Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“…… Ha ha, nếu anh Tống kiên trì như thế, vậy anh cứ ra giá! Tôi cũng không biết một hệ thống như thế trị giá bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm vạn, anh Hàn giúp tôi cài một hệ thống tốt, tôi sẽ chuyển ba trăm vạn tới tài khoản của anh?”

Ba trăm vạn? Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hàn Trình Quang ngay lập tức đơ lại.

“Cái này …… phải chăng là đã quá nhiều?”

“Anh Hàn quá khiêm tốn rồi, hệ thống của anh có thể giúp tôi kiếm không chỉ gấp lần ba trăm vạn thôi …… Được, vậy cứ quyết định như thế nhé, tôi sẽ kêu người mang máy tính tới, tiền chuyển khoản đợi lát nữa sẽ thông báo tới di động của anh.”

Cúp điện thoại, Hàn Trình Quang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bất quá còn chưa kịp vui lâu điện thoại lại vang lên, lần này là Hứa Minh Tâm gọi.

“Anh hai?”

“Hàn Trình Quang, đợi lát nữa có một người họ Tống sẽ gọi điện thoại nhờ cậu giúp hắn làm hệ thống, nhớ kỹ một hệ thống ít nhất cũng phải thu hắn năm trăm vạn, không thì không làm, có nghe hay không!!!”

Hàn Trình Quang [–]:“Năm trăm vạn, hơi nhiều quá thì phải!”

“Năm trăm vạn vẫn là ít, cậu cài giúp hắn hệ thống, tên kia kiếm được còn không chỉ năm trăm vạn, ít nhất cũng phải một tỷ, cho nên thu hắn năm trăm vạn cũng không đủ.”

“……”

“Hàn Trình Quang, cậu có nghe hay không, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

“…… Nhưng mà, vừa rồi anh ta đã điện thoại cho em, chúng em đã định giá ba trăm vạn!”

“Đồ ngu!!! Tống Hình tên khốn kiếp này, dám hớt tay trên ông mày, dám lừa cả người của ông ……”

Bên đầu dây bên kia, ngữ khí Hứa Minh Tâm dần dần trầm thấp, sau đó không đợi Hàn Trình Quang mở miệng liền cúp điện thoại. Mà vẫn đang ôm di động Hàn Trình Quang vô cùng cảm động trước câu nói cuối cùng ‘người của ông’, hóa ra anh hai nhanh như vậy đã xem hắn là người một nhà.

Đặt di động xuống, Hàn Trình Quang bước nhanh đi đến cạnh bên sô pha, đang muốn kể cho Hứa Ngôn Tâm nghe chuyện vừa rồi, nhưng lại nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nghiêng người cuộn mình trên sô pha, ngủ.

Nhẹ nhàng đi tới, Hàn Trình Quang ngồi xổm trước sô pha, nhìn Hứa Ngôn Tâm từ từ nhắm hai mắt chậm rãi hô hấp, hiển nhiên đã ngủ say.

“Sớm như vậy đã mệt rồi!” Nhìn gương mặt say ngủ của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cười cười định vươn tay bồng Hứa Ngôn Tâm về phòng, nhưng khi Hàn Trình Quang vừa định ôm Hứa Ngôn Tâm lên, chân mày y liền nhíu lại, hô hấp cũng là trầm xuống, giống như là muốn tỉnh, Hàn Trình Quang hoảng hồn vội vàng đặt người xuống sô pha lại.

Không dám động đến Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chỉ đành phải đi tới trong phòng lấy ra một tấm thảm dày, sau đó tăng độ ấm trong phòng khách lên cao một chút, hiện tại đã là tháng mười hai, mấy ngày nay nhiệt độ không khí lại hạ xuống vài độ.

Cuối cùng đến ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm mang đến chiếc máy tính cần Hàn Trình Quang cần thiết kế phòng ngự, hơn nữa sau khi Hàn Trình Quang dùng hai ngày thiết kế xong xuôi lại mang đến tờ chi phiếu năm trăm vạn, hơn nữa còn bất đắc dĩ khai thông cho Hàn Trình Quang, phỏng chừng về sau sẽ có nhiều người tìm đến nhờ Hàn Trình Quang thiết kế hệ thống này nọ, bảo Hàn Trình Quang liệt ra một loạt hệ thống theo các cấp bậc khác nhau, còn anh sẽ đề ra những cái giá hợp lí cho những hệ thống ấy.

