- Ta phải giết ngươi! Lý Linh Nhi nổi điên lên, giờ khắc này, nàng gần như theo bản năng đã xem Phương Mộc cùng Mạnh Hạo thành một người, cho dù chính nàng đều không có ý thức, nhưng cùng một vị trí đau nhức kịch liệt, khiến nàng không còn suy nghĩ nhiều lắm.
Lui về phía sau, nàng vừa muốn chạy ra, nhưng mông đau nhức kịch liệt làm thân thể nàng lần nữa lảo đảo. Đúng lúc này, một tiếng gào thét vang trời, trong nháy mắt trường thương của Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mi tâm của Lý Linh Nhi.
Mạnh Hạo thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn nữ nhân trước mắt, tuy rằng thời gian sau này mẹ hắn từng nói: Lý Linh Nhi này là Linh Nhi công chúa hồi nhỏ bị hắn đốt tóc kia, cũng là gia gia hắn nhận định là cháu dâu tương lai.
Nhưng Mạnh Hạo không chấp nhận chuyện này, con dâu kia chỉ có một: đó là Hứa Thanh.
Lý Linh Nhi thân thể chấn động mạnh, trường thương ngay mi tâm toát ra hơi lạnh, khiến thân mình nàng run nhè nhẹ, là cảm giác tử vong, dường như chỉ cần mình không nói ra hai chữ kia, tiếp theo chớp mắt một cái mũi thương sẽ không chút do dự đâm vào mi tâm của mình.
- Ta không muốn giết cô nương! Mạnh Hạo lạnh nhạt lên tiếng. Trên thực tế, trong lòng hắn còn có câu dưới không nói: Bởi vì hắn có giấy nợ của đối phương, cho nên trước khi chưa có trả hết linh thạch, Mạnh Hạo so với bản thân bọn họ, càng phải quan tâm tới tánh mạng của bọn họ hơn.
Nếu chết, ai trả tiền lại...
Lý Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hô hấp dồn dập, bộ ngực đầy đặn phập phồng, nàng cắn răng nói từng chữ từng chữ một: - Nhận thua! Nàng vừa nói ra thân hình liền biến mất, khi xuất hiện lại ở trên lá cây tầng bát cường, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội đi vào tứ cường. Nếu như ba trận tiếp theo, nàng đều thắng thì cũng có cơ hội.
Dù sao trận chiến đầu tiên này chỉ là lựa chọn ra thượng hạ tứ cường mà thôi.
- Phương Mộc chiến thắng Lý Linh Nhi! Một trong thượng tứ cường!
- Lý Linh Nhi là thiên kiêu Lý gia, chú định ngày sau Chân Tiên, nghe nói chưa bao giờ thua ai. Cho dù là Phàm Đông Nhi, cũng từng bất phân thắng bại!
- Phương Mộc này, có khí thế vô địch!!!
Chỗ Mạnh Hạo nơi này không phải người thứ nhất chọn ra thắng bại, trước bọn họ, bất ngờ có một phương đã phân thắng bại, chính là Triệu Nhất Phàm cùng đại hán Côn Lôn Đạo kia.
Trận chiến giữa hai người, cũng đều không thể kém so với Mạnh Hạo nơi này, đồng dạng tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, khiến mọi người bên ngoài đều tâm thần chấn động. Đại hán Côn Lôn Đạo khi ra tay ngọn núi ngập trời, khi rơi xuống dường như cả người hắn hóa thân thành dãy núi, không thể phá vỡ.
Nhưng Triệu Nhất Phàm còn đáng sợ hơn, trong trận chiến này hắn hoàn toàn hiển lộ ra, hắn chỉ chém xuống sáu kiếm, khai thiên lập địa; một kiếm kinh người hơn một kiếm, chém xuống ngọn núi, chém bị thương đại hán Côn Lôn Đạo kia.
Nhất là một kiếm cuối cùng, mặc cho đại hán Côn Lôn Đạo chống cự như thế nào, đều không thể kháng cự. Trong tiếng nổ "ầm ầm", tất cả ngọn núi chung quanh hắn, toàn bộ sụp đổ nổ tung, mà hắn nơi này nếu không nhờ Triệu Nhất Phàm không có sát ý, thì trong một chớp mắt đó nhất định tử vong.
