Sau khi vừa trở về Minh viên, Lương Vũ Tranh lập tức đi lên lầu, không ăn uống gì cả.
Để túi xách xuống ghế sofa, Lương Vũ Tranh lững thững đi vào nhà tắm với gương mặt vô cảm, trông như mất hồn.
Cô bật vòi hoa sen lên.
Nước chảy xuống người. Cô ôm gối mà khóc.
Nước mắt hòa với nước, đã nhiều càng thêm nhiều…
Ở rất lâu trong phòng tắm, mãi Lương Vũ Tranh mới bước ra. Mệt mỏi cả ngày trời nhưng cô lại không thể nào ngủ được. Cô nhìn lên chiếc giường lớn mà hai người vẫn cùng nằm hàng đêm.
Lương Vũ Tranh ngồi trên giường, vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ dịu.
Anh không dùng nước hoa quá nồng. Cô biết. Anh bảo nồng quá sẽ rất khó chịu và anh cực kỳ không thích.
Mọi chuyện cả ngày hôm nay như mơ vậy, cô chỉ mong rằng ngày mai tỉnh giấc, cô sẽ thấy Hạ Quân Dật ở bên cạnh cô chứ không phải là biến mất không chút dấu vết gì.
Tiếng điện thoại vang lên dồn dập khiến Lương Vũ Tranh giật mình. Là Vương Nhã Đồng gọi.
- Alo. - Giọng cô yếu ớt, mong manh.
- “Vũ Tranh, mình gọi điện là muốn nói với cậu, ngày mai mình sẽ trở về thành phố B, sẽ gặp cậu nhanh thôi. Mình vừa xem xong tin tức mới thì phải gọi ngay cho cậu. Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?” - Ở đầu dây bên kia, Vương Nhã Đồng giọng cũng rất lo lắng.
- Nhã Đồng, mình không sao. – Cô cố gắng dùng cái giọng ấy để khiến cho Vương Nhã Đồng yên tâm.
- “Giọng cậu như vậy mà nói không sao ư? Có phải cậu vừa khóc không? Nói cho mình nghe đi.”
Vẫn là Vương Nhã Đồng hiểu Lương Vũ Tranh.
Lương Vũ Tranh bật khóc qua điện thoại khiến cho Vương Nhã Đồng cảm thấy chua xót. Vương Nhã Đồng rất muốn giúp Lương Vũ Tranh, cô thật sự rất lo cho người bạn thân này.
- “Cứ khóc đi, cậu sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”
Lương Vũ Tranh khóc càng to hơn.
- “Có gì cứ nói với mình. Chúng ta là bạn thân còn gì? Đừng tự suy nghĩ một mình với cái đầu trống rỗng kia.”
- Cả ngày hôm nay mình đã cố gắng kiềm chế, mình không thể khóc trước mặt người khác. Quân Dật biến mất như vậy, trong lòng mình rối lắm. Mình thật sự chịu hết nổi rồi.
- “Bình tĩnh lại đi. Chỉ được khóc lần này thôi. Hạ Quân Dật thấy cậu như vậy sẽ không vui đâu.”
- Làm sao mình có thể bình tĩnh được chứ?
Vương Nhã Đồng nghe rất rõ ràng tiếng khóc của Lương Vũ Tranh qua điện thoại. Một hồi sau cô mới nói tiếp:
- “Được rồi Vũ Tranh, cậu cũng biết có câu là “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng” hay sao? Việc của Hạ Quân Dật chắc chắn là sẽ có thể giải quyết được. Những lúc này cậu không được nản lòng, phải bình tĩnh mới có thể làm được mọi việc. Mình tin Hạ Quân Dật sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng cậu lúc này đâu, anh ấy chắc chắn là sẽ rất đau lòng nếu như nhìn thấy cậu khóc đấy.”
- Cảm ơn cậu. Lúc này nghe được những lời động viên của cậu, mình cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
- “Tinh thần tốt là được rồi.”
Lương Vũ Tranh cầm lấy chiếc khăn tay ở đầu tủ lau hết nước mắt giàn dụa trên gương mặt nhợt nhạt kia.
- “Đừng khóc nữa nhé, khóc như vậy đủ rồi. Lương Vũ Tranh mà mình biết đâu phải là cô gái mít ướt đâu.”
- Đúng. Mình không thể làm cô gái mít ướt được.
- “Vậy được rồi, cậu mau nghỉ ngơi sớm đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, mai mình về. Ngủ ngon.”
- Ngủ ngon.
Lương Vũ Tranh liền tắt máy.
Cô nằm xuống giường, nhìn ra hướng ban công.
Ban công là nơi mà Hạ Quân Dật thường xuyên đứng nhất. Nhiều lúc Lương Vũ Tranh vô tình bước vào trong hay nửa đêm tỉnh giấc thì lại thấy Hạ Quân Dật đứng trầm ngâm ở đấy. Lúc ấy Lương Vũ Tranh cứ ngắm nhìn mãi bóng lưng của anh, thật sự rất đẹp. Còn nhớ lần trước ôm anh từ phía sau, cảm giác được áp mặt vào lưng anh thật sự rất tuyệt vời, khiến cô nhớ mãi không quên được.
Nhưng, bây giờ cô nằm ở đây, cảnh vật vẫn như vậy, nhưng người thì lại không có.
Trước mắt cô chỉ là ảo ảnh thôi.
Đó là ảo ảnh, hình ảnh của Hạ Quân Dật, anh đang đứng ở ngoài ban công, bàn tay cầm thêm điếu thuốc lá...