Khi Hạ Quân Dật rời khỏi phòng tắm đi ra, anh thấy Lương Vũ Tranh đã ngồi sẵn ở trên giường, ánh mắt hướng thẳng ra phía ban công, không rõ cô đang nghĩ gì.
Hạ Quân Dật ngồi xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, dang tay ôm lấy cô vào lòng. Đầu của Lương Vũ Tranh tựa hẳn vào vai của Hạ Quân Dật, nhưng cô vẫn ngồi im như vậy.
- Bây giờ em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra không? Trông em hôm nay lạ lắm.
Lương Vũ Tranh nghe rõ những lời mà Hạ Quân Dật nói, nhưng phải một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Quân Dật, anh có giấu em chuyện gì không?
Hạ Quân Dật lúc này cúi đầu xuống nhìn Lương Vũ Tranh, nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Sao vậy? Em ở bên anh lâu như thế mà không biết à? Nếu có giấu em chuyện gì thì hình như chỉ là mấy chuyện về số tình nhân trước đây của anh thôi. Mà không phải một trong số họ đến đây tìm em đấy chứ?
Nếu như chuyện này là vấn đề về tình nhân của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cũng chẳng lo như vậy.
- Hôm nay, có một người đàn ông nào đấy gọi điện cho em và nói cho em nghe những điều rất lạ.
- Một người đàn ông lạ?
Lúc này, Hạ Quân Dật mới có dự cảm chẳng lành.
- Vậy người đàn ông ấy nói với em những gì?
- Ông ta nói về mối thù giữa Hạ gia của anh và Lương gia của em. Ông ta bảo sở dĩ anh hận bố em như vậy vì ngày xưa chính bố em đã hại chết bố mẹ anh. Có phải không?
Chính Hạ Quân Dật lúc này cũng thật sự bàng hoàng. Không ngờ chuyện anh giấu Lương Vũ Tranh lại bị lật tẩy nhanh như thế. Và có lẽ, Lương Vũ Tranh đã biết tất cả.
Anh buông cánh tay đang ôm Lương Vũ Tranh ra. Lương Vũ Tranh lúc này ngồi thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt của Hạ Quân Dật đang nhìn mình, lại hỏi tiếp:
- Có thể nói cho em nghe sự thật không?
- Em muốn nghe điều gì?
- Toàn bộ sự thật.
Hạ Quân Dật cười khổ. Ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác, nói:
- Anh vốn cứ tưởng là sau này sẽ giấu em được nguyên nhân thật sự dẫn đến mối thù của anh với gia đình em. Nhưng thật không ngờ em lại biết nhanh đến như thế. Cho dù hôm nay anh không nói chuyện này cho em nghe, thì sớm muộn gì em cũng sẽ tìm ra được lý do mà thôi.
Lương Vũ Tranh vẫn nhìn Hạ Quân Dật. Gương mặt hạnh phúc ban nãy của anh đã thay đổi hoàn toàn.
Hạ Quân Dật nhớ lại toàn bộ mọi chuyện của năm trước. Những chuyện này anh vẫn còn nhớ rất rõ.
- Sau khủng hoảng lớn của năm trước, bố anh đã vực dậy được DCL. Khi ấy, người ở bên giúp đỡ ông nhiều nhất cũng chính là Lương Quang, bố của em. Bố của anh chưa bao giờ tin tưởng ai, nhưng ông lại tin tưởng tuyệt đối vào bố của em, người đã cùng ông vượt qua mọi khó khăn.
Nếu nói sâu hơn, bố của Hạ Quân Dật là Hạ Phong và bố của Lương Vũ Tranh là Lương Quang đã là bạn bè từ khá lâu. DCL sau một thời gian thành công liên tiếp thì đã gặp phải khó khăn rất lớn. Vì chuyện này, đã có rất nhiều người đã từng đồng hành với Hạ Phong liền dứt áo ra đi. Hạ Phong lúc này chẳng biết nên làm gì. Nhưng thật không ngờ, Lương Quang đã ở bên cạnh giúp đỡ ông khiến ông rất cảm động.
- DCL thành công trở lại, đối với bố anh thì bố em chính là công thần số . Bố của anh lúc đấy đang suy tính đến chuyện chuyển giao cho bố em một số cổ phần để đưa ông ta trở thành một trong những cổ đông lớn nhất của DCL. Nhưng vì ông của anh phản đối, giữa ông và bố xảy ra xích mích nên bố anh chưa thể chuyển cổ phần cho bố em.
Hạ Quân Dật lúc này mới quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, anh thở dài rồi nói tiếp:
- Nhưng em có biết không, vì chuyện chần chừ của bố anh khiến bố em nghĩ rằng, bố anh chỉ là người có thể cùng chung hoạn nạn chứ không phải người có thể chung thành quả. Bố em cảm thấy bản thân ông ta quá thiệt thòi, là bố anh đang muốn đá ông ta đi sau khi ông ta đã giúp bố anh trở lại với thành công năm xưa.
- Ý của anh là, chỉ vì nghĩ bố anh không muốn chia thành quả, nên bố em đã nảy sinh ý nghĩ giết bố mẹ anh?
Hạ Quân Dật nắm chặt bàn tay đang lạnh ngắt của Lương Vũ Tranh, nhíu mày lại:
- Bố em cảm thấy ông ta đã bị phản bội. Trong lúc tức giận, ông ta thật sự muốn giết bố của anh. Nhưng lúc đấy ông ta nghĩ, bố anh mà chết, ông ta sẽ tạo ra một kế hoạch để thâu tóm bằng được DCL. Mà bố anh chết thì phải chết với một lý do bình thường nhất khiến không ai có thể nghi ngờ là bố anh bị giết chết. Thế nên, ông ta đã làm hỏng phanh xe ô tô của bố anh. Nhưng mà Lương Vũ Tranh à, cuối cùng bố của em không thể nào có được DCL dù bố anh đã qua đời. Tập đoàn DCL lúc đấy ông anh nhanh chóng nắm giữ.