Một đạo kiếm khí cuối cùng, quán xuyên thiên địa, chạy thẳng tới Đông Thổ thâm sơn. Khi nó tới gần trước miếu cổ, miếu cổ này đột nhiên tản ra hào quang mãnh liệt, có đại đạo chi âm quanh quẩn. Dường như tòa miếu cổ này có thân ảnh của vô số tiên thần khoanh chân tĩnh tọa, bao gồm bốn phía mặt đất ngọn núi, dường như trở thành một chỗ Đạo tràng. Mơ hồ thời gian trôi qua, có thể thấy được rất nhiều sinh linh thiên kiêu, từng ở chỗ này tu hành qua.
- Hả?
Phụ thân của Mạnh Hạo khẽ hô một tiếng, kiếm khí dừng lại.
Đại môn của miếu cổ mở ra, bên trong đi ra một thân ảnh, thấy không rõ bộ dáng. Người nọ đứng ở nơi đó, hướng về chỗ vị trí cụ thể của phụ thân Mạnh Hạo, yên lặng nhìn.
- Không nghĩ tới đây lại là một chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng... Là Phương mỗ lỗ mãng, nếu mở ra chỗ này... ta muốn một quả Tiên Cổ Đạo Lệnh!
Phụ thân Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.
Thân ảnh kia trầm mặc một lát, giữa cái phất tay, miếu cổ nổ ầm ầm. Một cái lệnh bài tán phát tiên khí nồng đậm bay ra sau đó. Tất cả ánh sáng của miếu cổ thì ảm đạm, thân ảnh kia cũng đã biến mất.
Chín đại cường giả xuất hiện, rồi sau đó nhất nhất rơi xuống, trừ con cá sấu trở thành tọa kỵ, thân ảnh bên trong Tiên Miếu đưa ra một cái tiên cổ viện lệnh tránh khỏi khó khăn ra, bảy người kia toàn bộ tử vong.
Đây hết thảy cực nhanh, chỉ trong mấy lần đối thoại giữa Mạnh Hạo cùng phụ thân của hắn liền quyết định hết thảy.
Nam Vực Đại Địa, trên mặt đất tất cả tu sĩ toàn bộ hoảng sợ. Đám người Vấn Đạo đỉnh phong giữa không trung, cũng đều tâm thần chấn động.
Lê Tiên cười thảm, lảo đảo lui về phía sau vài bước. Khóe miệng tràn ra máu tươi. Bà ta nhìn Mạnh Hạo, lắc đầu.
- Đây là mệnh...
- Ta muốn trở thành hoa sen xanh...
- Không phải là vì thành Chân Tiên, ta chỉ vì người nọ... Năm đó từng nói, hắn... Thích hoa sen.
Lê Tiên cười thảm, khi thân thể lần nữa lui về sau, thân thể đã xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.
Mất đi căn cơ, lại không cách nào dung hợp Mạnh Hạo trở thành hoa sen xanh, bà ta chỉ có tiêu tán.
- Mạnh Hạo... ngươi là Phong Yêu nhất mạch. Phong Yêu nhất mạch từ xưa vô tình. Nếu ngươi có một ngày có thể gặp được một người hỏi về Bỉ Ngạn Hoa của ngươi, ngươi giúp ta hỏi một chút hắn...
- Còn nhớ trên Nam Thiên Đại Địa, đóa... Bỉ Ngạn Hoa đã từng bị hắn chém xuống hay không?
Lê Tiên lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, trong mắt hình như có nước mắt chảy xuống, thân thể dần dần tiêu tán.
- Ta hận... Nhưng ta không hận ngươi, ta hận mình... Không phải hoa sen xanh.
Thanh âm của bà ta lẩm bẩm, trong vang vọng, tiêu tán hết ở thiên địa.
Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn Lê Tiên biến mất, trầm mặc im lặng.
Chiến tranh của Nam Vực cùng Bắc Địa đã xong.
Tây Mạc rời đi, Đoạn Nam quan đứng vững cả vùng đất. Ân tình của Tây Mạc, Nam Vực sẽ không quên, đời đời đời đời đều sẽ khắc ghi. Mà tội nhân của Bắc Địa cũng mất đi đương vê nha, trở thành tội dân...
Nam Vực tu sĩ chỉ có ngàn, rất nhiều tông môn gia tộc đều bị hủy diệt, rất nhiều đạo chính thống đều đã biến mất. Ngay cả mặt đất cũng đều linh khí không nhiều lắm. Cũng may có ngọn núi kia tồn tại, từ trên ngọn núi này, không ngừng tràn ra linh khí phụng dưỡng ngược lại mặt đất.
Có lẽ một số năm sau, Nam Vực sẽ lần nữa huy hoàng như đã từng.
Đan Quỷ về tới Tử Vận Tông, Tống lão tổ về tới Tống gia.
Hai người bọn họ là Vấn Đạo đỉnh phong còn sống, không tính Mạnh Hạo, trên Nam Vực Đại Địa hiện giờ. Mà Tử Vận Tông và Tống gia, cũng trở thành sự tồn tại như Thánh địa ở Nam Vực vậy.
Bọn họ dẫn đường Nam Vực tu sĩ thành lập tông môn gia tộc, chọn lựa người thích hợp tu hành từ trong người phàm trúng tuyển, khiến cho Nam Vực từ từ khôi phục.
Cái này cần thời gian, ít nhất hơn mấy trăm ngàn năm.
Tòa núi phong ấn Bắc Địa năm đại Vấn Đạo đỉnh phong, gọi là Bắc Tội Sơn. Núi này đứng chót vót ở chỗ đó, sẽ trong năm tháng sau này, trở thành một chỗ địa điểm trứ danh của Nam Vực.
Chiến tranh... Đã xong.
Một trận chiến này, Mạnh Hạo nổi lên, tên của hắn truyền khắp Nam Vực Tây Mạc, ngay cả Đông Thổ cũng đều rối rít chấn động. Mạnh Hạo... đã trở thành sự chú ý của Nam Thiên Đại Địa.
Thế hệ thiên kiêu cùng thời với hắn năm đó, giờ này lớp chết, lớp ảm đạm, không có bất kỳ một người nào có thể theo kịp bước chân của hắn, đi tới trước mặt hắn.
Những gì Mạnh Hạo đã trải qua, đối với tu sĩ Nam Vực mà nói, giống như một tràng truyền thuyết.
Khi hắn mới vào tông là ở Kháo Sơn Tông, bên trong Huyết Tiên truyền thừa, quấy rối bầu trời Nam Vực, gió mây khắp nơi. Với Tống gia nhất cử kinh người, rồi sau đó chìm trong Tử Vận Tông, với cái tên Đan Đỉnh, lần nữa chấn động Nam Vực Đại Địa.
Bên trong Vãng Sinh Động, hắn chém đứa con xếp vào danh sách chuẩn của Quý gia!
Trong Mặc Thổ, hắn tham dự trận chiến của Thánh Tuyết Thành!
Tây Mạc Đại Địa, dưới Tử Hải kiếp, hắn dẫn một bộ lạc nhỏ yếu, từng bước một đi hướng huy hoàng, đi ra từ trong kiếp, bước lên Mặc Thổ.
Rồi sau đó biến mất, nhiều năm sau lần nữa xuất hiện, cùng Trảm Linh tu vi Hô Diên lão tổ đánh một trận. Trận chiến này long trời lở đất, rung chuyển Tây Mạc Mặc Thổ, kinh động thế nhân, hắn đi Yêu Tiên Tông.
Nam Thiên thiên kiêu đều tụ tập Yêu Tiên Tông, nhưng tất cả mọi người chung vào một chỗ đều không thể rung chuyển hắn nửa điểm. Sau khi họ bị hắn cướp đi gần như tất cả tạo hóa, hắn xuất hiện ở Thiên Hà Hải!
Đệ thập tổ Vương gia hiện thân, Mạnh Hạo cửu tử nhất tử, đạo cơ hoàn mỹ bị đoạt. Trước khi chết, Hứa Thanh cứu giúp, kết nhân duyên, sau khi hắn tỉnh dậy từ Vãng Sinh Động, đánh một trận Thanh La Tông, rồi sau đó nhập ma kinh thiên.
