Hôm nay, sếp gọi Hồng Chính Minh lên văn phòng, Hồng Chính Minh không biết có chuyệngì, lo lắng ngồi nghe.
“Chính Minh, chúng ta cùng với một cổ đông lớn của đài truyền hình Thượng Hải góp vốn làm ăn, mới mở một lớp dàn dựng sân khấu.”
Hồng Chính Minh cười: “Chà, bây giờ đang hưng thịnh công việc dàn dựng sân khấu đó!”
“Đúng vậy, bây giờ đúng là thời kì dàn dựng sân khấu huy hoàng, nhưng cùng đòi hỏi những người chuyên nghiệp, nắm bắt được thị hiếu chắc chắn sẽ phát huy tốt. Bây giờ chuyện này cần xem xét, dự định thành lập một đội.”
Hồng Chính Minh mơ hồ đoán được ý định của sếp là muốn gì.
“Sân khấu mới ở Thượng Hải đã chọn được địa điểm rồi, giai đoạn này dự án rất nhiều, công việc cũng đã phân công hết cho mọi người, chỉ còn thiếu một vị trí quản lý, ý của tôi là muốn cậu qua Thượng Hải.”
Hồng Chính Minh: “Hả?” một tiếng, “Muốn em làm trâu bò khai hoang sao?”
Sếp cười: “Đúng vậy, cũng có thể nói như vậy. Ban đầu bắt đầu rất vất vả nhưng về sau sẽ tốt hơn.”
Hồng Chính Minh sờ ót mình nói:”Vì sao lại là em?”
“Phó dàn dựng đã xem qua VCD phim của cậu ở Tây Ban Nha, sau đó mới đề cử cậu. Chúng ta sẽ tuyển thêm một nhóm người mới nữa. Bên Thượng Hải cũng có mấy người lão làng cũng bắt tay xây dựng khán đài.”
“Việc này em cần suy nghĩ đã.”
Sếp nói những lời đầy thành khẩn: “Chính Minh, tuy rằng làm trâu khai hoang nhưng mà cậu xem qua hợp đồng sẽ cảm thấy không thất vọng đâu! Phó dàn dựng đã xem những ảnh chụp của cậu, cảm thấy cần phải bồi dưỡng cậu. Khán đài mới chỉ cần tiết mục là chính, cần những hình ảnh sống động cảm động người khác. Tôi nghĩ cậu là phù hợp, đối với cậu đó còn là cơ hội tốt, đồng thời còn tạo cho mình cuộc sống tốt. Cậu còn chưa kết hôn, có cái gì vướng bận chứ?” – Nói xong, vỗ vỗ vai Chính Minh – “Tiểu tử, cố gắng lên.”
Hồng Chính Minh còn chần chừ. Nếu trước kia cậu sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ.. làm sao để Lộ Gia Bảo ở một mình chứ?
Hồng Chính Minh thấy số tiền đó cảm thấy vui vẻ, đi nói chuyện với An Đình
An Đình nghe xong thì cười: “Cậu không cần buồn vì không có bạn, Vương Tề chắc chắn cũng được phái đi. Hai người các cậu đều đi Thượng Hải, ở sân khách tác chiến phải cố gắng lên.”
Hồng Chính Minh nhăn mặt: “Ai nói với chị chuyện này?”
“À, không yên lòng vì Bảo Bảo sao?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Đương nhiên.”
An Đình cười vỗ vai Hồng Chính Minh nói: “Được, cậu nên lo lắng cho cậu ấy, không có Bảo Bảo chăm sóc, cậu cũng không biết nấu cơm, việc nhà cũng không biết làm, xem ra kỳ này Tiểu Bạch lo lắng cho cậu thì có.”
“Nhưng tôi chỉ lo lắng cho Bảo Bảo thôi.”
An Đình cười.
Bởi vì yêu một người thì luôn luôn cảm thấy người đó rất nhỏ bé, rất ngốc, nhất định phải tự mình cẩn thận bỏ vào lòng bàn tay che chở, chăm sóc.
