Mạnh Hạo mỉm cười, dừng lại, không có tới gần.
Lão già sắc mặt khó coi cùng nữ nhân kia nhìn nhau, rồi vừa cảnh giác Mạnh Hạo, vừa tăng thêm lực khống chế pháp bảo trước người, lập tức biển lửa lại trầm xuống.
Nhưng hải mã kia đang trong gầm thét, trên thân nó bỗng nhiên ánh sáng lam nhoáng lên một cái, dường như muốn liều mạng. Ánh sáng này trong chớp mắt liền tràn ngập, nơi đi qua hết thảy đóng băng, ngay cả biển lửa kia cũng thoáng cái bị hàn khí ngăn lại. Lão già biến sắc, mắt thấy hạt châu phía trước hóa thành hàn băng, lão bật lui về sau, kéo thiếu nữ lại bên mình định bỏ đi... nhưng trước đó lão bị thương, ánh sáng lam kia lại quá nhanh, mắt thấy không thể trốn thoát...
Thần sắc lão lộ ra ý vùng vẫy, trong chớp mắt lão liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái. Đang lúc lão định đẩy nàng vào ánh sáng lam, dùng nàng ngăn cản nguy cơ.
Mạnh Hạo nâng tay phải lên chỉ về phía trước, lập tức ánh sáng lam lan tràn kia, trong nháy mắt liền dừng lại một chút, giúp lão già và thiếu nữ thoát ra ngoài ánh sáng lam.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo vung tay một cái, một thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm bảy giáp bay ra, với tốc độ như tia chớp vọt thẳng tới phía hải mã, bỗng nhiên xuyên thấu, chỉ một kiếm lập tức làm cho hải mã này thân thể run rẩy, phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể từ từ khô héo mắt thường có thể thấy được.
Trong mắt nó lộ ra ý hoảng sợ, thân thể chợt trầm xuống, nhưng gần như vừa mới trầm xuống, trên thân Mạnh Hạo hơi lộ ra một chút khí tức, khí tức này vừa ra cặp mắt hải mã liền đỏ bừng, bỗng nhiên bỏ chạy, nhưng ở trong kiếm quang, trong khiếp sợ của lão già và thiếu nữ kia, Tuế Nguyệt Mộc Kiếm liên tục xuyên thấu nó , lần.
Tiếng Hải mã gào thét còn đang vang vọng, nhưng thân thể nó trong nháy mắt khô héo, trực tiếp hóa thành thây khô, nổi trôi trên mặt biển...
Mạnh Hạo đi tới bên cạnh thi thể hải mã, nhấn tay phải một cái lập tức một quả yêu tâm bay ra rơi vào tay hắn. Trên không trung, lão già và thiếu nữ, đều thần sắc có chút phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra ý cảnh giác, tiếc nuối, nhất là thanh kiếm của Mạnh Hạo làm cho bọn họ kinh hãi.
Khi Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lão già lập tức cảnh giác vận chuyển tu vi, kéo thiếu nữ ra phía sau mình, ôm quyền về phía Mạnh Hạo: - Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp, quả yêu tâm trung phẩm này thuộc về đạo hữu, sau này nếu có duyên gặp nhau, ân tình này lão phu nhất định báo đáp! Lão nói xong, từ từ lui về sau, thanh kiếm của Mạnh Hạo khiến lão rất kiêng kỵ.
- Không vội! Mạnh Hạo lắc đầu, vung tay phải lên, yêu tâm trong tay bay ra, bay thẳng tới lão già. Lão già sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên bắt lấy. Nhìn yêu tâm trong tay lão lại nhìn về phía Mạnh Hạo, vô cùng kinh ngạc nghi hoặc không hiểu.
Thiếu nữ bên cạnh thì lại nhìn chằm chằm yêu tâm trong tay lão già, hít thở đều dồn dập một chút, nhưng vẻ oán độc ẩn chứa sâu trong mắt, cũng trong khoảnh khắc này lóe lên: nàng biết rõ lựa chọn của lão già một khắc trước đó.
- Đạo hữu... Lão già chần chờ một chút.
- Hai người các vị tu vi cũng không yếu, yêu tâm này chỉ có thể so với một quả linh thạch trung phẩm, vì sao các vị coi trọng như thế? Mạnh Hạo không có quanh co dài dòng, mà trực tiếp đặt câu hỏi.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, lão già sửng sốt một chút, thiếu nữ kia cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Đạo hữu... Chẳng lẽ là lần đầu tiên tới Thiên Hà Hải? Lão già trầm mặc một lát, hỏi ngược lại Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo gật đầu.
Lão già hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút, sau đó thu cất yêu tâm: - Viên yêu tâm này, nếu nói về linh khí bên trong, đích xác chỉ có thể so với một viên linh thạch trung phẩm, nhưng một viên linh thạch trung phẩm, lại không đổi được yêu tâm này!
- Ba tông trong Hải Thành, có địa phương chuyên môn thu mua yêu tâm!
