"Tiểu Phàm, dậy ăn chút cháo đi nào, em đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi." Đặt bát cháo nóng hổi, tỏa mùi thơm phức lên bàn, hắn tiến đến đầu giường, lay tỉnh người trong chăn. Tuy nhiên, hắn càng lay thì người ấy càng ôm chặt lấy tấm chăn. Có vẻ như cậu không có ý định muốn nhìn mặt hắn.
"Vậy anh để cháo ở đây nhé, em nhớ tranh thủ ăn lúc còn nóng. Anh đi trước."Nghe tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa, Bạch Phàm hé chăn nhìn trộm ra ngoài. Khi đã chắc chắn không còn ai trong phòng, cậu mới dám bỏ chăn, bê bát cháo tại bàn đầu giường mà ăn.
Thực ra cậu không thực sự dám đối mặt với hắn. Còn nhớ sáng nay, khi tỉnh lại, nhìn thấy hắn ân cần chăm sóc mình, không ngừng thủ thỉ bên tai rằng hắn nhớ và thương cậu như thế nào, cậu đã nghĩ mình vẫn còn đang mơ. Truyền thuyết nói, Trang Chu mộng diệp, tỉnh lại không rõ là người mộng hóa diệp hay diệp mộng hóa người. Cậu cũng vậy. Liệu những ân cần ấy phải hay chăng là những khao khát đậm sâu trong tâm cậu, là những an ủi nhất thời? Tỉnh mộng sẽ vẫn là đau đớn khôn cùng.
Nhưng, người dịu dàng cầm tay cậu, không ngừng thuyết phục cậu đây không phải là mơ, không ngừng thuyết phục cậu hãy cho hắn thêm một cơ hội được bên cạnh bù đắp, yêu thương cậu.
Dẫu biết rằng đây có thể chỉ là một vở Hồng Môn yến nhưng cậu vẫn tình nguyện dấn thân. Chỉ là hư tình giả ý thì sao? Chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước thì sao? Bạch Phàm không quan tâm. Cậu chỉ luyến tiếc chút ân cần khó có được này.
"Choang!" Bát cháo trượt tay đổ ập vào người cậu, rơi xuống đất, vỡ tan. Cả người Bạch Phàm toát mồ hôi lạnh. Bụng đau thắt lại. Đầu óc quay cuồng. Cậu run rẩy, gục xuống giường, ngất lịm.
Khi ấy, sau lưng Bạch Phàm hiện lên hình xăm đỏ rực.
"Bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội quay lại. Và đương nhiên ta sẽ lấy đi của ái nhân ngươi một cái giá tương đương."
_____________________________
Mấy cưng nghĩ hết ngược rồi á? Nồ!!! Mấy cưng sai rồi! Không drama không phải truyện tôi viết nhé:)))