Thầy Mộ không có phản ứng gì với sự “phơi sáng” của Tăng Hảo đang ở ngay bên kia dành cho mình. Mới sáng sớm, Tăng Hảo đã “đi vào cõi tiên” mấy lần, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên cơ ngực siêu bự của Mộ Nhất Tuân… mà không sao xóa đi được.
Chỉnh sửa xong mà tài liệu Mộ Nhất Tuân giao cho thì cũng đến giờ ăn trưa, Tăng Hảo nghiên cứu qua về mấy thực đơn của quán cơm bên ngoài, gọi một suất cơm khoai tây với thịt bò nạm.
Kết quả, họ mang đến một suất cơm khoai tây và thịt bò nạm chẳng ra sao, chỉ có bốn năm miếng thịt bò, còn lại chỉ có khoai tây.
Tăng Hảo chẳng có cảm giác thèm ăn, nên không khỏi tò mò xem bữa trưa hôm nay Mộ Nhất Tuân sẽ ăn món gì? Nghĩ vậy, cô ngoảnh sang nhìn boss lớn đang ngồi ở căn phòng bên cạnh: Mộ Nhất Tuân vẫn đang làm việc, bây giờ đã hơn giờ trưa rồi.
Cô đứng dậy đi qua bên đó, gõ nhẹ lên cửa kính.
Mộ Nhất Tuân không hề có phản ứng.
Cô lại gõ lần nữa.
Mộ Nhất Tuân quay sang, ánh mắt khẽ lướt qua cô.
Tăng Hảo chỉ lên đồng hồ trên tường, ý bảo đã đến giờ cơm trưa rồi.
Mộ Nhật Tuân rũ mắt, chậm rãi bỏ bút bi nước trên tay xuống, khép cuốn sổ cũ rích lại rồi cầm điện thoại lên bấm số, nói chuyện gần mười lăm phút mới gác máy.
Vì thế, đến khi Tăng Hảo đang gặm hoa quả tráng miệng – một quả táo rất bự, thì thầy Mộ mới bắt đầu ăn cơm trưa. Tăng Hảo vừa ăn táo vừa liếc mắt nhìn những món ăn bên trong hộp cơm của thầy Mộ. Khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn rõ hôm nay anh nấu món gì ăn nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò trong lòng mình.
Ai ngờ không bao lâu sau, Mộ Nhất Tuân vừa nghe điện thoại vừa rảo bước đi về phía cô, cách khung cửa kính, anh chỉ vào tập tài liệu trên bàn cô, Tăng Hảo hiểu ngay, liền cầm tập tài liệu đã chỉnh sửa xong với những trang giấy xa xưa đã hơi ố vàng đi vào trong văn phòng đưa cho Mộ Nhất Tuân.
Anh nhận lấy bằng một tay rồi lấy ra một vài tờ trong số đó, lật giở vài ba trang, đọc nội dung được ghi trên đó vào điện thoại, lần lượt từng chữ một, ngữ điệu nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ trang trọng.
Tăng Hảo nhìn cơm trưa bày trên bàn sô pha của Mộ Nhất Tuân một cách rất tự nhiên: một đĩa salad rau, một bát đậu Hà Lan xào ngô, một bát canh thịt hầm, và món canh măng.
Rất thanh đạm và cũng đầy hấp dẫn.
Thảo nào dáng người của thầy Mộ đẹp như vậy, thì ra là do việc ăn uống… Nhưng ngoài việc ăn uống ra, chắc anh cũng thuộc tuýp đàn ông chăm tập thể dục, thỉnh thoảng lại tới phòng tập gym định kỳ…
“Cô đang nhìn gì vậy?”
Tăng Hảo sững người bèn quay đầu nhìn anh, Mộ Nhất Tuân đã nói chuyện xong, đang đứng ngay sau lưng cô. Khoảng cách khá gần khiến hơi thở ấm áp của anh lướt qua mang tai cô.
“Món ăn của anh thanh đạm quá!” Tăng Hảo mỉm cười, “Nhìn rất ngon và cũng rất bổ.”