Hồ Đạo thượng cổ, tranh đoạt Chân Tiên hồn, bốn phương thế lực đại chiến Huyết Yêu Tông. Hắn đánh một trận kinh người. Ngày đại hôn, Bắc Địa xâm lấn, Hứa Thanh bỏ mình. Mạnh Hạo điên cuồng, chiến chiến chiến!
Giết giết giết!
Trảm ma Vấn Đạo, nửa bước Chân Tiên!
Chuyện xưa của hắn, ở Nam Vực truyền ra như gió. Tây Mạc biết rõ. Bắc Địa kinh hãi. Đông Thổ cũng đều nghe nói, cái tên Mạnh Hạo... chân chính nổi lên!
Giờ này khắc này, bên trong Huyết Yêu Tông Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo yên lặng ngồi ở chỗ đó. Trước người của hắn, là cha mẹ hắn, nhìn cha mẹ trước mắt, hắn đã không có chấn động trước đó, nhưng hắn lại trầm mặc xuống.
Mấy trăm năm không gặp nhau, bảy năm trong trí nhớ cho dù sẽ không ma diệt, nhưng ít nhiều vẫn sẽ mơ hồ. Chẳng qua là thân tình giữa huyết mạch, khiến Mạnh Hạo phức tạp hơn.
Hắn có quá nhiều điều không hiểu. Hắn cũng có quá nhiều mê mang. Năm đó phụ mẫu vì sao phải rời đi? Hôm nay vì sao lại xuất hiện, những năm qua, bọn họ ở nơi nào...?
Lúc mình nguy nan, bọn họ không ở bên.
Khi bị Bỉ Ngạn Hoa ký sinh, bọn họ không có ở bên.
Khi Vương gia lão tổ cướp đi đạo cơ hoàn mỹ của mình, bọn họ không ở bên.
Bên trong Vãng Sinh Động, vào một khắc sắp tử vong đó, bọn họ không ở bên.
Khi Hứa Thanh tử vong, bọn họ... cũng không ở bên.
Nếu như bọn họ chỉ là người bình thường cũng đã đành, nhưng trận chiến chém chết chín đại cường giả ấy, Mạnh Hạo đã hiểu rõ, phụ mẫu của mình rất mạnh... Cho dù là mạnh như Quý gia, từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện qua.
Hắn cần một đáp án, cần một lời giải thích, trong lòng của hắn... có khúc mắc.
- Hạo nhi...
Mẫu thân của Mạnh hạo chảy nước mắt lên tiếng.
- Không nên lo lắng cho Hứa Thanh. Một luồng thần thức của phụ thân con trên người nàng, sẽ bảo vệ nàng bình an chuyển thế, chỉ dẫn các con gặp nhau.
- Ta biết con có khúc mắc, con có quá nhiều nghi vấn.
Phụ thân của Mạnh Hạo trầm giọng lên tiếng. Vẻ từ ái trong mắt của ông ta rất đậm rất đậm. Ông ta nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên nhấc lên. Trên đầu ngón tay của ông ta xuất hiện một luồng hào quang rực rỡ.
- Ta sẽ dẫn con trở lại như trước, thức tỉnh trí nhớ của con, con sẽ thấy... đáp án.
Giữa lời nói, tay phải ông ta chỉ một cái, lập tức hào quang rực rỡ trôi nổi lên, tiến lại gần Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn cha mẹ trước mắt, sau đó nhìn về hào quang rực rỡ trước mặt, hai mắt nhắm nghiền. Vào khoảnh khắc hắn nhắm mắt, hào quang rực rỡ đụng chạm tới mi tâm của hắn, mang hắn về tới chỗ sâu của ký ức.
Lúc hắn sinh ra, đó là một bầu trời đêm có hai vầng trăng sáng, tinh tú vô tận, rất đẹp rất đẹp.
Rất nhiều tiếng cười vang vọng trong một chỗ đại điện vô cùng đồ sộ. Đại điện như vậy tồn tại gần như chiếm vị trí một nửa tinh tú. Trên cái tinh tú này, có một nửa lãnh địa, thuộc về...
