Vẫn giữ cái giọng mỉa mai ấy, Lương Vũ Tranh bình tĩnh trả lời Hạ Quân Dật:
- Tôi thấy anh cả đêm qua không về, tôi nghĩ có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới rồi cũng nên.
Ở bên cạnh Hạ Quân Dật tháng nay, Lương Vũ Tranh ít nhiều cũng biết rõ về những hoạt động thường ngày của anh. Ngoài những lần đi công tác thì ngày nào Hạ Quân Dật cũng về nhà. Hôm qua anh không về, cô chỉ có thể nghĩ đến việc anh đã có tình mới mà thôi.
- Chỉ vì đêm qua tôi không về nên em nghĩ là tôi đã tìm được tình nhân khác bên ngoài sao?
- Tôi không biết. Tính cách của anh, tôi có bao giờ hiểu rõ đâu. Với lại chuyện của anh tôi đâu có quan tâm.
- Không quan tâm mà hỏi như vậy à? Làm tôi suýt hiểu lầm là em đang ghen đấy.
Hạ Quân Dật bật cười. Hóa ra Lương Vũ Tranh cũng có tâm tư suy nghĩ những chuyện này.
- Hôm qua có công việc đột xuất nên tôi đến thành phố S giải quyết, vừa về thì lái xe đến đây đón em.
Hạ Quân Dật nhẫn nại giải thích cho Lương Vũ Tranh nghe. Nghe Hạ Quân Dật nói như vậy, Lương Vũ Tranh cũng chẳng nói thêm gì nữa. Nhưng khi đến ngã tư, bỗng dưng Hạ Quân Dật rẽ phải khiến cô không khỏi thắc mắc mà hỏi:
- Về nhà thì phải rẽ trái mà? Anh định đi đâu à?
- Đưa em đi ăn cơm.
……………………………………
Sau đó, Hạ Quân Dật lái xe đưa Lương Vũ Tranh đến một nhà hàng rất sang trọng.
- Em muốn ăn món Tây hay món ta vậy?
- Món ta đi. Tôi không quen ăn món tây lắm và trước giờ cũng không thích món tây.
- Ừ. Phục vụ!
Người phục vụ nhanh chóng đi đến. Hạ Quân Dật chọn món thay cho Lương Vũ Tranh.
Khi phục vụ đặt lên bàn đĩa đồ ăn cuối cùng, Lương Vũ Tranh đã nhanh chóng cầm đũa, gắp đồ ăn và ăn nấy ăn để. Hạ Quân Dật ngồi đối diện thấy tình cảnh này thì không khỏi nhíu mày hỏi:
- Gì mà ăn nhanh như thế? Lương Vũ Tranh, rốt cuộc là em không ăn cơm bao nhiêu ngày rồi? Như con ma đói ấy. Chậm một chút đi, giữ thể diện cho em cũng là giữ thể diện cho tôi đấy.
- Sáng nay dậy thấy hơi đau bụng nên tôi cũng chẳng ăn sáng nữa. Sắp đến ngày kiểm tra nên cả trưa tôi ở thư viện học, chẳng có thời gian đi ăn. Ngồi suốt cả buổi chiều mới thấy hơi đói thật.
- Người ta mà nhìn thấy em bây giờ lại cứ nghĩ Hạ Quân Dật tôi đối xử tệ bạc với em đấy.
Lương Vũ Tranh không nói gì thêm, cô vẫn cố nhét thức ăn vào miệng.
- Ăn chậm lại đi, có ai ăn mất của em đâu mà sợ? Cẩn thận không thì không tiêu hóa hết thức ăn đâu.
- Kệ tôi.
Thấy miệng của Lương Vũ Tranh dính bẩn, Hạ Quân Dật đưa chiếc khăn lau cho cô, nói:
- Lau miệng đi, bẩn quá. Nếu có người quen thấy thì cũng đừng có bảo em là người phụ nữ của tôi đấy, mất mặt lắm.
- Anh không ăn à? Sao cứ ngồi nói thế?
- Nhìn em thế này, tôi không ăn nổi nữa rồi.
Lương Vũ Tranh không quan tâm lắm đến Hạ Quân Dật, cô vẫn tự nhiên ăn uống bình thường.
Bữa tối kết thúc, Hạ Quân Dật liền đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện thăm mẹ. Ở đó một lúc, Lương Vũ Tranh dặn dò y tá trông coi rồi cũng ra về. Hạ Quân Dật vẫn đợi sẵn ở đó.
………………………………………
Một ngày, Lương Vũ Tranh chỉ cần sáng đi học, chiều đến thăm mẹ và tối ở nhà phục vụ cho Hạ Quân Dật. Đêm nay cũng vậy.
Khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, Lương Vũ Tranh lại thấy Hạ Quân Dật đang đứng ngoài ban công. Anh bất ngờ quay đầu lại thì thấy Lương Vũ Tranh đang nhìn chằm chằm mình:
- Dậy rồi à? Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.
Nói xong, Hạ Quân Dật lại lên giường, ôm Lương Vũ Tranh vào và ngủ tiếp. Sáng hôm sau, anh đưa cho Lương Vũ Tranh một chiếc nhẫn kim cương, nói rằng anh ở thành phố S thấy chiếc nhẫn cũng khá đẹp nên mua cho cô. Lương Vũ Tranh cũng chẳng từ chối mà nhận luôn chiếc nhẫn.
Thật ra, tính tình của Hạ Quân Dật cũng khó nắm bắt. Nhưng có một điểm chắc chắn, đó là nếu Lương Vũ Tranh nghe lời anh thì anh đương nhiên sẽ sủng cô lên đến tận trời xanh.