Nếu như không thương một người, sẽ cảm thấy hắn giỏi giang, không có gì không làm được
Tối cuối tuần, Hồng Chính Minh về nhà, chuẩn bị bàn bạc cùng Lộ Gia Bảo. Hai người ngồi đối diện trên sô pha, Hồng Chính Minh mới chậm rãi nói: “Mấy hôm trước, cấp trên tìm anh nói chuyện.”
“Đi công tác sao?” – Lộ Gia Bảo hỏi.
Hồng Chính Minh lắc đầu
“Vậy thì làm gì?”
“Là chuyện đài bên anh hợp tác với đài Thượng Hải mở một sân khấu mới bên Thượng Hải, cần điều một nhóm nhân viên sang đấy.”
Lộ Gia Bảo nhìn Hồng Chính Minh: “Anh phải…… đi Thượng Hải?” – Hồng Chính Minh gật đầu.
“Vậy đi bao lâu?”
“Hợp đồng ghi là ba năm. Cấp trên nói nếu anh xung phong đi, làm tốt, có thể ở lại Thượng Hải luôn.”
Lộ Gia Bảo kinh ngạc hỏi: “Anh phải…….. rời khỏi Hương Đảo?”
“Anh còn chưa quyết định, anh nghĩ là nên bàn với em.”
Lộ Gia Bảo cúi đầu: “Chúng ta….. Chúng ta mới bên nhau chưa lâu.”
Hồng Chính Minh ngồi xuống bên Lộ Gia Bảo, nắm vai cậu: “Anh biết, anh cũng không muốn xa em, anh không yên tâm để em lại một mình, cho nên anh chưa quyết định, tuy rằng anh biết đây là cơ hội tốt…. Anh nghĩ nên bàn bạc với em.”
Lộ Gia Bảo nhìn Hồng Chính Minh, chân thành nói: “Anh đi đi.”
“Cái gì?”
“Anh nên đi Thượng Hải, đó là cơ hội tốt, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình. Hơn nữa, hai bác cũng cần có người chăm lo, sau khi anh đi, em sẽ thường xuyên đến thăm hai người, anh không cần lo lắng.”
Hồng Chính Minh hỏi: “Em đồng ý để anh đi?”
“Đương nhiên, vì sao lại không? Đây là cơ hội rất tốt.”
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, anh biết đây là cơ hội, nhưng mà anh không yên tâm về em, anh cũng không muốn xa em.”
Lộ Gia Bảo gục đầu vào ngực Hồng Chính Minh, lắc đầu: “Không việc gì, em sẽ không sao đâu, anh cứ đi đi. Anh không cần lo lắng.” – Lộ Gia Bảo hiểu rất rõ, nếu mất cơ hội lần này, Hồng Chính Minh sẽ khó có cơ hội lần sau, nhưng mà anh ấy lại không yên tâm về câu, không muốn chia xa, thế nên cậu phải thực cứng rắn.
Hồng gia ở Bắc Vệ Tinh Thành, Hồng phụ Hồng mẫu cũng biết tin Hồng Chính Minh sắp sửa đi Thượng Hải.
Hồng phụ dặn dò con trai: “Ở bên đó làm gì cũng phải cẩn thận, chuyên tâm công tác, chú ý giữ gìn thân thể.”
“Vâng ạ.”
Hồng mẫu hỏi Lộ Gia Bảo: “Con thật muốn nó đi?”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Vâng, Chính Minh cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.”
“Nhưng bác vẫn không yên tâm về nó.”
“Ở đó có đồng nghiệp của anh ấy, mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, bác cứ yên tâm. Con sẽ thường xuyên đến thăm hai bác, Chính Minh không có nhà, con sẽ chăm sóc hai bác.”
Hồng mẫu gật đầu: “Bác biết, kỳ thật bác tin tưởng con hơn là Chính Minh, cho nên bác mới không yên tâm về nó.”
