Sau khi thanh toán tiền bữa trưa xong, Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh về Minh viên. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa nhà hàng thì Lương Vũ Tranh đã đụng ngay phải Lâm Kiệt. Nhìn mấy người đi cùng Lâm Kiệt, có lẽ anh vừa tiếp khách xong. Nụ cười tươi rói trên môi của Lương Vũ Tranh lúc này cũng tắt ngấm.
Lâm Kiệt dù hơi sững sờ nhưng vẫn cố gắng nói được hết lời tạm biệt với những vị khách kia. Đứng bên cạnh Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật có thể thấy rõ gương mặt bất thường của cô.
- Vũ Tranh?
Vẫn như vậy, Lâm Kiệt lại là người mở lời trước. Rồi anh lại quay sang nhìn Hạ Quân Dật.
- Hóa ra Hạ tổng cũng ở đây, thất lễ rồi.
- Phải, đưa bạn gái đi dùng cơm trưa. Không ngờ cũng có thể gặp Lâm Kiệt cậu ở đây.
Một lời nói của Hạ Quân Dật cũng đủ khiến cho Lương Vũ Tranh thót tim và Lâm Kiệt thì tức giận, nhưng vẫn cố nén lại.
- À, cũng sắp đến giờ làm rồi, anh về tập đoàn trước đi. Em có thể tự đi một mình. – Lương Vũ Tranh nhẹ giọng nói với Hạ Quân Dật.
- Nếu em muốn tự đi một mình thì tôi cũng không ép. Có gì tối nay về nói chuyện sau.
Chẳng cần nói thêm gì nữa, Hạ Quân Dật bình thản bước ra khỏi nhà hàng với vẻ mặt đầy thắng lợi.
Còn bên trong kia, Lương Vũ Tranh chẳng biết phải đối mặt với Lâm Kiệt như thế nào.
………………………………..
Lương Vũ Tranh lại cùng Lâm Kiệt đến quán café đối diện nói chuyện. Lần này, Lương Vũ Tranh lên tiếng trước:
- Anh không có gì muốn hỏi à?
- Tình cảm của em và Hạ Quân Dật có vẻ rất tốt nhỉ. Từ bao giờ em lại trở thành bạn gái của anh ta thế?
- Em…
Chính bản thân của Lương Vũ Tranh cũng rất bất ngờ khi Hạ Quân Dật gọi cô là bạn gái của anh ngay trước mặt Lâm Kiệt. Lương Vũ Tranh cũng chưa từng nói cho Hạ Quân Dật biết bạn trai của cô chính là Lâm Kiệt. Nhưng với cách ứng xử hôm nay, một người thông minh như Hạ Quân Dật không thể không đoán ra.
- Hôm qua anh có nói với em, muốn em hãy quay trở về bên anh. Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Quả thật lời nói hôm qua của Lương Vũ Tranh không đủ để khiến cho Lâm Kiệt có thể từ bỏ. Và cũng hôm qua, Lương Vũ Tranh đã kể chuyện của mình cho Hạ Quân Dật nghe. Hạ Quân Dật cũng nói với Lương Vũ Tranh, chỉ cần cô ở bên anh tháng nữa, anh sẽ để cho cô được tự do. Ngay lúc này, Lương Vũ Tranh rất muốn nói cho Lâm Kiệt biết, bảo anh hãy đợi cô tháng, sau tháng, cô sẽ trở về bên cạnh anh. Nhưng nghĩ lại, Lương Vũ Tranh cảm thấy, có lẽ cô không nên nói với Lâm Kiệt trước việc này. Cô nhận lời Hạ Quân Dật rồi lại nói sẽ quay về với Lâm Kiệt, vậy Lâm Kiệt làm sao có thể chấp nhận được việc tháng này cô ngày nào cũng ở bên Hạ Quân Dật chứ?
- Có vẻ như em vẫn không muốn rời xa Hạ Quân Dật thì phải. Vũ Tranh, hôm qua anh có hỏi em một câu nhưng mà em vẫn chưa trả lời anh. Có phải… có phải em đã yêu Hạ Quân Dật rồi hay không?
- Lâm Kiệt, anh nghĩ bây giờ em có thể yêu được ai nữa chứ? Chẳng dám yêu và cũng không thể yêu.
Lâm Kiệt bỗng thở dài. Nghe thấy tiếng thở dài ấy của anh, cô cảm thấy rất đau lòng.
- Nói đi nói lại, em vẫn không muốn bỏ Hạ Quân Dật và quay về bên anh? Rốt cuộc em đang nghĩ gì?
Lương Vũ Tranh có thể thấy rõ sự đau thương ẩn rõ trong đôi mắt kia của Lâm Kiệt.
- Em có biết là anh rất đau lòng không Vũ Tranh?
- Lâm Kiệt, thật ra… Anh có thể cho em thêm thời gian để suy nghĩ mọi chuyện không?
Lâm Kiệt lúc này vội ngẩng đầu lên nhìn Lương Vũ Tranh, anh cảm thấy có chút gì đó hy vọng.
- Em nói thật không?
- Hiện giờ trong lòng em có rất nhiều khúc mắc không thể giải được. Cái em cần chính là thời gian.
- Được được. Nhưng mà Vũ Tranh, em cần phải suy nghĩ nhanh lên. Em cũng biết mà, anh không thể nhẫn nại lâu được.
Nụ cười của Lâm Kiệt rất tươi sáng, khiến Lương Vũ Tranh càng cảm thấy có lỗi với anh nhiều hơn.
Nhưng ngoài việc kéo dài thời gian đến tháng, Lương Vũ Tranh cô còn có thể làm gì được hơn chứ? Cô càng không thể cho Lâm Kiệt biết được thời gian giao kèo của cô với Hạ Quân Dật. Mọi chuyện tạm thời giữ kín được bao lâu thì giữ.