Tập đoàn DCL.
- Phu nhân, giờ nữa cuộc họp Hội đồng quản trị sẽ được mở ra. - Tiffany đứng trước mặt cô báo cáo.
- Tôi biết rồi, cô chuẩn bị tài liệu giúp tôi.
- Vâng.
- À phải rồi Tiffany, cô đã liên lạc với đại diện INN chưa? Bọn họ nói thế nào rồi?
- Phu nhân, bên phía đại diện INN nói chiều nay sẽ gặp mặt cô. Bọn họ đã đến thành phố B ngày hôm qua rồi và có chuyện muốn nói. Tôi nghĩ rằng việc bọn họ muốn nói là hủy hợp đồng ký kết giữa hai bên.
Lương Vũ Tranh nghe một nửa cũng đã hiểu hết. Bên phía INN nào muốn đâm đầu vào hố lửa mang tên DCL này.
- Được, cô đã sắp xếp lịch gặp chưa?
- Rồi ạ, giờ chiều nay tại Kingsley Hotel ạ.
- Còn buổi họp báo hôm nay?
- Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.
- Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi.
- Vâng.
Tiffany nhanh chóng đi ra ngoài. Lương Vũ Tranh thở dài rồi đi ra chỗ cửa sổ lớn kia. Cửa sổ này được làm bằng kính cao cấp, rất khó vỡ. Đứng từ đây nhìn xuống thấy rất nhiều thứ. Nếu nhìn từ ban đêm ắt hẳn rất đẹp.
Cô lại uống café. Mấy ngày nay cô toàn uống café. Có lẽ là do Hạ Quân Dật. Cô cũng thấy rằng café cũng không tồi.
giờ. Cuộc họp Hội đồng quản trị bắt đầu diễn ra, nhưng Lương Vũ Tranh không vội đến bây giờ, để cho bọn họ nói với nhau dăm ba câu đã.
…………………………
Phòng họp.
Những người thuộc Hội đồng quản trị đã đến đủ hết, còn có cả những thành viên cao cấp của tập đoàn DCL và cả luật sư đại diện - Tống Thừa Huân cũng đã ngồi đó từ lâu.
- Giám đốc Châu, tôi thấy ông nên ngồi ở vị trị Tổng giám đốc là hợp lý nhất. Ông là người có đủ khả năng ấy. - Miệng nói nhưng lòng lại không nghĩ như vậy.
- Giám đốc Chương, ông đề cao tôi quá rồi, tôi bất quá cũng chỉ là người làm việc ở đây lâu năm thôi. – Giám đốc Châu nghe vậy vội vàng cười cho qua, ông ta cũng hứng với vị trí này lắm nhưng nào có thể nói ra được, phải để bọn họ cử ông mới xong.
- Tôi thấy giám đốc Diệp cũng rất phù hợp cho vị trí Tổng giám đốc. Nay thời hạn giờ đã hết, Hạ Tổng giám đốc đã chính thức bị đình chỉ chức vụ, giám đốc Diệp, ông rất phù hợp đấy.
- Ấy ấy, tôi không dám nhận đâu.
Bọn họ thi nhau ca tụng, nói cười vui vẻ, cũng chẳng nể vị luật sư nổi tiếng là Tống Thừa Huân một chút nào.
- Các ông cứ nói vậy chứ? Các ông ai cũng tài giỏi cả, hay chi bằng chúng ta bỏ phiếu đi. Để nhân viên bỏ phiếu.
- Ý kiến hay. Tôi tán thành.
- Tôi thấy đó là một ý kiến tốt đấy. Luật sư Tống, cậu nghĩ như vậy có được không?
Tống Thừa Huân nghe vậy tức giận, Hạ Quân Dật mất tích đến giờ tung tích chưa rõ, bọn họ còn ở đó mà phân chia quyền lực nữa sao?
- Các vị đâu có để tôi ở trong mắt đâu? Tôi cũng chỉ là một luật sư nhỏ nhoi tham gia cuộc họp “đình chức” này. Hiện nay Hạ tổng đã mất tích, các vị không một chút lo lắng, lại lo vị trí này để trống quá lâu sao?
- Luật sư Tống, cậu nói vậy là ý gì?
- Ý tôi đã quá rõ rồi.
- Nếu như cậu không muốn tham gia cuộc họp có thể về, tôi nghĩ cậu đang lo lắng quá mà tức giận rồi đấy.
Tống Thừa Huân thật sự tức giận, nhưng anh chưa nói thêm được gì nữa thì cửa lớn bất ngờ mở ra, Lương Vũ Tranh bước vào.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cô giống như một vị khách không mời vậy, rất tự nhiên đi vào phòng họp.
- Các vị quả nhiên danh bất hư truyền. Ai cũng muốn có được vị trí Tổng giám đốc này đến như vậy à? Có phải là đã quá tham lam hay không? Bây giờ chủ nhân chiếc ghế ấy mất tích không rõ, tôi nghĩ rằng các vị sẽ phải tỏ ra lo lắng một hai hôm nữa. Ai ngờ mới hai ngày đã cười nói vui vẻ để bàn chuyện “đình chức” rồi. Các vị không thấy quá xấu hổ hay sao? – Lương Vũ Tranh tức giận, cố gắng nói mỉa mai bọn họ.
- Hạ Phu nhân, cô không có tư cách bước vào phòng họp này, mong cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Nói cho cùng, cô mới chỉ là vợ chưa cưới của Hạ tổng, chưa có đăng ký kết hôn nên cô vốn chẳng có quyền hành gì cả. - Một thành viên Hội đồng quản trị lên tiếng.
- Không có tư cách sao? Tôi muốn xem xem các người lấy lý do gì bảo tôi không có tư cách tham gia cuộc họp này.
Cô ngồi xuống vị trí của Tổng giám đốc, Hội đồng quản trị hết sức ngạc nhiên. Tống Thừa Huân cũng ngồi xuống.
Cuộc họp bắt đầu.