Câu chuyện mà lớp chúng tôi diễn đại khái là về một cô gái nhà nghèo và hoàng tử ở vùng đất xa xôi nọ. Lần đầu hai người gặp nhau là ở vùng biển ngoại thành, khi tình cờ cả hai người cùng nhặt chung một chiếc vỏ ốc.Thế là tiếng sét ái tình... Và sau khi gặp lại một lần nữa ở bến chợ thì ngay ngày hôm sau đám cưới của họ diễn ra.
..........Hết truyện............Trời ơi, lố quá chừng ! Chả biết não đứa biên kịch ra cái tác phẩm " kinh điển" này có bị vấn đề gì không ?
Khùng thật! Yêu nhau chỉ vì một cái vỏ ốc ư?
Thế mà khi khi tôi lí sự với lũ con gái thì bọn nó lại bảo tôi chả có cái óc tình cảm lãng mạn... Thế mới ức chế , lãng mạn cái khỉ gió ý !
Thôi quay về hiện tại nhé... Nhỏ Hương đưa trang phục thị nữ cho tôi, miệng lầm bầm:
- Mày mà chế lời thoại không khớp với kịch bản tao thiến mày, rõ chưa?
- Ô kê thưa sếp, em biết rồi mà. Sếp lườm nữa tí em nghỉ việc đấy .
Nhỏ lườm tôi thêm cái nữa cho đã mắt rồi quay sang thủ thỉ với tên bạn gà mờ kia bằng chất giọng ngọt còn hơn cả nước mía siêu sạch, nghe phát ớn à :
- Khôi ơi, trang phục của bạn đây nhé. Tí nữa diễn có gì trục trặc thì cứ ra hiệu cho mình nha, dù gì cũng là đạo diễn nên mình sẽ giúp bạn hết sức..... ( xin mạn phép lược bỏ bớt một nghìn ba trăm năm mươi chữ đằng sau).
____________________________________________________
- Hoàng tử, là chàng ư?_ Tiếng nữ chính của chúng ta vang lên.
- Là ta đây, nàng còn nhớ ta không?_ Nam chính đã lên sàn.
- Có chứ, sao em lại không nhớ chàng được. Kể từ hôm qua gặp chàng em lần đầu em đã yêu chàng rồi. Không ngờ hôm nay lại được gặp chàng thêm lần nữa, còn gì hạnh phúc không bằng! Thật cảm động quá!_ Nữ chính bật khóc ngon lành .
- Ta cũng thế, chúng mình cưới nhau nhé. Ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian !_Nam chính nhập vai quỳ xuống nói.
- Vâng _ Nữ chính tỏ vẻ e thẹn đồng ý.
Thế là được xem phim cô dê an miễn phí, tôi ngáp một cái thật to rồi vác đống phục trang với vẻ nặng nhọc đi thay. Hà hà, còn khoảng hai cảnh nữa mới đến mình diễn nên tôi lén ra ngoài đi mua một chai La Vie, thức uống tất yếu của cuộc sống, có vị khoáng dịu nhẹ và một trăm phần trăm thiên nhiên nguyên chất để bồi bổ cơ thể trước. Nếu cứ phải chịu bị tra tấn đôi mắt với cái lỗ tai bởi hai diễn viên "thần thánh" kia thì tôi có lẽ sẽ phải nhập viện gấp vì buồn nôn mất.
Tu ừng ực chai nước mát lạnh, toan đi về thì chân tôi chợt khựng lại vì thấy tên Khôi hâm với một người nữa đang đứng nói chuyện ở góc sân trường. Hừm, nhìn điệu bộ có vẻ trông mờ mờ ám ám lắm! Máu tò mò hóng hớt bắt đầu nổi lên, tôi nhón chân lén lút chạy qua cái cây phượng gần đó và vểnh tai lên nghe ngóng:
- Cậu chủ à, nghe tôi đi. Về thôi, bà chủ đang đợi cậu đó.
- Cậu biết bà chủ cũng có nỗi khổ riêng mà. Nếu không chuyển nhà thì ông chủ sẽ dẫn cô minh tinh kia về nhà ta đấy, bà chủ sẽ không chịu nổi mà bệnh tái phát mất.
- Cậu chủ....
