... Vào học, tôi đang nghĩ chẳng biết nên cảm ơn tên đó như thế nào nhỉ. Hừm, tặng quà à,tôi nghèo nên chẳng có tiền mà mua gì đắt đắt cho hắn đâu. Tặng bèo quá thì lại sợ hắn chê cười, hay chỉ cảm ơn cho qua thôi nhỉ ? Ui zời ơi, tôi đâu rành mấy khoản quà cáp đó, nghĩ nát óc mà có thông đâu các bạn ạ... Đang suy nghĩ trên mây, giọng của cô Lan dạy Toán vang lên kéo tôi xuống mặt đất tức thì:
- Bạn Kiên làm ý a, bạn Hân làm ý b, bạn Khôi làm ý c. Các em được gọi mời lên bảng.
Ý, giật cả mình, hình như cô vừa gọi tên mình nhỉ? Tôi liền xem qua đề bài một lần rồi lăng xăng cùng hai bạn kia lên bảng. May là hôm trước học qua rồi nên lúc nãy không chú ý giải bài vẫn ngon ơ. Câu a là đề đại trà thôi nên bạn lên làm nhanh lắm, ngoắng cái đã về chỗ rồi.
Câu của tôi cũng thuộc dạng khá giỏi nên còn phải suy nghĩ chút, còn câu c thì là đề đội tuyển dài dòng rắc rối, thực ra tôi cũng có thể làm được đấy chứ nhưng chắc cô đang muốn thử thực lực tên đó thôi.
Ôi trời, chả biết làm sao lại thấy hơi hồi hộp ấy nhỉ, định cảm ơn Khôi cho xong việc thế mà họng cứ như có gì chặn lại ý, chẳng nói được gì cả. Mãi tôi mới viết nốt đáp án cuối cùng rồi vùng vằng đi xuống, trả thèm liếc bạn luôn.
Đến lúc đặt mông vào ghế rồi thì mới hớ ra chứ. Ui trời đất ơi, làm bài mà đầu óc để đâu vậy, phép tính cuối cùng đơn giản nhất tôi lại làm sai chứ. Tám nhân năm bằng bốn mươi thế mà lại viết là bốn lăm. Trời, nhục quá, nhục như con cờ hó ấy, kiểu gì chẳng bị cả lớp cười cho thối mũi đây T-T... Ngó sang tên đó thấy hắn làm bài gần xong còn mỗi cái đáp số nữa thôi, cô giáo bắt đầu chấm bài rồi. Haiz,đành chịu vậy, sai có cái đáp số chắc cũng chỉ bị trừ điểm thôi nhỉ? Đang cắn răng lo sợ, Khôi làm xong làm rồi thì nhìn lướt qua bài tôi. Nhân lúc cô chưa chú ý, bạn khéo léo dùng tay xóa số , chỉnh lại con cho tôi rồi mới hạ phấn đi xuống. Tôi ban đầu ngạc nhiên lắm, đánh mắt xung quanh thăm dò thấy các bạn đang làm bài nên không ai để ý cả, có đứa thấy cũng lắc đầu cho qua.
Thế là lần đầu tôi được một con to tướng đầy oan trái vào chính môn mà mình giỏi nhất. Dù cảm thấy hơi chột dạ nhưng đành thôi vậy, nếu là các bạn, bạn sẽ lấy con hay con ?
Ôi, tự nhiên giờ tôi lại thấy cảm kích hắn kinh khủng á, hết ác cảm luôn rồi. Ra chơi còn cho bạn Khôi thân yêu một cái kẹo rồi bá vai bá cổ cảm ơn bạn cơ. Bạn thì vẫn không nói gì cả, cười cười rồi gấp cho tôi một chú cún đẹp lắm. Nhìn yêu thế chứ lị. Theo đà này, đám fan nữ lớp tôi cũng xúm lại coi, miệng không ngớt xin bạn gấp cho cái này cái nọ. Bạn thực ra cũng hiền lắm, đồng ý gấp hết nhưng chỉ không cười với ai nữa thôi. Linh được tặng một con bướm to tướng nên mang ra ý ới khoe tôi, miệng không ngớt:
-Khôi tặng tao nè, đẹp không mày? Dễ thương quá ý chứ! Người đẹp nên làm gì cũng đẹp. Tao phải về trưng làm kỉ niệm đây. Mỗi khi nhớ chàng lấy ra coi cho đỡ nhớ nhỉ?
Trời nghe sến không chịu được . Nhưng ít nhất từ hôm đó tôi cũng cải thiện mối quan hệ với Khôi hơn. Dần dần làm quen, nghe mẹ bạn nói mới biết bạn mắc bệnh ít nói và ngại giao tiếp,dù chưa đến mức tự kỉ nhưng cũng không thích nói chuyện hay tiếp xúc với ai cả. Nhưng một khi bạn mà đã thân với ai thì sẽ thật lòng quan tâm tới người đó. Cô bảo biết Khôi có bạn rồi thì vui lắm, còn bảo tôi với Linh khi nào rảnh thì qua nhà chơi nữa cơ. Nhà bạn to như nhà Tổng thống Ô Ba Ma ấy, có khi còn giàu hơn ông bà nội tôi nhiều.Nghe nói hình như bố Khôi là chủ tịch hãng hàng không gì đó còn mẹ bạn là giám đốc công ty đá quý cơ, gia thế khủng lắm, xem ảnh thấy ai cũng vừa đẹp vừa sang. Nghe xong mới thấm, bố mẹ thế nào con thế nấy là phải thôi, tên đó thực ra cũng sướng quá đó chứ...
Chào quần thể bà con, au viết truyện chưa được bao lâu nhưng trình cũng không tới mức kém,
ai đi qua xin cái like vs cmt dòng cái nào. Khen chê gì cũng được để au vui lên cái, có cảm giác bị bỏ rơi rầu