Lôi đài hai người khác, cũng dẫn tới Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài ồ lên! Đáng tiếc lão tổ các tông bên trong Tinh Không Điện Đường, đều không ai còn để ý tới lôi đài, toàn bộ bọn họ đều nhìn nữ nhân áo trắng, trên mặt đầy kính sợ, cũng có phức tạp.
Tiếng nổ ầm ầm còn đang tiếp tục, lão già thần bí luôn lầm bầm cũng là người thí luyện, đấu với thanh niên Hương Hỏa Đạo, hai người mặc dù tuổi chênh lệch, nhưng tạo cho người có cảm giác, dường như đều là thần côn.
Một người thì trước khi ra tay lẩm bẩm, lầm bầm thần bí, người quyết đấu với lão, thường thường bản thân nổi điên, miệng sùi bọt mép. Còn người kia, thì lại mỉm cười truyền âm, người quyết đấu với hắn đều lộ dáng vẻ cuồng nhiệt thành kính sùng bái, cho dù sau đó ở trên lá cây phía dưới, cũng đều nhìn thanh niên một cách cuồng nhiệt.
Hai người họ ra tay, không phải chém giết lẫn nhau, mà là đều khoanh chân ngồi ở đó, ngắm nhìn nhau... nhìn như rất bình thường, duy chỉ có người hiểu rõ, mới có thể nhìn thấu hung hiểm như chém giết giữa hai người.
- Trận chiến thần niệm!!!
- Hương Hỏa Đạo am hiểu chính là thần niệm, ngưng tụ ý niệm của chúng sinh, thành Hương Hỏa Đạo bản thân. Tạ Nhất Tiên thân là thiên kiêu Hương Hỏa Đạo, nghe nói là một trong mấy người tranh đoạt đạo tử, thần niệm của hắn cường đại, kinh diễm tuyệt luân!
- Lão già kia ta nhớ gọi là Tiền Đa Đa thì phải, không ngờ... lão có thể đối chiến thần niệm với Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo!
Một chỗ chiến trường khác, đối thủ của Phàm Đông Nhi, chính là thanh niên của Cổ Tiên Lăng. Giữa hai người chém giết ngập trời, thanh niên của Cổ Tiên Lăng đầy mặt cuồng nhiệt, ánh mắt kia dường như có thể hòa tan hết thảy băng tuyết, có thể làm cho hắn cuồng nhiệt, không phải Phàm Đông Nhi, mà là cỗ nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi, sau khi hai người giao chiến, bị xốc lên trong một góc sương mù kia.
- Đây là cả đời này ta thấy được... một thi thể đẹp nhất!!! Thanh niên lẩm bẩm, phía trước hắn có bảy cỗ quan tài, toàn bộ mở ra, có bảy thi thể đang đánh với Phàm Đông Nhi.
Phàm Đông Nhi muốn nổi điên, hiện tại nàng hận nhất chính là thi thể kia, nhất là ánh mắt đối phương làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Trong tiếng nổ "ầm ầm", thời gian trôi qua, bên trên Đạo Thụ, nữ nhân áo trắng thủy chung đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía tu sĩ trên lôi đài, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Sau nửa canh giờ, từ nơi Phàm Đông Nhi truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thanh niên của Cổ Tiên Lăng, phun ra máu tươi, thân thể lui về sau, trong tay của hắn bất ngờ cầm một dúm tóc, tóc này, không phải tóc Phàm Đông Nhi, mà thuộc về nữ thi áo trắng phía sau nàng.
Phàm Đông Nhi sắc mặt khó coi, sương mù sau lưng nàng đều tiêu tán, nữ thi áo trắng hiển lộ rõ ràng, bị tất cả người Đệ Cửu Sơn Hải nhìn thấy rõ ràng.
- Ta nhận thua!
Thanh niên của Cổ Tiên Lăng ho ra máu, nhưng trên mặt lại như say men tình, ngửi ngửi dúm tóc trong tay, cẩn thận thu cất, sau đó hắn cuồng nhiệt nhìn nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi.