- Giá trị của Yêu tâm cũng không cố định. Lần trước khi lão phu rời Hải Thành, còn nhớ giá tiền một quả yêu tâm hạ phẩm, có thể đổi lấy linh thạch hạ phẩm! Ta nhớ lúc giá cao nhất, có thể đổi một ngàn! Lão già chậm rãi nói.
Mạnh Hạo nghe đến đó, cho dù với tu vi của hắn, cũng đều ngay khoảnh khắc trong óc nổ ầm ầm: yêu tâm hạ phẩm trong túi hắn, gần như có tới tám, chín vạn viên, nếu vậy tính sơ là... là , triệu linh thạch hạ phẩm.
Mấy chữ số này, lập tức làm cho tâm thần Mạnh Hạo nổi lên sóng lớn trước nay chưa từng có, đầu óc hắn ông ông, thậm chí không thể tin nổi. Cả đời này, hắn cũng chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, thời khắc này hít thở đều có chút dồn dập.
- Lão nói bao nhiêu? Mạnh Hạo theo bản năng lên tiếng.
- Yêu tâm hạ phẩm, từ mấy trăm đến một ngàn, giá tiền cũng không cố định... Lão già liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, ngược lại cũng không cảm thấy Mạnh Hạo có gì kỳ dị, bất luận là người nào, lần đầu tiên nghe được chuyện này đều sẽ khiếp sợ như vậy.
- Yêu tâm có thể so với linh thạch trung phẩm thì sao? Mạnh Hạo lập tức hỏi tới.
- Loại đó là bảo vật, giá tiền thu mua gần như cố định phù động không lớn. Một viên có thể đổi chừng ngàn linh thạch hạ phẩm! Lão già sờ vào túi trữ vật, hơi chần chờ nhưng còn là nói lời thật.
Mạnh Hạo lập tức miệng khô lưỡi đắng, trong túi trữ vật của hắn, yêu tâm như vậy gần như có hơn ngàn viên. Hắn tính sơ trong lòng, sau khi tính ra một con số, trong đầu của hắn lần nữa nổ ầm một tiếng.
Bỗng nhiên hắn hoàn toàn hiểu rõ, vì sao có người liều chết cũng muốn chạy tới nơi này.
- Phát tài rồi! Lần này thật phát tài lớn rồi!!! Tâm tình Mạnh Hạo không thể áp chế kích động phát tài là nguyện vọng của hắn từ nhỏ, thời khắc này đột nhiên đạt thành, làm tim Mạnh Hạo đập tăng tốc.
- Còn có yêu tâm thượng phẩm hiếm thấy hơn, giá tiền bao nhiêu thì lão phu không thể phán đoán! Bởi vì mỗi lần có yêu tâm thượng phẩm như vậy, đều trở thành vật đấu giá trên hội đấu giá.
Nhưng lão phu còn nhớ, lần trước có một viên yêu tâm thượng phẩm, ra giá trên trời ngàn! Lão già nhìn xem Mạnh Hạo, nói.
Mạnh Hạo nghe đến đó, lần nữa mừng như điên, trong túi trữ vật của hắn, yêu tâm thượng phẩm có tới gần vạn viên, tính sơ giá tiền, Mạnh Hạo cảm giác như mình trúng số đặc biệt, hạnh phúc ập vào người.
Nhưng ngay sau đó, Mạnh Hạo chợt biến sắc. Bỗng nhiên hắn nhớ lại, trước đó khi mình phục chế đã thử dùng bảy tám viên yêu tâm, bên trong có bốn viên là yêu tâm thượng phẩm.
Trái tim hắn chợt đau nhói một trận, nội tâm trong nháy mắt rối tung.
"Này... Ta... ta lại lãng phí hơn triệu linh thạch? Mụ nội nó, này..." Mạnh Hạo có loại kích động muốn rống lớn mắng chửi người, sau khi hít thở sâu mấy lần, dùng chuyện đã từng sử dụng linh thạch cực phẩm để an ủi mình, tìm thăng bằng.
- Còn có yêu tâm trân quý hơn chứ, tỷ như yêu tâm có thể so với linh thạch cực phẩm? Mạnh Hạo đột nhiên hỏi. Trong túi trữ vật của hắn, có một viên yêu tâm như vậy, lấy từ Bạch Cốt Hoa mọc trên thân người khổng lồ.
- Không có yêu tâm như thế, hoặc giả là tu vi ta không đủ linh thạch, còn không thể tiếp xúc, nhưng ở trong tam hoàn, có một loại chí bảo gọi là yêu tâm Bạch Cốt hiếm thấy. Chí bảo này, bất kỳ một loại nào, đều là vô giá! Lão già ngẫm nghĩ một hồi, đáp.
Mạnh Hạo chấn động trong lòng. Trong nháy mắt hắn gần như có thể xác định, yêu tâm lớn chừng cái đầu trẻ con bên trong túi trữ vật kia, chính là yêu tâm Bạch Cốt trong miệng đối phương nói.