“Hôm nay dậy muộn, không có nhiều thời gian nên chỉ làm tạm mấy món đó thôi.” Nói xong, Mộ Nhất Tuân khẽ xắn tay áo lên, ngồi xuống sofa rồi cầm đũa.
“Làm tạm mà cũng ngon thế cơ ạ?” Tăng Hảo ngợi khen một cách tự nhiên, “Anh giỏi thật đấy, khiến một người con gái như tôi cũng thấy xấu hổ. Tôi chỉ biết làm ba món trứng: trứng sốt cà chua, trứng xào mướp và trứng luộc thôi.”
“Ồ?” Mộ Nhất Tuân không bình luận, “Nếu thích có thể học một chút, thực ra vào bếp là một việc rất thú vị.”
“Chẳng lẽ anh biết làm tất cả các món từ Miền Bắc đến Miền Nam, lại còn cả món Tây nữa?”
“Món Tây à? Những món bình thường như thịt gà cuộn, bò bít tết áp chảo, cơm đút lò, pizza và súp tôi có thể làm được.” Mộ Nhất Tuân nói: “Khó hơn nữa thì không.”
Thế đã là giỏi lắm rồi đấy! Nhìn đồ ăn của Mộ Nhất Tuân, đột nhiên Tăng Hảo thấy mình lại đói rồi!
“Hình như cô rất có hứng thú với đồ ăn thức uống?”
“?”
“Tầng dưới cùng của tủ chứa đồ có đồ ăn vặt, nếu muốn ăn có thể tự đi lấy.”
“Thôi ạ, thôi ạ.” Tăng Hảo thấy rất ngại bèn xua tay.
“Hôm khai trương văn phòng có một đại lý đến chơi, thuận tiện mang một đống đồ ăn nhập khẩu tới cho tôi, tôi không ăn vặt nên cứ để ở đó.” Mộ Nhất Tuân nói: “Cứ để đấy cũng hỏng, chi bằng để cô ăn.”
“Thế thì ngại quá.” Tăng Hảo từ chối khéo, “Tôi đến đây để làm việc, lĩnh lương, sao lại có thể ăn đồ ăn của anh được?”
Mộ Nhất Tuân không bận tâm, anh ung dung đứng dậy đi về phía tủ chứa đồ, quay lại, kéo ngăn kéo bằng một tay, “Cô cứ cầm lấy, đều là mấy món đồ ăn vặt mà con gái thích, mau chóng dọn sạch cái ngăn kéo này đi, tôi còn dùng nó vào việc khác nữa mà.”
Là vậy sao? Thảo nào thầy Mộ “niềm nở” như vậy, hóa ra là có mục đích khác.
Thế là Tăng Hảo thu hoạch được cả một núi đồ ăn vặt: chocolate, pudding sữa, pho-mát hạt điều, quả thông, Mille-feuille[], mứt hoa quả… giúp Mộ Nhất Tuân dọn sạch ngăn kéo rộng rãi kia.
[] Bánh nghìn chiếc lá, một loại bánh nổi tiếng ở Pháp
Lặng lẽ ngắm nhìn đống đồ ăn vặt chất đầy bàn làm việc của mình, Tăng Hảo nghĩ đống đồ này có thể làm lương thực dự trữ của mình trong hai, ba tháng liền, thế rồi cô quay sang nhìn Mộ Nhất Tuân sau cánh cửa: thầy Mộ đang thảnh thơi uống trà xanh.
Bình thường, từ hai đến bốn giờ chiều là thời gian Mộ Nhất Tuân dành cho vẽ tranh. Trong khoảng thời gian đó, cửa văn phòng của anh sẽ treo một tấm bảng “Xin đừng làm phiền”, tất cả các nhiệm vụ liên lạc với bên ngoài đều giao cho Tăng Hảo.
Ba giờ đúng, một vị khách quý giá lâm.
Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ quần áo thoải mái đơn giản, da trắng, mắt phượng, màu mắt còn diễm lệ hơn cả con gái. Anh ta đi thẳng vào trong, thấy tấm bảng “Xin đừng làm phiền” ngoài cửa văn phòng của Mộ Nhất Tuân, liền khẽ chau mày, nghiêng người, nhìn sang văn phòng của Tăng Hảo.
“Đây là văn phòng của Mộ Nhất Tuân, xin hỏi anh tìm ai?” Tăng Hảo đứng dậy, đón khách một cách lịch sự.
“Đúng thế, tôi tìm Mộ Nhất Tuân.” Người đàn ông gật đầu, “Anh ta đâu rồi?”
“Giờ này anh ấy đang vẽ, không tiếp khách, có chuyện gì anh có thể nói với tôi.”
Anh ta khẽ nhún vai, cười nói: “Anh ta đúng là người lắm quy tắc, phiền chết được… Tôi đã nói anh ta là người già trước tuổi rồi mà, đồ vô lương tâm, sau khi về nước cũng không thèm đến liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi đành tự tìm đến cửa nhà anh ta ôn chuyện.”
Trái tim Tăng Hảo đập thình thịch một tiếng, lập tức nhớ đến câu nói đùa lúc gần đi ngủ của Triệu Thiển tối qua: Phải rồi, đa số những người làm nghệ thuật đều là đồng tính, không phải thầy Mộ kia của em có phải cũng thế không nhỉ?
“Đúng rồi, em gái, anh tên là Sở Doanh.” Sở Doanh cười, quay sang, thẳng tay gõ mạnh lên cửa phòng Mộ Nhất Tuân, cửa bị anh ta gõ phát ra tiếng cộc cộc – thứ âm thanh chợt vang lên trên tầng gác vốn lặng ngắt như tờ.
Tăng Hảo vội vàng đi ra, đang định ngăn anh ta lại thì cửa mở.
Mộ Nhất Tuân đứng ngay ở cửa, liếc mắt nhìn Sở Doanh đứng trước mặt, giọng nói bình thản như không: “Sao cậu lại đến đây?”
Tăng Hảo đánh hơi thấy mùi vị “bát quái” ngay lập tức.
“Cái đồ vô lương tâm nhà anh, về nước rồi cũng không đến nhìn tôi một lần ~” Nói xong, Sở Doanh đấm nhẹ lên ngực Mộ Nhất Tuân, “Anh nói đi, nếu không phải là tôi tìm đến tận cửa thì dù tôi có chết anh cũng không thèm chủ động đến thăm tôi, đúng không?”
Mộ Nhất Tuân lùi lại một bước, mở cửa, lấy tấm bảng “Xin đừng làm phiền” xuống rồi bình thản nói: “Vào đi.”
Sở Doanh phấn khởi thưởng thức căn phòng làm việc rộng rãi, thoáng đãng của Mộ Nhất Tuân, thỉnh thoảng lại nói mấy câu phong thủy.
“Thưa ngài Sở, ngài muốn uống gì ạ?” Tăng Hảo hỏi.
“Tôi quen uống trà, rất thích trà Long Tĩnh Tây Hồ, Mao Tiêm Tín Dương, và Đơn Tùng Phượng Hoàng, nếu không có thì Hồng trà Kỳ Môn cũng được.” Nói xong, Sở Doanh thoải mái thả mình ngồi lên sofa, “Cái sofa này mềm mại thật đấy, là da bò trắng Modena đúng không?”
Mộ Nhất Tuân không buồn nhìn lên, “Rót cho ngài Sở đây một cốc nước lọc.”
“Ôi chao, đồ vô lương tâm, tôi hiếm lắm mới đến đây một lần, anh đãi khách thế à?” Sở Doanh nói với vẻ ấm ức, “Tôi biết thừa, anh cất giấu không ít loại trà quý.”
Tuy sắc mặt chẳng hề thay đổi nhưng Mộ Nhất Tuân vẫn chỉ nói đùa vậy thôi, Tăng Hảo rất biết điều, cô lịch sự pha cho Sở Doanh một chén trà Long Tĩnh.
Vừa nhấp trà, Sở Doanh vừa đánh giá Tăng Hảo từ trên xuống dưới: “Mộ Nhất Tuân, anh thu nạp cô bé học trò đáng yêu này từ bao giờ thế?”