- Nàng là người yêu của ta, Phàm Đông Nhi, cô nương phải bảo vệ tốt cho nàng! Nói dứt lời, thân ảnh của hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trên lá cây bát cường phía dưới... vẫn còn si mê nhìn thi thể phía sau Phàm Đông Nhi.
Ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, thời khắc này vang lên tiếng bàn tán ngập trời.
- Người của Cổ Tiên Lăng đều là biến thái! Tiêu La này của Cổ Tiên Lăng, bản thân là thiên kiêu nhưng lại nghiện yêu thi thể!!!
- Phía sau Phàm Đông Nhi, không ngờ đúng như tin đồn, có một cỗ nữ thi!!!
- Ta biết nữ thi này, là khi Phàm Đông Nhi đi Nam Thiên Tinh, gặp một người tên Mạnh Hạo, đã để lại cho nàng ta!
Khi ngoại giới ồ lên, giữa hai người lão già lầm bầm thần bí Tiền Đa Đa, và Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, cũng xuất hiện kết quả rồi. Tạ Nhất Tiên sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng tràn ra máu tươi, sau khi lau đi, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy nhìn lão già ôm quyền cúi đầu: - Tại hạ tâm phục khẩu phục, pháp thần niệm của đạo hữu, rất có truyền thừa, Tạ mỗ nhận thua!
Lão già Tiền Đa Đa sắc mặt hơi tái nhợt, sau khi mở hai mắt, cũng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc ôm quyền.
- Không ngờ Tiền Đa Đa thắng!!!
- Chiến thắng Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, thần niệm của lão, rốt cuộc mạnh bao nhiêu. Đây tuyệt đối là một người mới nổi khó lường! Trước ta rõ ràng cảm thấy, tối đa lão chỉ xếp cường thôi, thật không nghĩ tới lại thắng trận đầu này, trở thành một trong thượng tứ cường!
Không quản ngoại giới chú ý trầm trồ như thế nào, sau vòng trận chiến đầu tiên, thượng tứ cường đã được chọn ra: Mạnh Hạo, Triệu Nhất Phàm, Tiền Đa Đa, Phàm Đông Nhi!
Mà Lý Linh Nhi, Tạ Nhất Tiên, Tiêu La cùng với đại hán Côn Lôn Đạo, trở thành hạ tứ cường... Kế tiếp, muốn triển khai chính là ba trận chiến sau!
Mỗi người thượng tứ cường, đều phải đấu với hạ tứ cường, sau bốn trận cuối cùng chọn ra bốn người thắng lợi nhiều nhất, trở thành tứ cường của lôi đài chiến lần này!
Sau khi nghỉ ngơi ba canh giờ, khi mọi người đều khôi phục đỉnh phong, trận chiến thứ hai tranh tứ cường bắt đầu: Mạnh Hạo đứng trên lá cây đồng xanh, hắn không nhúc nhích, mà phía trước hắn, tia sáng nhoáng lên một cái, xuất hiện chính là đại hán Côn Lôn Đạo.
Đại hán này mới vừa đi ra, liền giống như một ngọn núi ầm ầm đè xuống, Mạnh Hạo sắc mặt như thường. Đối với các tông môn Đệ Cửu Sơn Hải, đối với Yêu Tiên Tông hắn vì Chỉ Hương mà quen thuộc một chút, còn có một... chính là Côn Lôn Đạo.
Bởi vì Đan Quỷ sư tôn của hắn là bái vào Côn Lôn Đạo, cho nên khi nhìn thấy đại hán này, Mạnh Hạo mỉm cười lộ ra thiện ý.
Đại hán kia sửng sốt, cũng nhìn Mạnh Hạo gật gật đầu, ôm quyền nói: - Côn Lôn Đạo, Dương Nghĩa mời Phương đạo hữu chỉ giáo!
- Mời! Mạnh Hạo cũng ôm quyền nói.
Hai người nói xong, cặp mắt Dương Nghĩa của Côn Lôn Đạo chợt lóe sáng lóng lánh, một cảm giác rất nặng nề ầm ầm bùng phát, thân thể hắn chợt xông tới, khi cất bước bất ngờ bốn phía huyễn hóa ra những ngọn núi.
Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhưng cặp mắt co rụt lại. Trước đó khi hắn chú ý tới đại hán này, đã nhìn ra đối phương thi triển... chính là Thôn Sơn Quyết!!!
Đây là đạo pháp của Yêu Tiên Cổ Tông, trước đây Mạnh Hạo cho rằng chỉ có mình nắm giữ, nhưng khi nhìn thấy đại hán này thi triển, hắn nổi lên hứng thú rất sâu đậm đối với Côn Lôn Đạo.
- Thôn Sơn Quyết sao...
Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, cũng bước ra, như gió quét ngang ở chung quanh hắn, bất ngờ cũng huyễn hóa ra những ngọn núi, chỉ có điều dưới biến hóa của lông chim màu đen, biến thành những dòng sông.
Trong chớp mắt, hai người va chạm nhau giữa không trung, không có thi triển thuật pháp thần thông nhiều lắm, chỉ có Thôn Sơn Quyết, chỉ có thân thể cường hãn va chạm nhau.
"Rầm rầm rầm!" Trong chớp mắt, hai người va chạm mấy chục lần, đại hán Dương Nghĩa của Côn Lôn Đạo, thân thể chấn động, không ngừng lui về phía sau, nhưng trong hai mắt của hắn lại nổi lên chiến ý dạt dào.
- Thống khoái, so với trận đấu Triệu Nhất Phàm kia, còn thống khoái hơn! Dương Nghĩa cười to, vung mạnh quả đấm, lập tức ngọn núi bốn phía chồng lên, bất ngờ hóa thành dãy núi, mà thân thể hắn vào giờ khắc này, dường như cũng trở thành một ngọn núi lớn.
Mạnh Hạo cũng cười lớn, khi ra tay, từng dòng sông tụ hợp thành Thiên Hà, ầm ầm cuốn tới, hai người lần nữa quyết đấu, tiếng va chạm "ầm ầm" vang trời, khiến tất cả mọi người bên ngoài theo dõi trận chiến này, toàn bộ tâm thần rúng động.
Không có giao chiến bao lâu, cũng chỉ là thời gian một nén nhang, thân thể đại hán Côn Lôn Đạo kia "bịch, bịch, bịch..." lui về phía sau , bước, hô hấp có chút dồn dập, hắn phất ống tay áo, lập tức ngọn núi bốn phía tiêu tan, thân ảnh của hắn đứng ở nơi đó, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái sâu sắc, sau đó lắc đầu cười nói: - Ta không phải là đối thủ của huynh, một trận chiến này, ta nhận thua! Bất quá đấu với huynh, là một trận chiến ta sảng khoái nhất trong lôi đài lần này!
- Tứ cường, Dương mỗ là không vào được! Ngày sau Phương huynh có thời gian, nhớ tới Côn Lôn Đạo, ta mời huynh uống rượu!
Mạnh Hạo cười, Dương Nghĩa này tạo cho người có cảm giác rất là hào sảng. Mạnh Hạo tu hành nhiều năm, dưới quan sát: đối phương không phải dối trá, nghe vậy Mạnh Hạo cười lớn gật gật đầu: - Côn Lôn Đạo, nhất định sẽ đi!
Dương Nghĩa trong tiếng cười, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện lại phía dưới, nghênh tiếp hắn, chính là trận chiến thứ ba.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống. Sau nửa canh giờ, đột nhiên phía trước hắn lóe lên một màn sáng, bắt đầu trận chiến thứ ba, nhưng không đợi đối thủ xuất hiện, lập tức truyền ra tiếng động "rầm rầm", có chín cỗ quan tài trước tiên xuất hiện, từ giữa không trung rơi xuống, đập mạnh trên lôi đài.
- Phía sau Phàm Đông Nhi, có nữ thi ta yêu thích, ta không đành lòng làm bị thương nàng, nhưng các ngươi thì khác! Khi thanh âm quanh quẩn, trong màn sáng đi ra một nam nhân.
Chính là Tiêu La của Cổ Tiên Lăng, một trong năm đại thánh địa!
- - - - - oOo- - - - -