Để ý thấy ánh mắt của con trai không muốn rời Lộ Gia Bảo, Hồng mẫu hiểu được, chia cách với hai người lúc này chính là một thử thách.
Giữa tháng sáu Hồng Chính Minh rời Hương Đảo đến Thượng Hải công tác. Vừa đến nơi, anh lập tức gọi điện cho Lộ Gia Bảo báo bình an.
Lộ Gia Bảo hỏi: “Anh ở thế nào? Ăn có ngon không?”
Hồng Chính Minh cười nói: “Anh ở ký túc xá của đài truyền hình, cùng với bốn đồng nghiệp khác, buồn cười là cả bốn người đều không nấu cơm.”
“Anh ăn quán có được không?”
“Được mà, khẩu vị bên này thanh đạm, nhưng mà lại ngọt, nhưng vẫn có thể ăn được.”
Ngừng một chút, Lộ Gia Bảo chậm rãi nói: “Bộ vé xem bóng đá kia, chúng ta còn chưa xem hết tất cả các trận đấu.”
Hồng Chính Minh trầm mặc. Vốn anh đã nghĩ là có thể cùng Gia Bảo đi xem tất cả các trận mùa giải này của đội Minh Châu trên sân nhà. Mà bộ vé đó lại là quà của Gia Bảo tặng cho anh.
“Vậy một mình em đi xem có được không?”
“Không có.”
“Vé đâu? Làm gì bây giờ?”
“Em muốn giữ lại làm kỉ niệm.”
Đầu bên kia, Hồng Chính Minh nhẹ giọng nói: “Bảo Bảo, anh nhớ em.”
“Em cũng thế.”
“Đi dạo phố với mọi người, đến nơi nào anh cũng nghĩ, giá như lúc này có em ở bên thì tốt quá.”
“Ba năm sẽ rất nhanh thôi. Anh không cần lo lắng cho em. Hai bác cũng rất khỏe, anh đừng lo lắng, cứ chuyên tâm công tác.”
“Bảo Bảo, cảm ơn em.”
Thời gian cứ vậy trôi đi từng ngày, từng ngày.
Xa cách cùng thương nhớ.
Tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện qua điện thoai, nhưng mà Hồng Chính Minh vẫn thấy chưa đủ. Anh vốn định là khi nghỉ dài hạn có thể về thăm cậu, nhưng công việc ở đài bận rộn, không có thời gian, đành phải từ bỏ.
Mỗi tối, khi ngồi xe bus về nhà, Hồng Chính Minh ngắm cảnh hai bên đường. Thượng Hải là thành phố hoa Bạch Ngọc Lan [], rất nhiều cột đèn đường được thiết kế theo mẫu là hoa Bạch Ngọc Lan, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, Hồng Chính Minh vẫn luôn nghĩ: ‘Dưới cùng một bầu trời, ở thành phố kia, người mình yêu có giống như trước không, có còn đứng dưới cột đèn nơi góc đường Trữ Tĩnh kia chờ mình hay không.’
Mỗi khi nghĩ đến, Hồng Chính Minh lại thấy đau lòng, cuối cùng thì anh cũng hiểu được cảm giác yêu thương nhớ một người là như thế nào.
Cả đời này, anh không thể quên được bóng hình đợi anh dưới cột đèn kia.
Trước lễ Giáng sinh, đài truyền hình được nghỉ sớm. Khi tan tầm, dường như là nhớ ra điều gì, Vương Tề đưa tờ giấy cho Hồng Chính Minh: “Chính Minh, tan tầm cậu đến chỗ này một chút nhé.”
Hồng Chính Minh nhận tờ giấy: “Cái gì thế? Có chuyện gì sao?”
“Hình như là có tư liệu sống muốn cậu đi lấy. Tóm lại cậu đến thì sẽ biết.”
Hồng Chính Minh rầu rĩ gật đầu: “Biết rồi.”
Xốc ba lô, Hồng Chính Minh lên xe, đến địa chỉ được ghi trên giấy. Đó là một khu dân cư gần đài truyền hình, gần với ga tàu điện ngầm, giao thông rất thuận lợi.
Tìm được đến khu nhà đấy rồi, nhìn lên tòa lầu, Hồng Chính Minh cảm thấy có chút nghi vấn, có phải đúng là đến đây để lấy tư liệu sống không? Nơi này không biết là sẽ lấy được gì đây.
Cửa mở. Hồng Chính Minh nhìn thấy người ra mở cửa. Trước mặt là một thanh niên, nhỏ gầy, cao đến cằm Hồng Chính Minh, khuôn mặt rất được, như là nhân vật trong truyện tranh vậy, gương mặt búp bê, tóc nâu, mắt to, lông mi dài, gương mặt nho nhỏ, cằm hơi nhọn.
Hồng Chính Minh không khỏi cảm thán, người này thật giống Gia Bảo nhà mình.
Thanh niên trước mặt kêu lên: “Chính Minh.”
Hồng Chính Minh lại cảm thán thêm lần nữa: Không ngờ cả giọng nói cũng giống.
“Chính Minh.”
Hồng Chính Minh cẩn thận đánh giá người trước mặt: “A, Bảo Bảo?” – Anh vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Chính Minh.”
Hồng Chính Minh cuối cùng cũng thấy rõ là Lộ Gia Bảo đang đứng trước mặt mình, anh lập tức lao đến, ôm chặt lấy người trước mặt: “Bảo Bảo, là em!”
Chia cách đã lâu, đến khi gặp lại khiến hai người ôm nhau mãi không thôi.
“Bảo Bảo, sao em lại ở đây?” – Hồng Chính Minh vui vẻ hỏi thăm.
“Giáng Sinh mà, em xin nghỉ đến đây thăm anh.”
Hồng Chính Minh tươi cười: “A, hóa ra là Vương Tề gạt anh.”
“Để cho anh bất ngờ mà.”
Lộ Gia Bảo đứng lên: “Chính Minh, anh có đói bụng không?”
Hồng Chính Minh gãi gãi đầu: “A, đúng là có đói.”
Lộ Gia Bảo dẫn anh vào bàn ăn: “Đến thử xem tay nghề của em thế nào, có ngon bằng đầu bếp ở Thượng Hải không?”
Hồng Chính Minh vừa ăn cơm, vừa khen không ngớt: “Vẫn là Bảo Bảo của anh nấu ăn ngon nhất.”
“Hai bác đều khỏe, anh không cần lo lắng. Hai bác bảo em phải chăm sóc anh cho tốt.”
“Cảm ơn em, anh cũng không sao, chỉ là công việc bận rộn một chút thôi.”
Hồng Chính Minh vừa ăn cơm vừa đánh giá căn phòng: “Nơi này là nhà ai vậy? Sao em không ở khách sạn?”
Lộ Gia Bảo cười: “Ở khách sạn đắt lắm, tạm thời ở nhờ đây cũng được.”
“Em xin phép nghỉ có sao không? Giáng sinh không phải là rất bận sao?”
“Được mà. Em đã đề nghị trước rồi.”
Ăn cơm cùng Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cảm thấy giống như trước kia, khoảng thời gian tuyệt vời mà hai người ở cùng nhau.
Một căn phòng đơn giản, nhưng lại có cảm giác gia đình ấm cúng, thân thiết.
Ăn cơm xong, Lộ Gia Bảo ở phòng bếp dọn dẹp, Hồng Chính Minh ngồi ở sopha xem tivi. Có lẽ là do công việc hôm nay quá mệt mỏi, có lẽ là do ở đây rất thoải mái, anh ngủ luôn ở trên sopha. Lộ Gia Bảo đi đến, nhìn thấy Hồng Chính Minh đang say ngủ trên sopha, trong mắt cậu hiện lên một tia ôn nhu say đắm, cậu cầm gối đầu đến, chỉnh cho Hồng Chính Minh nằm tốt, lại đắp chăn cho anh, sau đó tắt điện, chỉ để lại một đèn bàn nho nhỏ.
Nhìn Hồng Chính Minh ngủ bình thản, tựa như một đứa trẻ, Lộ Gia Bảo nở nụ cười, nhẹ nhàng gạt tóc trên trán anh, vươn người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, còn mình thì ngồi trên sàn nhà, đầu tựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Đến gần mười hai giờ đêm, Hồng Chính Minh đột nhiên tỉnh lại. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn mờ nhạt, anh nhìn thấy Lộ Gia Bảo ghé vào vai mình. Nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, Hồng Chính Minh khẽ gọi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo.”
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, dụi mắt: “Chính Minh, anh tỉnh?”
“Anh tự nhiên lại ngủ mất, thật là, vốn đang có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
“Không sao, anh cũng mệt mỏi mà.”
Hồng Chính Minh ngồi dậy.
Lộ Gia Bảo ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Chính Minh, muộn rồi, anh có phải về không?”
Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo: “Không sao, không về cũng không việc gì.”
“Thật sự? Không cần quay về cũng không sao?”
Hồng Chính Minh xốc chăn lên: “Đương nhiên, không về cũng không việc gì.”
Lộ Gia Bảo mỉm cười, chủ động tới ngồi trên người Hồng Chính Minh, ôm lấy cổ anh. Hồng Chính Minh luồn tay vào áo cậu. Ngón tay quen thuộc vuốt ve làn da làm cho Lộ Gia Bảo không khỏi say mê nhắm mắt lại. Hồng Chính Minh ôm chặt vai Lộ Gia Bảo, mãnh liệt hôn cậu.
Kéo thảm quấn lấy hai người, Hồng Chính Minh nói nhỏ: “Sopha này rất tốt, rất rộng rãi.”
Vùi mình vào lòng Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo trộm cười, cắn cắn tai anh.
Sáng sớm tỉnh lại, thấy Lộ Gia Bảo ngủ trong lòng mình, Hồng Chính Minh cảm thấy có cảm giác gì đó không xác định. Anh nhịn không được vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Gia Bảo, sau đó nhẹ hôn cậu, đến khi cậu tỉnh lại.
“Chính Minh.” – Lộ Gia Bảo mở đôi mắt còn đang mơ màng.
“Bảo Bảo.”
Tỉnh ngủ, Lộ Gia Bảo ghé vào ngực Hồng Chính Minh, tựa hồ có gì đó khó xử mở miệng: “Chính Minh, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Cái gì?” – Ôm chặt lấy Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh hỏi.
“Em… Em xin thôi việc rồi.”
“Không sao, không thích thì sẽ không làm tốt, có thể tìm công việc mới.”
“Em tìm được công việc mới rồi.”
“Là nhà hàng nào?”
“Gọi là Việt Trân Hiên.”
“Nghe cũng được đấy, có gần đường Trữ Tĩnh không?”
Lộ Gia Bảo mân mê môi: “Cái đó…… Không ở Hương Đảo.”
“Cái gì?”
“Ở Thượng Hải, nhà hàng này ở Thượng Hải.”
Ánh mắt Hồng Chính Minh nhìn cậu như là không thể tin vào tai mình: “Cái gì?”
Lộ Gia Bảo nói chậm rãi từng chữ một: “Em nói, em tìm được công việc mới rồi, không ở Hương Đảo, ở Thượng Hải, từ cuối tuần trước em đến Thượng Hải làm việc.”
Nhìn Hồng Chính Minh ngây ngốc, Lộ Gia Bảo lo lắng hỏi: “Chính Minh, anh tức giận sao?”
Hồng Chính Minh nở nụ cười thật tươi, mạnh mẽ lắc đầu: “ Không, anh không tức giận. Thật là tốt quá, chúng ta lại được ở cùng nhau ở Thượng Hải.”
Gắt gao ôm chặt lấy Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh mạnh mẽ hôn lên đôi môi với khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Lộ Gia Bảo cũng ôm lấy Hồng Chính Minh: “Chính Minh, em đã bàn bạc với hai bác rồi, hai người đều đồng ý để em đi Thượng Hải. Hai bác nói hai người ở Bắc Vệ Tinh Thành rất tốt, không cần chúng ta chăm sóc, hai người tự biết chăm lo lẫn nhau. Hai người đều lo cho anh, vì anh không biết tự chăm sóc bản thân. Cho nên hai bác đều đồng ý cho em đến Thượng Hải, hai bác bảo có em ở đây chăm sóc anh, họ cũng yên tâm hơn.”
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, nhìn xung quanh: “Ha, không trách anh cứ thấy có chỗ nào đó không đúng, sao nơi này lại giống ở nhà thế, anh cũng không hiểu sao em lại không tìm khách sạn. Thì ra là thế.”
“Em thuê căn hộ này rồi, em nghĩ chỉ hai chúng ta ở cũng vừa. Anh không cần về ký túc nữa, chuyển đến đây luôn đi.”
Hồng Chính Minh đồng ý: “Phải.”
Hồng Chính Minh mặt mày vui sướng đến đài, dọc đường đi đều cười, thấy có người cười mình, liền vội vàng ngậm miệng lại, nhưng mà không được bao lâu, lại cười không khép miệng được.
Vương Tề vừa nhìn thấy Hồng Chính Minh đã nói: “Thế nào? Có hay không?”
Hồng Chính Minh cười đấm nhẹ Vương Tề một cú: “Tiểu tử nhà cậu còn gạt tôi.”
Vương Tề vội trốn: “Cậu được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, tôi mặc kệ, tóm lại sau này phải thường xuyên đến nhà cậu ăn cơm.”
“Đến đi, rất hoan nghênh cậu.”
Vương Tề vẻ mặt đề phòng: “Này, tôi không ăn đồ cậu làm đâu nhé.”
Hồng Chính Minh xua tay: “Yên tâm, ở cùng với Bảo Bảo, cậu ấy nhất định không cho tôi xuống bếp.”
Vương Tề hâm mộ gãi cằm: “Quá tốt nha, về sau tôi cũng phải tìm một đầu bếp mới được.”
Nói chuyện với lãnh đạo đài xong, Hồng Chính Minh chuyển ra ký túc, đến ở cùng Lộ Gia Bảo. Hai người chia cách nửa năm, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Buổi tối ngày sinh Khổng Tử [], Hồng Chính Minh tan tầm liền nhanh chóng chạy đi. Đến trạm tàu điện ngầm, bước chân anh càng vội hơn. Đến khi ngẩng đầu, thấy dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, là một dáng người quen thuộc. Lộ Gia Bảo đang đợi anh.
Hồng Chính Minh vội vàng chạy đến: “Bảo Bảo.”
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, mỉm cười: “Chính Minh.”
“Sao em lại chờ ở đây? Không phải anh bảo em ở nhà chờ sao?”
Lộ Gia Bảo cười nói: “Em muốn nhìn thấy anh sớm hơn một chút.”
Lúc này ngã tư đường đã sáng đèn, xung quanh đã nghe thấy những bản nhạc của ngày sinh Khổng Tử. Nhìn người yêu tươi cười trước mắt, Hồng Chính Minh chỉ cảm thấy hạnh phúc trào dâng.
Dưới ánh đèn đường, hai người ôm nhau thật chặt.
Chú thích:
[] Bạch Ngọc Lan:
[] Ngày sinh Khổng Tử: Ngày lễ Chúa Giêsu sinh ra đời, Trung Quốc gọi là Thánh Đản Tiết (nghĩa là ngày lễ mừng vị thánh sinh ra đời). Người Đài Loan thì gọi là Gia Đản Tiết. Họ quan niệm Khổng Tử mới là vị thánh, nên gọi mừng ngày sinh của Khổng Tử là Khổng Thánh Đản Tiết. Nhưng trên thực tế, khi nói đến Thánh Đản Tiết ai cũng hiểu là lễ sinh nhật của Chúa Giêsu