“Tôi chỉ làm việc cho anh ấy thôi ạ.” Tăng Hảo giải thích, “Không phải học trò của anh ấy.”
“Vậy à?” Sở Doanh chợt vỡ lẽ, “Em gái, năm nay em bao nhiêu rồi? Đã quá tuổi vị thành niên chưa đấy? Ở chung với chú Mộ có thấy sợ không?”
Không đợi Tăng Hảo trả lời, Mộ Nhất Tuân đã hé miệng nói bằng chất giọng lạnh ngắt: “Cậu đến tìm tôi có việc gì?”
“Nói chuyện thôi.” Sở Doanh đặt tách trà xuống, vắt chéo hai chân, tay gõ nhẹ lên đầu gối, “Tháng một năm trước, sau khi anh vẽ chân dung cho hai hoàng tử của Hoàng gia Anh thì không thấy trưng bày tác phẩm nào mới ra công chúng nữa, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh đang lén lút bận rộn làm gì thế? Có tranh mới rồi đúng không, tôi muốn xem xem.”
“Cơ bản chỉ luyện vẽ thôi.” Mộ Nhất Tuân xắn tay áo, “Chỉ là mấy bức tĩnh vật đơn giản, không có gì đặc biệt cả.”
“Cho tôi xem được không?”
“Ở bên trong, nếu cậu muốn xem thì cứ tự nhiên.”
Được cho phép, Sở Doanh đứng dậy, đi ngay vào phòng trong.
Tầm mắt của Tăng Hảo cũng không khỏi chuyển vào căn phòng bên trong, mang theo chút tò mò và chút mong muốn nhìn trộm.
“Tăng Hảo.” Mộ Nhất Tuân lên tiếng.
Tăng Hảo quay đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng, rồi chỉ vào mình: “Tôi có thể cũng vào xem tác phẩm của thầy Mộ được không?”
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Mộ Nhất Tuân dừng lại trên người cô một lát, lông mi của anh hơi cụp xuống: “Được.”
Phòng ngoài và phòng trong thông với nhau, chỉ cách nhau một cánh cửa di động, vì nằm ở hướng nam nên chan hòa ánh nắng, tranh để ở tất cả các góc phòng.
Giá vẽ kiểu cố định, hộp đựng tranh, bình chứa dầu, gậy chống tranh, thuốc màu trên bàn vẽ, bút vẽ, dao… Tất cả mọi đồ vật dưới ánh nắng rực rỡ đều tỏa ra sức quyến rũ thần thánh.
Bức tranh trên giá vẽ là bức “Phong cảnh Tây Ban Nha” chưa hoàn thành với màu xanh cô-ban, màu trắng của bột mì, đỏ sẫm, đen bóng, vàng chanh… các màu sắc rất hài hòa, những ngọn núi nằm phía xa xa đều được chế thành gam màu lạnh, những ngôi nhà và cây cối ở gần thù được chế thành màu ấm. Nhìn thoáng qua thì đây chính là bức tranh phong cảnh điền viên mang hương vị của tuổi thơ.
Tăng Hảo thấy rất đẹp, chỉ một chớp mắt đã khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hẳn lên.
Sở Doanh thì ghé sát lại nghiên cứu thật lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Một lúc sau anh ta quay lại nhìn vào mắt Mộ Nhất Tuân, thở dài rồi nói bằng chất giọng đầy khâm phục: “Kỹ năng cơ bản của anh rất hoàn hảo, khiến người ta không thể bắt bẻ. Hiện nay, những bức tranh kiểu này mọc lên như nấm, là thời đại của các họa sĩ thuộc trường phái tự do làm mưa làm gió, cái người ta cần nhất là sự đột phá, sự bảo thủ theo truyền thống ngược lại trở thành khiếm khuyết hoặc có thể nói là một thứ tình cảm đáng nể cơ bản nhất đối với nghệ thuật, không thể không nói rằng anh là người làm tốt nhất điểm này.”
Dường như không để tâm đến lời bình luận của Sở Doanh, Mộ Nhất Tuân trầm ngâm một lát rồi quay sang nhìn Tăng Hảo: “Cô thì sao? Cô có nhận xét gì?”
“Tôi?” Tăng Hảo sững người, “Tôi là kẻ ngoại đạo, hoàn toàn không hiểu gì cả.”
“Không sao, cứ nói đi.”
“Tôi thấy rất đẹp, giống như ngôi nhà nhỏ, rừng cây nhỏ trong thế giới cổ tích vậy, rất cute.” Tăng Hảo nói thật lòng.
Sở Doanh không nhịn được cười: “Cute? Em gái à, có lẽ em là người đầu tiên hình dung tác phẩm của thầy Mộ như thế đấy, và chắc cũng là người cuối cùng.”
Tăng Hảo xấu hổ: “Tôi đã bảo tôi không hiểu gì mà, chỉ nói bừa vậy thôi, xin đừng để bụng.”
Mộ Nhất Tuân cầm bút vẽ, quét thêm một đường màu da cam lên ranh giới giữa nóc nhà và bầu trời, nói không nhanh cũng không chậm và hoàn toàn không có vẻ gì là đùa cợt: “Thế này có phải càng cute hơn không?”
Tăng Hảo thốt lên câu “đúng vậy” theo bản năng, Sở Doanh cười sung sướng hơn nữa.
“Em gái, em nên xem bức ‘tượng thần’ và ‘hang đá’ của thầy Mộ đi, chắc chắn em sẽ cảm nhận được sự rung động của linh hồn.” Sở Doanh tiếp tục cười nói, “Chắc chắn sẽ không thốt ra từ ‘kawaii’[] như ban nãy đâu.”
[] Kawaii là một từ tiếng Nhật, nghĩa là đáng yêu, đồng nghĩa với từ cute.
Mặt Tăng Hảo đỏ lên, có chút xấu hổ.
“Kawaii cũng không phải một sự hình dung tệ lắm.” Mộ Nhất Tuân vẫn chăm chú nhìn lên tác phẩm của mình, ánh nắng mờ ảo rọi lên gương mặt điển trai như thần tiên của anh. Anh thong thả thốt ra một câu nữa, giọng nói bình thản: “Còn dễ nghe hơn mấy từ của chủ nghĩa hình thức như hào nhoáng hay hoành tráng.”
Thầy Mộ đang đỡ lời cho một kẻ ngoại đạo như cô? Tăng Hảo thấy hơi cảm động.
Sở Doanh ở lại văn phòng khoảng hơn một tiếng, trò chuyện với thầy Mộ rất lâu. Nhưng cái gọi là “trò chuyện”, thực ra cũng chỉ có Sở Doanh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng Mộ Nhất Tuân mới đáp một câu.
Lúc Sở Doanh ra về, Tăng Hảo đích thân tiễn anh ta đến tận cửa thang máy. Lúc chờ thang máy đến, anh ta quay lại, cười mà như không cười, “Mộ Nhất Tuân cho phép một cô gái làm việc bên mình, lại còn ở một khoảng cách gần như vậy nữa.”
Tăng Hảo không hiểu bèn hỏi lại: “Trước kia anh ấy là người trọng nam khinh nữ trong công việc à?”
“Không.” Sở Doanh nói, “Anh ta vẫn chỉ vò võ một mình, không có nhiều bạn, mọi người trong giới này chưa ai từng thấy có một cô gái nào xuất hiện bên anh ta, cho dù là bạn gái hay nữ học trò. Dĩ nhiên có rất nhiều người khác phái nhiệt tình với anh ta, trong đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, tài hoa. Anh ta luôn tôn trọng họ nhưng sẽ tạo khoảng cách, dần dà, chúng tôi đều cho rằng anh ta thuộc kiểu đó.”
“Kiểu gì?”
“Là kiểu đó ấy.” Sở Doanh chớp chớp mắt, “Gay ấy mà, em gái có hiểu không?”
“Ồ.” Tăng Hảo dài giọng, “Hiểu, nhưng chắc anh ấy không phải kiểu đó đâu.”
“Sao em biết?”
“Cảm giác.” Tăng Hảo cười: “Cảm giác nhạy cảm của hủ nữ, anh ấy thích phụ nữ.”
“Thế thì anh ta chính là loại đàn ông cấm dục lạnh lùng.” Sở Doanh rất biết cách khiến người ta giật mình: “Đúng, là vậy đấy, chính là vậy đấy. Tôi rất chờ mong ngày anh ta bị ‘vỡ ống nước’.”
Tăng Hảo:…
Giờ tan ca hôm nay Tăng Hảo và Mộ Nhất Tuân cùng đi xuống thang máy. Trong buông thang máy lặng ngắt như tờ, Tăng Hảo nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ, tĩnh lặng nhưng lạnh lùng của Mộ Nhất Tuân trên bức tường bằng kim loại trong thang máy.
“Trước đây Sở Doanh học nghệ thuật hành vi, tôi và cậu ta có thể xem như bạn bè khá tốt.” Anh nâng cổ tay xem đồng hồ, giọng nói như nước lạnh có thể thấm vào tim phổi người khác, “Nhưng đôi lúc cậu ta hơi bị động kinh, nói mấy câu quái dị.”
Tăng Hảo vẫn chưa có phản ứng gì thì cửa thang máy đã mở, Mộ Nhất Tuân bước ra bằng cặp chân dài của mình, không buồn quay đầu lại.
Ế… Thầy Mộ đang giải thích với cô sao? Ngạc nhiên quá! Cô không dám chắc chắn.
Trên đường ngồi xe bus về, Tăng Hảo ngủ gật, suýt nữa thì ngồi quá trạm. Xuống xe, ngang qua hàng bán báo, cô nhớ ra vẫn chưa mua “Địa lý quốc gia” tháng này, thuận tiện mua luôn một tờ. Lúc ngước lên, cô liếc thấy một hàng tít trên cuốn tạp chí thương mại: người phát triển trong mơ, thủ lĩnh tinh thần của Nhuận Thác: Việt Tích Đình.
Không thể không nói rằng góc chụp trong bức ảnh này của Việt Tích Đình rất tốt, tôn lên gương mặt điển trai mà chín chắn, dáng vẻ thanh tao, phong thái đĩnh đạc trên nét mặt, vẻ chắc thắng lộ rõ trong khí chất của anh ta… tất cả những điểm này đều được phô bày nổi bật qua kỹ thuật chụp ảnh.
Trước đây anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt đó, dường như trong thiên hạ này chỉ có mình cô là duy nhất, dường như tất cả sự dịu dàng và tình yêu của anh đều rót vào lòng cô.
Sau này mới hiểu ra đó chẳng qua chỉ là kỹ xảo của anh ta, chỉ cần anh ta muốn, thì có thể nắm bắt được những cô gái như cô một cách dễ như trở bàn tay.
Anh ta không cần tốn sức cũng có thể khiến cô rung động, mình thì thoải mái phất tay áo bỏ đi, còn cô thì chìm đắm đến tận cùng.
“ đồng.” Chủ hàng bán báo nói.
“À, vâng.” Tăng Hảo lấy tiền đưa cho chủ quán.
Góc tâm sự của tác giả:
Điểm chủ chốt của chương này là thầy Mộ tuyên thệ với Tăng Hảo mình là chuẩn men, Hảo Hảo nhất định phải nhớ kỹ…
Xong, Hảo Hảo của chúng ta không thoát được rồi!
Tôi rất yêu thầy Mộ, không muốn cho thầy gặp phải tình địch, nhưng anh Việt vẫn trở lại xâm lược.
Nguyên tắc của Mộ gia theo chủ nghĩa hoàn mỹ là: ngoài con người hoành tráng là chính anh đây, Hảo Hảo không được phép liếc nhìn bất cứ một động vật giống đực nào khác, nếu không về nhà sẽ phải quỳ trên ván giặt quần áo.
Hảo Hảo sẽ rất thê thảm.
Chắc chắn kiếp trước các bạn đã phá hủy cả dải ngân hà nên kiếp này mới có thể gặp được một tác giả như tôi.