- Mặt khác, tối quan trọng là... ở trong Tam Tông Hải Thành, hầu hết vật phẩm, đều dùng yêu tâm để đổi lấy, đây cũng là nguyên nhân lão phu coi trọng yêu tâm.
Viên yêu tâm trung phẩm này, cộng thêm lão phu tích lũy từ trước, có thể đổi lấy Dưỡng Đan Tán, có thể giúp ta... đồ nhi của ta, ở Kết Đan cảnh không lo! Lão già lui về phía sau vài bước, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
Mạnh Hạo mỉm cười gật gật đầu. Thời khắc này tâm tình hắn cực tốt, ý nghĩ duy nhất trong đầu, chính là đi Tam Tông Hải Thành, bán ra yêu tâm, đổi lấy đại lượng linh thạch.
"Có những linh thạch này... Ta có nắm chắc, làm ra thanh Mộc Kiếm có mười giáp năm tháng, hợp thành Liên Hoa Đệ Tam Trận!" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đè xuống phấn chấn trong lòng. Hắn biết rõ hiểu rõ, thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, trừ mình ra, người ngoài không có khả năng có, bất luận là quá khứ hay là tương lai, đều khẳng định là hiếm thấy!
Trừ phi... có gương đồng, dùng tính phục chế nghịch thiên của nó mới đạt tới, nếu không, thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, căn bản không có khả năng luyện chế được. Dù sao mỗi lần lạc ấn lực lượng của năm tháng, một khi thất bại thanh kiếm sẽ vỡ nát, mà tần suất thất bại này thật sự là cao đến mức khiến người ta phẫn nộ.
"Thậm chí, ta còn có thể phục chế mũi kiếm Tuế Nguyệt!" Tia sáng trong mắt Mạnh Hạo càng phát sáng rực rỡ. Nghĩ đến đây hắn xoay người định rời đi, bỗng nhiên, thiếu nữ sau lưng lão già kia nhìn Mạnh Hạo, cắn răng, dứt khoát đi tới gần Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Vãn bối bái kiến tiền bối!
Mạnh Hạo đã cất bước đi ra, nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn thiếu nữ.
Cùng lúc đó, lão già bên cạnh thiếu nữ lập tức biến sắc, lập tức kéo tay thiếu nữ, trong mắt nhoáng lên một tia hàn quang, lộ ra sát khí.
- Đạo hữu! Đồ nhi này của ta không hiểu chuyện, đạo hữu thứ lỗi, lão phu cáo từ! Lão già nói dứt lời, một tay kéo thiếu nữ, xoay mình định lui về sau. Thiếu nữ bị lão nắm cánh tay, phong bế tu vi, nói không ra lời, nhưng trong mắt lộ ra tuyệt vọng, còn có ý muốn chết.
Mạnh Hạo nhíu chân mày, trước đó hắn đã nhìn ra giữa hai người này đều không phải là thầy trò, thậm chí tâm ý của lão già trước đó, với từng trải lịch duyệt của Mạnh Hạo cũng đoán ra được vài phần.
Chuyện này hắn không muốn xen vào, nhưng ý tuyệt vọng trong mắt thiếu nữ kia, làm cho trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của một nữ nhân.
"Năm đó, ở trong đất lành thượng cổ Thanh La Tông, nàng cũng là ánh mắt như vậy!"
- Chờ một chút! Mạnh Hạo thầm thở dài, lên tiếng, thân mình đã xuất hiện ở trước mặt lão già.
Lão già lần nữa biến sắc. Lão đúng là không có phát hiện chút nào, trong cảm ứng của lão rõ ràng đối phương còn ở phía sau, vậy mà trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt... Một màn này, làm trái tim lão nhảy bộp một cái.
- Để nàng nói xong! Mạnh Hạo chậm rãi nói, lão già này dù sao đã nói cho hắn biết một chút tin tức, hắn cũng không muốn xuống tay với lão.
Lão già trầm mặc, từ từ buông lỏng tay ra.
Thân mình thiếu nữ run nhẹ một cái, khôi phục tu vi, trong mắt lộ ra tia sáng ẩn chứa hy vọng trước đó... Nàng hạ thấp người, lần nữa cúi đầu về phía Mạnh Hạo.
- Tiền bối hẳn là lần đầu đi tới Thiên Hà Hải, không biết cụ thể: Hải Thành này xuất nhập vô cùng nghiêm khắc, các chỗ trú ngụ bên trong thành người ngoài không biết, rất khó thăm dò! Vãn bối từ nhỏ lớn lên trong Hải Thành, đối với tất cả đường xá bên trong đều biết rõ... Nếu tiền bối không ngại, vãn bối nguyện làm người dẫn đường cho tiền bối, như vậy ở trong Hải Thành cũng có thể tiết kiệm thời gian của tiền bối, có thể mau sớm đạt thành mong muốn!
- - - - - oOo- - - - -