" Người lạ ơi
Xin hãy cho tôi mượn bờ vai
Tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá
Người lạ ơi
Xin hãy cho tôi mượn nụ hôn
Mượn rồi tôi trả đừng vội vàng quá
Người lạ ơi
Xin hãy ghé mua dùm tôi một liều quên lẵng để tôi thanh thản
Người lạ ơi
Xin hãy cho tôi mượn niềm tin
Để lần yếu đuối này là lần cuối thôi......"
Nó vừa cover xong một đoạn " người lạ ơi" dưới sự ngưỡng mộ của mọi người
- Cho bà nghìn like_ Linh vy giơ ngón cái trước mặt nó
- Giờ mới phát hiện Khả Vy hát hay xế.
- Nhạt.
Trong cần nhìn nó cũng biết ai rồi còn. Quay qua lườm Thiên Bảo. Lúc nào cũng thế. Nó có làm gì tốt cậu cũng phản bác. Chưa bao giờ thuân theo ý nó. Nó uất ức:
- Cậu không ném đá tôi cậu khó chịu lắm à?
- ờ.. nói sự thật.
- Hừ... ai cầu cậu nghe đâu_ Nó ấm ức cúi xuống ăn kem
- Hai cái đứa này.... suốt ngày như chó với mèo ý_ Huy lên tiếng dẹp loạn
- Tôi/ tao không phải chó cũng chẳng phải mèo_ Nó và Thiên Bảo đồng thanh
- Có cần thiết phải trùng hợp vại hơm?_ Linh Vy cười gian nhìn huy. Hai đứa hí hửng
- Hay gì mà cười_ Nó lườm
- Có khi nào hai đứa chúng mài cứ cãi nhau lại yêu nhau thì chết_ Huy vừa nói xong bị ném đá luôn
- Chưa điên_ Cả hai đồng thanh mặt đằng đằng sát khí
- Thấy chưa. Trùng hợp vô cùng luôn_ Linh Vy cười cười
- Tôi còn tỉnh lắm. Chưa đủ điên để thích cậu ta._ Nó phản bác
- Làm như tôi thích cậu lắm không bằng_ Thiên Bảo mắt nhìn điện thoại miệng phản bác nó
Nó không nói gì. Tức chết mà. Sao lại có người khó ưa như cậu ta cơ chứ. Hừ... nó sẽ nghĩ cách trả thù. Không thể để cậu ta lên mặt vậy được. Người gì đâu đáng ghét thế không biết cơ mà ai cũng kêu nam thần. Không kiểu nam thần chỗ nào chỉ được mã đẹp trai học giỏi. Ờ thì đã làm sao. Nó ghét ghét quá mà. Không để cho người khác khó ưa với. Hừ
- Haizzzzz. Rồi mà xem không sớm thì muộn cũng thế thôi mà_ Linh vy chép miệng
- Tôi nghĩ chơi bà luôn nà_ Nó bặm môi
- Hahahaha.. cần gì phải phản ứng mạnh mẽ vậy_ Huy nghe răng cười bị nó cho luôn vỏ chai nước vào mặt
- Hic..... bà ác thế không biết
- Biết điều thì trật tự_ Nó hăm dọa
Hừ hừ hừ.... nó sẽ trả thù sẽ trả thù. Không trả được mối thù này nó sẽ sống không được yên ổn " Hoàng Thiên Bảo... cậu cứ đợi đấy"
Suốt mấy ngày liền nó còn chả thèm nhìn mặt cậu ta. Nay cũng không thèm đi xe chung luôn. Nó thù cậu ta quá mà. Xưa nay nó hiền rồi cậu ta lên mặt à.
Ngồi trong lớp nó làm bài tập xong ngồi xoay bút miệng hát nhỏ bài hát. Không may bút của nó rơi xuống đất khổ nổi dưới ngay chân của cậu. Thật là ông trời trêu người quá mà.
- Hoàng Thiên Bảo... lấy dùm bút dưới chân_ Nó nói
- Không có tay à_ Cậu ta không thèm liếc nó một cái
- Hừ...._ Nó vừa cúi xuống nhắt bút thì cậu đứa chân đá ra xa hơn một chút. Nó điên tiết
- HOÀNG THIÊN BẢO. CẬU MUỐN CHẾT HẢ.
Nó không thèm nhặt nữa ngồi lại lên ghé. Mới phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn mình. Chết nó... quên là đang trong lớp. Hình như volume của nó hơi lớn thì phải. Thôi xong cuộc đời nó. Làm sao đây. Nó cười cười ngây ngô nhìn cô rồi nhìn cả lớp. Hic.... đây là giờ công dân. Nó gậy ác cảm với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Hic... nó tàn rồi. Lầm nay nó tàn rồi.
- Em xin lỗi cô
- Em.... đi ra ngoài ngay cho cô
- Em xin lỗi cô tại....
- Trong giờ của tôi mà em dám làm việc riêng à. Em không xem tôi ra gì đúng không?
- Em xin lỗi. Em hứa sẽ không có lần sau _ Mắt nó lại đỏ hoe như sắp khóc. Cô mà nói thêm câu nữa chắc nó khóc thật mất.
- Thưa cô... là lỗi của em_ Giọng nói này.... nó ngạc nhiên hết mức. cậu ta giúp nó ư. Nhưng dù gì cũng tại cậu ta nó mới ra nông nổi mày mà
- Không có lần sau đâu nghe chưa
- Em cảm ơn cô.
Nó ngồi xuống, cuộc đời đi học của nó. Lần đâu tiên trong đời xảy ra chuyện đáng xấu hổ này. Nó cưi mặt cả buổi chẳng dám ngẩng đầu lên luôn. Tất cả là tại cậu ta- Hoàng Thiên Bảo tôi ghét cậu.