Mười lăm tháng mười hai là ngày công bố kết quả cuộc thi HRD mà Hứa Ngôn Tâm tham gia, Hứa Ngôn Tâm không có đoạt được giải quán quân, chỉ nằm trong top, đạt được $.

Kết quả công bố khiến Hứa Ngôn Tâm thất vọng, rõ ràng có chút thất lạc. Nhưng mất hai năm bị nhốt ở trong nhà, đừng nói tiếp xúc với giới trang sức, ngay cả thế giới bên cũng cũng không thể tiếp xúc, điều này khiến Hứa Ngôn Tâm chẳng những mất đi linh cảm sáng tác còn khiến cho tay nghề có chút suy giảm, bất quá cho dù như thế, tác phẩm của Hứa Ngôn Tâm có thể lọt vào vòng trong hơn nữa còn đoạt được giải thưởng, cũng chứng tỏ Hứa Ngôn Tâm rất lợi hại.

Hứa Ngôn Tâm vẫn rầu rĩ không vui hai ngày, cuối cùng đến khi Hàn Trình Quang cam đoan kì thi đấu tiếp theo sẽ vẫn cùng Hứa Ngôn Tâm tham gia, cảm xúc của Hứa Ngôn Tâm mới dần dần tốt lên.

Từ ngày / bắt đầu bước sang những ngày cuối năm, năm nay / âm lịch chính là Tết, hai mươi ngày này cũng như năm trước vừa đủ thời gian để tổng vệ sinh và mua sắm này nọ.

Buổi tối, Hàn Trình Quang cùng Hứa Ngôn Tâm ngủ sớm, bởi vì quyết định ngày hôm sau sẽ đi shopping, cho nên Hàn Trình Quang quyết định hai người ngủ sớm, mà Hàn Trình Quang quyết định, ngoài trừ vẫn còn có chút mâu thuẫn đối với việc đi ra ngoài ra, mặt khác Hứa Ngôn Tâm đều rất nghe lời Hàn Trình Quang.

Buổi tối ngủ độ nửa giấc, Hàn Trình Quang đột nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, vốn lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp nhưng khi vươn tay sờ sờ bên cạnh lại thấy trống không, nhất thời trở nên tỉnh táo đôi chút.

Nhanh chóng đứng dậy mở đèn bàn lên, Hàn Trình Quang nhìn bên cạnh quả thật không thấy Hứa Ngôn Tâm đâu, mấy ngày qua, buổi tối Hứa Ngôn Tâm không còn gặp ác mộng, không khóc cũng không có nói mớ, mấy ngày này Hàn Trình Quang ngủ ngon hơn, hơn nữa trong lòng cao hứng nghĩ rằng Hứa Ngôn Tâm có lẽ đã nghĩ thông suốt hoặc là đã buông xuống.

Nhanh chóng từ trên giường bước xuống dưới, Hàn Trình Quang mang giày vào liền đi ra ngoài, trên đường đầu óc bỗng nhiên thông suốt, mấy ngày qua Hứa Ngôn Tâm không có mơ thấy ác mộng phải chăng chính là vì Hứa Ngôn Tâm căn bản không có ngủ, hơn nữa cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ban ngày Hứa Ngôn Tâm thoạt nhìn có chút mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đọc tạp chí đều sẽ ngủ.

Ra khỏi phòng, quả nhiên Hàn Trình Quang nhìn thấy đèn bàn chỗ sô pha trong phòng khách được mở lên, mà Hứa Ngôn Tâm khoác một tấm thảm trên người co ro trên sô pha, vẫn không nhúc nhích cũng không biết đang làm cái gì?

“Tiểu Ngôn…… sao em lại ở đây?” Bước nhanh đi qua, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm bị hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy hắn trên mặt liền hiện lên thần sắc kinh hoảng.

“Trình Quang, sao anh lại đi ra …… em, em đi vệ sinh!” Cuống quít đứng lên, Hứa Ngôn Tâm tránh đi tầm mắt của Hàn Trình Quang.