Phương gia!
- Kỳ Lân tử của Phương gia ta sinh ra, làm yến hội năm, chiêu đãi tất cả đạo hữu của Đông Thắng Tinh!
- Chỉ là Đông Thắng Tinh còn không được. Đứa cháu của lão phu, sau này nhất định danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, phải yến thỉnh đạo hữu của ba chỗ tinh tú khác, còn có những cổ tông cũng phải mời tới!
- Đứa bé này là ngoại tôn của lão phu, ngày sau núi thứ tám, cũng có con đường vô địch của nó, phải mời người của núi thứ tám tới chúc mừng!
Thanh âm ngân nga, tiếng cười vô tận, khi Mạnh Hạo mở mắt ra, thấy được là ngày như vậy, cười như vậy, thế giới cùng với đám người như vậy.
Một nữ nhân ôm hắn vào trong ngực. Hắn mở to mắt nhìn, thấy được chính là mẫu thân của hắn rất trẻ. Bên cạnh mẫu thân, còn có một cô bé năm, sáu tuổi, trong vẻ đang tò mò, mang nụ cười xấu xa, nhìn hắn. Thỉnh thoảng thừa dịp mẫu thân không chú ý, làm ra mặt quỷ hù dọa hắn, đó là tỷ tỷ của hắn.
Còn có phụ thân cách đó không xa, mặt đầy vẻ kích động, bị một đám lão giả này vây, không ngừng uống rượu.
Hắn sinh ra, cả Đông Thắng Tinh chấn động, bởi vì... phụ thân của hắn là đứa con cả của dòng chính nhất mạch, mà hắn... là trưởng tôn của dòng chính!
Cũng bởi vì, ông ngoại của hắn, không phải là người của núi thứ chín, mà là Mạnh gia núi thứ tám tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì sơn chủ của núi thứ tám, chính là họ Mạnh!
Hắn sinh ra, Quý gia đều đưa tới tặng quà. Quý chủ phủ xuống một đạo pháp thân.
Hắn sinh ra, chấn động bốn tinh tú lớn, chấn động núi thứ chín, chấn động tất cả cổ tông.
Rất nhiều người đều hiểu, chỉ cần trẻ con sinh ra không phải phế vật, như vậy với lực lượng của Phương gia cùng Mạnh gia, ngày sau đứa nhỏ này nhất định rực rỡ tinh hải.
Nhất là, khi đứa bé này sinh ra, trên mu bàn tay của hắn có một Niết Bàn Ấn!
- Tiểu chủ, không nên đi vào, nơi đó là vùng cấm a, không thể làm loạn vào.
- Tiểu chủ tử, van cầu người, cái này không thể cắn a.
- Tiểu chủ, nhanh dừng lại, không thể đào a. Cái cây này là lão tổ năm đó tự mình gieo, người người người... nó không trở ngại người chơi mà.
Một đứa trẻ năm tuổi, bên trong cả Phương gia, cơ hồ mọi người đều nhức đầu. Hắn thật sự là rất tinh nghịch.
Gần như mỗi ngày, phía sau hắn đều đi theo đại lượng tộc nhân, bởi vì chỉ cần không để ý một cái... hắn có thể chọc rách cả trời.
- Tiểu đệ, ngươi lại tinh nghịch.
Tỷ tỷ cao hơn một đầu so với Mạnh Hạo, mang trên mặt cười xấu xa, hai tay không ngừng đùa nghịch phát ra tiếng động ca ca, cười híp mắt nhìn hắn. Khi nàng từng bước một đi tới, da đầu Mạnh Hạo tê dại, liên tiếp lui về phía sau. Thanh âm cũng nói lắp một chút, thường thường đang muốn giải thích cái gì, nhưng một hơi tiếp theo nhất định là bị khi dễ mạnh một phen.
Tỷ tỷ của hắn cũng dần dần lớn lên, đối với Mạnh Hạo rất là nghiêm khắc, khiến hắn từ đáy lòng cũng có chút sợ hãi. Vị tỷ tỷ này của hắn hình như có khuynh hướng bạo lực.
-----------