Từ nãy đến giờ đứng hóng hơn cả chục phút rồi mà có thấy tên đó hó hé từ nào đâu, toàn là người đàn ông lạ mặt kia càm nhàm, van nài suốt ấy chứ. Đại khái tôi cũng hiểu ra vấn đề trước mắt : Ông già nhà hắn ngoại tình- Bà già nhà hắn thì không chịu nổi nên muốn chuyển nhà- Người đàn ông kia đang thuyết phục hắn chuyển đi cùng ... Aiz, nói chung quan hệ nhà này cũng rắc rối quá nhỉ. Thôi nghe lén đủ rồi, chuyện gì thì cũng mặc xác nhà hắn, tính sau, giờ chuồn là diệu kế !
Biết mà, cái gì thì cũng có giá của cái đó. Thế là tôi chưa kịp quay gót chuồn đi thì đã vấp phải cái gốc cây đáng chết ngã dập mặt. "Uỵch!... Ựa!.."- Tiếng va đập "nhẹ nhàng" vang lên khiến hai con người kia giật mình rồi nhìn tôi như thấy UFO bay qua Trái Đất . Hoặc có thể nói đơn giản hơn là giống như đang thấy tổng thống Nga seo phi cùng bà bán bánh tráng trộn. Định mệnh cái gốc cây phượng ! Rối quá tôi nhanh chóng đứng dậy phủi mông rồi giở trò lừa cũ rích:
- Trời đẹp quá nhỉ.... Ô, nhìn kìa! Có cái UFO đằng kia tề !
He he, thế mà hai người kia vẫn trúng kế, quay phắt lại ngóng. Còn tôi, vắt dép lên chạy thôi chứ còn sao nữa... Vào trong cánh gà, tôi đang thở dốc thì nhỏ Linh từ đâu nhảy ra, miệng luyến thoắng không ngừng:
- Mày đi đâu thế? Có biết tao lo lắng lắm không hả? Cả Khôi nữa, mày biết chàng của tao ở đâu không ? Thôi chết, gần tới cảnh mày diễn rồi kìa còn không mau make up đi hả con tê ?!
Ui, sau khi phun đầy đủ " mưa xuân" vào mặt tôi, nhỏ không thèm đợi tôi trả lời mà cứ kéo một mạch lại bàn trang điểm. Nói trang điểm thế thôi chứ chỉ là kẻ mắt cho giống người mù với trát thêm chút phấn đen vào da ấy mà. Xong xuôi, tôi nhỏ thêm vài giọt nước nhỏ mắt để tí diễn cho nó cảm xúc và chờ đợi...
______________________
-Rose thị nữ đâu rồi ? Ra đây đi con !_ Tiếng bà quản gia vang lên.
- Đây, tui à nhầm, con đây. Dạ, mama gọi con có việc chi ạ?_ Tôi cố nhập vai, chống cái gậy đi như người mù.
- Từ nay con sẽ đi theo công chúa nhé. Nàng ta quý con nên con chỉ cần trò chuyện với nàng là được, không cần phải làm việc nặng nhọc đâu.
- Vâng, thôi con đi gặp cờ hó à lộn công chúa đây. Bai bai mama!_ Vừa nói tôi vừa đi vào.
Phù, thế là xong một cảnh rồi, cảm giác nhiều người cứ nhìn mình chòng chọc sợ thật đấy. Tôi phở phào rồi vơ đại chai nước bên cạnh tu ừng ực. Uống xong mới nhớ ra có người bên cạnh:
- A! Nước của Khôi à? Hân không để ý, sorry nhé!
Bun từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Cái ánh mắt ấy như đang xoáy vào tâm can người đối diện ý. Tôi đành mở miệng giải vây trước :
- Chuyện lúc nãy Hân không nghe thấy đâu, Khôi đừng để ý.
Bạn vẫn im lặng, cúi xuống viết lách hí hoáy rồi đưa cho tôi " Tớ sắp phải đi rồi Hân à, sau vở kịch này xe nhà tớ sẽ đến đón, Hân có buồn không?".
Thật ra tôi cũng muốn nhảy cẩng lên và bảo rằng buồn gì, vui chứ, rất vui là đằng khác. Hạng nhất sẽ quay lại tay tớ sao không vui nhưng nhìn ánh mắt buồn bã, xót xa ấy cộng thêm một phần tâm trạng chùng xuống nên tôi chả dám hó hé nửa lời. Bạn đưa cho tôi một gói ô mai và lấy thêm tờ giấy viết tiếp " Của Hân nè. Đúng lời hứa rồi nhé". Nhét vào tay tôi xong Khôi đứng dậy và đi ra, ờ tới cảnh của hắn rồi mà...
Ấy khoan đã! Tới cảnh của Khôi có nghĩa là khi ấy nam phụ gặp nữ phụ. Nam phụ là Khôi thì nữ phụ là....?! Chết cha, tới cảnh của tôi rồi, trời ơi ! Thế là tôi cũng vội lăng xăng chạy ra sân khấu theo.
Sau buổi biểu diễn, tôi phải ở lại vì phải chịu nghe mấy nhỏ cùng lớp càm nhàm vì tội diễn chả ra cái thể thống gì. Haiz, tôi đã cố nhập vai hết sức rồi mà, có trách thì trách cái vở kịch khỉ gió này chớ.
Mệt mỏi lết dép đi tìm tên Khôi hâm kia để hỏi cho ra lẽ, thế mà khi đi qua khán đài, tôi cũng nghe ngóng được một số bình luận hot từ mấy nàng lớp bên:
- Bồ à, vở kịch lớp a hay nhỉ? Tui kết cái đôi nam tước với người hầu đó, dễ thương quá mà_ Bạn nữ khơi chuyện.
- Nam, nữ chính trông cũng đẹp thật nhưng diễn không thật lắm. Tui cũng nghĩ giống bà_ Bạn nữ tán dương.
- Đúng đó bồ, nhất là khi nam tước kéo tay thị nữ chạy trốn ý, trông mặt bạn ấy đỏ lắm. Dễ thương chết đi được !_ Bạn nữ chen vô.
Trời ơi, truyện tình hoàng tử công chúa "huy hoàng vĩ đại" thế lại không quan tâm, rảnh mà chú ý đến nam phụ , nữ phụ nữa hả. Nhưng quả thật tôi không để ý, hắn đỏ mặt thật à? Đỏ mặt làm chi chớ, trời có nóng lắm đâu nhỉ.
Tìm hết các xó trong trường, từ lớp học, phòng thí nghiệm, phòng giải phẫu tới cả ...nhà vệ sinh nam mà cũng không thấy hắn đâu cả. Chẳng lẽ hắn đi thật rồi ư? Tự dưng tôi lại thấy trong trong lòng như có gì nghẹn lại... La thật, đáng ra tôi phải thấy vui khi tên đó đi chứ, sao lại cảm thấy buồn thế này ?
Gì nữa, nước mắt ư? Bình thường khi ở nhà, dù có bị ức hiếp tới mấy tôi cũng có khóc đâu, sao lại rơi nước mắt chỉ vì một kẻ gần như là người dưng này chứ? Không cho mình có những cảm giác yếu đuối thế này, tôi quệt những giọt nước mắt không cần thiết kia đi, lấy lại tinh thần và đạp xe về nhà. Vẫn cứ nghĩ về hắn, khuôn mặt cờ hó đó cứ ám ảnh tôi không buông, khó chịu thật... Kể từ hôm đó, hắn đã biến mất hoàn toàn, không để lại một dấu tích nào cả.
Sáng hôm sau, đúng như tôi dự đoán, nhỏ Tuyền lớp phó thông báo trước cả lớp là hắn phải chuyển trường do việc gia đình, chuyển đi đâu thì cũng không rõ nữa. Bọn con gái trong lớp thì khóc tu tu, lũ con trai thì tiếc nuối vì mất một "chiến hữu" quan trọng.Tôi tự nhiên có cảm giác giận hắn, vì sao đi mà không để lại một lời nào chứ, dù gì tôi cũng là bạn hắn mà.
Bỗng biến mất khỏi cuộc sống của tôi không chút luyến tiếc, lại chẳng nói nổi lời từ biệt, phải chăng hắn ghét tôi tới mức đó ư ? ....
Mấy ngày nay bận nên tui ra chap hơi muộn, sorry mấy thím nhóe! Iu mọi người lắm bắn tim