Đi qua nắm tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhất thời trong lòng có chút bực mình, cầm tấm thảm trên sô pha lên quấn lên người Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhanh chóng kéo Hứa Ngôn Tâm trở lại phòng.

Hàn Trình Quang trầm mặc khiến trong lòng Hứa Ngôn Tâm có chút thấp thỏm, bị Hàn Trình Quang lôi kéo cũng ngậm miệng không nói gì thêm.

Đặt Hứa Ngôn Tâm nằm lại giường, Hàn Trình Quang cũng cùng nằm xuống, hơn nữa ôm Hứa Ngôn Tâm cả người lạnh tanh vào trong ngực ấm.

“Buổi tối không ngủ được sao?” Ôm Hứa Ngôn Tâm, trầm mặc một hồi Hàn Trình Quang mới mở miệng hỏi.

“…… Ừm.” Biết Hàn Trình Quang không có tin tưởng lời mình vừa nói, Hứa Ngôn Tâm cắn cắn môi, những lời định nói tràn tới bên miệng lại biến thành khẳng định.

Hơi khẽ nhíu mày, Hàn Trình Quang đưa tay trượt lên trượt xuống trên lưng Hứa Ngôn Tâm.“Cho dù ngủ không được cũng không nên đi ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy? Nếu bị cảm thì làm sao đây?”

“Em sợ làm ồn tới anh, em chỉ là đêm nay đột nhiên ngủ không được.” Buổi tối hôm trước chính là bởi vì không dám ngủ, nhưng hễ y trở mình thì thiếu chút nữa đánh thức Hàn Trình Quang, cho nên hai hôm nay nửa đêm Hứa Ngôn Tâm mới lặng lẽ chạy đến phòng khách ở đó một đêm, sau đó buổi sáng lại quay về phòng.

“Sao lại sợ đánh thức anh cơ chứ? Em ngủ không được thì kêu anh, anh thức cùng em, đợi lát nữa em sẽ ngủ thôi.” Bàn tay vuốt vuốt tóc Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang dịu dàng nói, ấn đầu Hứa Ngôn Tâm tựa vào bả vai của mình.

Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm dùng lực ôm Hàn Trình Quang.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hàn Trình Quang tỉnh lại Hứa Ngôn Tâm vẫn chưa tỉnh ngủ. Tối hôm qua, đến cuối cùng Hàn Trình Quang vẫn ôm Hứa Ngôn Tâm, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về lưng y, không đến một hồi Hứa Ngôn Tâm đã ngủ, hơn nữa ngủ một hồi lại như cũ gặp ác mộng, được Hàn Trình Quang ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành mới không có tỉnh lại.

Hàn Trình Quang vẫn nằm ở trên giường cùng Hứa Ngôn Tâm, hai người ngủ thẳng đến giữa trưa mười hai giờ mới tỉnh, thời điểm Hứa Ngôn Tâm tỉnh lại đầu óc vẫn hơi mơ hồ, tỉnh lại nửa ngày cứ mở to mắt vẫn không nhúc nhích, chỉ là ôm Hàn Trình Quang không buông tay, Hàn Trình Quang nói gì cũng không phản ứng lại.

“Tiểu Ngôn, tỉnh ngủ thì dậy nào, chúng ta ăn cơm còn phải đi mua vài thứ, còn phải dọn dẹp nhà cửa đón năm mới nữa! Chúng mình nên bắt đầu chuẩn bị sớm một chút, đến thời điểm đó sẽ không luống cuống.” Bàn tay từng chút vỗ vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhìn nét mặt Hứa Ngôn Tâm, chỉ thấy sau khi nói xong Hứa Ngôn Tâm hơi mím môi.

“Ngoan, dậy…… em có muốn nằm thêm một chút, anh đi làm điểm tâm.” Thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn là không chịu rời giường, Hàn Trình Quang cho rằng Hứa Ngôn Tâm còn buồn ngủ, nên quyết định mình dậy trước nấu bữa sáng.

Hàn Trình Quang ngồi dậy, bàn tay Hứa Ngôn Tâm vẫn còn níu Hàn Trình Quang, bị Hàn Trình Quang kéo ngồi dậy theo.

Nét mặt tựa hồ có chút mất hứng, Hứa Ngôn Tâm không nói gì, bất quá khi Hàn Trình Quang mặc quần áo cũng cùng mặc quần áo vào, sau đó cùng đi tới phòng tắm rửa mặt.

Lúc Hàn Trình Quang làm điểm tâm, Hứa Ngôn Tâm ngốc ngốc ngồi ở trên sô pha, cho đến khi Hàn Trình Quang nhắc kêu ăn cơm mới xem như là phục hồi tinh thần, sau đó ngồi vào trước bàn ăn.

“Làm sao? Có phải không ngủ ngon, hôm nay chúng ta không ra ngoài nữa, anh sẽ ở trong nhà với em.” Sáng sớm tỉnh lại liền không nói qua một câu, ngồi vào trước bàn ăn tinh thần của Hứa Ngôn Tâm thoạt nhìn cũng có chút hoảng hốt, Hàn Trình Quang nhìn mà trong lòng hơi chút lo lắng.

Nhìn Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm lắc lắc đầu.“Em không mệt.” Nói ba chữ, Hứa Ngôn Tâm liền cúi đầu bắt đầu ăn sáng.

Không yên lòng nhìn Hứa Ngôn Tâm một hồi, Hàn Trình Quang đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm.

“Tiểu Ngôn, đợi lát nữa cơm nước xong anh với em ngủ tiếp một chút, chúng ta hôm nay không đi nữa.”

“Em không ngủ được, em không mệt, hôm nay phải đi mua sắm vài thứ, sắp Tết rồi ……”

Vẫn luôn không thích đi ra ngoài thế nhưng Hứa Ngôn Tâm lại nói muốn đi mua sắm, điều này càng khiến Hàn Trình Quang cảm giác không yên lòng thêm.

Cơm nước xong, Hàn Trình Quang chầm chậm dọn rửa bát đũa, đi ra khỏi phòng bếp bất ngờ nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm đã thay quần áo xong xuôi, đội mũ, kính mắt còn quấn cả khăn quàng cổ.

Bắt gặp Hàn Trình Quang đứng lì một chỗ không nhúc nhích, Hứa Ngôn Tâm kéo kính đen xuống nghi hoặc nhìn Hàn Trình Quang.

Vào phòng ngủ cũng thay quần áo, Hàn Trình Quang đi đến bên cạnh Hứa Ngôn Tâm đem bàn tay Hứa Ngôn Tâm cầm chặt trong lòng bàn tay mình.

“Đợi lát nữa đi ra ngoài nhớ đi cạnh anh, chúng ta cùng nhau chọn lựa.”

Đeo kính đen, Hứa Ngôn Tâm gật gật đầu, ngoan ngoãn tùy ý Hàn Trình Quang giữ chặt tay mình.

Lại kiểm tra một phen, Hàn Trình Quang giúp Hứa Ngôn Tâm chỉnh quần áo thật kín, lại cầm ví tiền, chìa khóa còn có di động, lúc này mới vội vã kéo tay Hứa Ngôn Tâm đi ra khỏi cửa phòng.

Lúc ra tới bên ngoài, Hàn Trình Quang cảm thấy cơ thể Hứa Ngôn Tâm cứng còng, nhưng nếu là dĩ vãng Hứa Ngôn Tâm đều sẽ kề sát lại hắn cần hắn trấn an sau đó mới có thể đi ra ngoài, nhưng hôm nay Hứa Ngôn Tâm chỉ hơi dừng chân một lát liền dứt khoát đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Hứa Ngôn Tâm đều đi theo sau Hàn Trình Quang, hai người bọn họ cùng nhau đi dạo rất nhiều cửa hàng, mua rất nhiều thứ, có drap giường mới, chăn mới, thảm mới, bọc sô pha mới, giấy dán tường mới (vân vân), mấy thứ này đều là mua về để mấy ngày nữa là có thể bắt tay chuẩn bị.

Tết năm nay, bởi vì trong nhà có thêm Hứa Ngôn Tâm, cho nên Hàn Trình Quang mới quyết định đổi mới vào thứ, chủ yếu là chọn một ít phong cách Hứa Ngôn Tâm thích, như vậy mới có thể khiến Hứa Ngôn Tâm sống càng thêm thoải mái.

Giông bão sắp kéo đến rồi ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio