớn.
- Không biết! Con mẹ nó, chị mà mất công đến đây lại còn phải chịu nhiều phiền phức nữa, đủ lắm rồi nhé, Cưng mà nói nữa thì _ Tôi trừng mắt, vẫn cái điệu bộ, khí thế dọa người ấy, đưa tay lên cắt cổ, nói tiếp_ Tôi không nhân nhượng nữa đâu.
Nó rùng mình, mặt dù tỏ vẻ không sợ trước ám khí ngút trời của tôi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo ngồi vào bàn học giở sách vở ra. Tôi thở phào một hơi. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây...