Mạnh Hạo xông vào phạm vi địa cực nhanh, Huyền Đạo Tử cùng bà lão phía sau hắn cấp tốc truy kích, ba người nhanh chóng lao đi trong phiến khu vực tràn đầy khí tức tử vong này.
Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, nếu hắn đã lựa chọn bước chân vào khu vực tử vong này, thì đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Nhưng con đường đang sáng lên kia, không biết có phải ảo giác hay không, mà Mạnh Hạo như cảm nhận được chỉ có vài ba cái trong đó là có thể đi vào, những cái khác dường như vẫn chưa hoàn toàn mở ra.
Ánh mắt của hắn hơi co lại, không chút chần chờ nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới con đường ánh sáng gần nhất.
Con đường ánh sáng này giống như một cái miệng đang há to, nuốt vào sinh cơ, phun ra tử khí, chỉ trong chốc lát Mạnh Hạo đã tới gần, rồi nhanh chóng bước vào bên trong, biến mất.
Phía sau hắn, Huyền Đạo Tử cùng bà lão nghiến răng một cái, cũng đuổi theo vào vùng cấm.
Ở phía sau hơn, chính là những tộc nhân của Mạnh gia đang run rẩy toàn thân, bọn họ chỉ có tu vi Tiên Cảnh, bất kỳ một thiếu chủ có đầu óc nào, cũng sẽ không sai tộc nhân chỉ là Tiên Cảnh tham dự vào trận chiến của Đạo Cảnh.
Nhưng cố tình, tên thiếu gia được gọi là thiếu chủ Mạnh gia này, lại cưỡng ép hạ xuống mệnh lệnh kia, nếu như có tộc nhân nào dám vi phạm, thì chờ đợi bọn họ, chính là hình phạt sau khi trở về gia tộc.
Cho nên thời khắc này bọn họ chỉ có thể nghiến răng làm liều, một sống hai chết, không có đường lui. Những tộc nhân Mạnh gia này trong mắt vằn lên tia máu, mang theo vẻ bi ai lần lượt bay vào cái khe nứt lộ ra con đường ánh sáng kia.
Không lâu sau, khi đám người Mạnh gia tiến vào địa, thì ở phía xa trong tinh không, có một bộ xương trắng đang dùng tốc độ cực nhanh bay đến, trong khoảnh khắc đã tới gần, cùng với đó, còn có mấy chục bóng người mơ hồ bay theo. Khi bộ xương trắng dừng lại, những thân ảnh kia trong nháy mắt cũng hiển lộ ra, sắc mặt từng người đều lạnh lùng vô cảm, trên người tỏa ra sát khí.
Trên chiếc thuyền Mạnh gia, tên thanh niên là thiếu chủ kia vừa nhìn thấy bộ xương trắng này, sắc mặt lập tức đại biến.
- Hàn... Hàn Thanh Lôi! Hắn tỏ ra rất khẩn trương nhìn về bộ xương trắng kia. Lão già bên cạnh lập tức bước ra chắn trước người hắn, phòng hộ trên chiếc thuyền cũng trực tiếp mở ra. Thời khắc này, ngồi ở trên bộ xương trắng chính là một thanh niên áo bào đen, một tay chống cằm!
Người này, chính là danh sách núi thứ tám, Hàn Thanh Lôi.
- Mạnh gia... Hàn Thanh Lôi hiện ra sát khí, ánh mắt quét qua chiếc thuyền Mạnh gia, sau đó lại nhìn về phía địa, nhíu mày.
- Mạnh Hạo ở nơi nào? Hàn Thanh Lôi hờ hững lên tiếng, thanh âm vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Thân thể tên thanh niên thiếu chủ Mạnh gia thời khắc này run lên bần bật, hắn hung ác đối với tộc nhân, hắn hung ác đối với Mạnh Hạo vì không biết trời cao đất rộng, cũng có cuồng vọng, nhưng duy chỉ có Hàn Thanh Lôi, là hắn cảm thấy sợ hãi không thôi.
- Mạnh Hạo đi vào khu vực này. Trả lời Hàn Thanh Lôi là lão già Mạnh gia hộ đạo thiếu chủ kia. Lão già này rất cảnh giác, hắn biết không thể xem thường Hàn Thanh Lôi, cũng biết ân oán sống chết giữa Mạnh gia cùng đối phương.
- địa hình thức ban đầu... Hàn Thanh Lôi nhíu mày, sau khi cẩn thận nhìn con đường sáng lên kia, ánh mắt hắn lập tức trở nên quyết đoán, rồi hiếm thấy bỏ qua cho chiếc thuyền của Mạnh gia, khởi động bộ xương trắng bay thẳng tới khu vực Mạnh Hạo tiến vào.
Những thân ảnh xung quanh Hàn Thanh Lôi lần nữa trở nên mơ hồ, vây quanh hắn, cùng tiến vào theo.
Mấy canh giờ sau, tinh không xung quanh chỗ này xuất hiện từng luồng cầu vồng xé gió bay đến, bên trong những cầu vồng này đều là tu sĩ Thiên Thần Liên Minh, trong lúc truy tìm Mạnh Hạo thì đồng thời cũng đã nhận ra địa xuất hiện. Trong lúc nhất thời, mỗi người đều truyền ra tiếng kinh hô, rồi nhanh chóng lấy ra ngọc giản, truyền tin về tông môn.
Trong thời gian ngắn ngủi, Thiên Thần Liên Minh lập tức chấn động, vô số tu sĩ vội bay tới địa, địa phương... thần bí nhất trên toàn Đệ Bát Sơn Hải!
Thậm chí cho dù là trên khắp Sơn Hải Giới, cũng là như vậy!
địa mở ra, chấn động Đệ Bát Sơn Hải!
Dần dần, tu sĩ xuất hiện bên ngoài địa ngày càng nhiều, nhưng chân chính tiến vào, lại không có bao nhiêu, dường như Mạnh Hạo đã không còn là vấn đề quan trọng, mà quan trọng chính là... cơ duyên trong địa này.
Giờ phút này, địa đang không ngừng khuếch trương trên phạm vi lớn, bất kể là Mạnh Hạo, Huyền Đạo Tử hay bà lão kia, còn có những tộc nhân Mạnh gia, sau khi tiến vào, thân hình đều lập tức biến mất.
Bên trong địa, Mạnh Hạo tiến vào một nơi hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, chỗ này tự thành một thế giới, bầu trời toàn một màu xám tro, tràn ngập tử khí vô tận, khắp nơi trên mặt đất đều vỡ vụn, vô số thân thể thối rữa đang mờ mịt bước đi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Tử khí dày đặc có thể dập tắt sinh cơ, sau khi Mạnh Hạo tiến vào mảnh thế giới này, hắn nhìn xung quanh, liền cảm nhận được tử khí nơi này. Da tay của hắn đang từ từ khô héo, sinh cơ của hắn đang từ từ bị ăn mòn, ngay cả cảnh giới Vĩnh Hằng cũng không có tác dụng, khiến cho thương thế Mạnh Hạo nặng hơn một chút.
Xa xa, có một tấm bia đá to lớn, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Mạnh Hạo vẫn có thể thấy rõ chữ viết trên tấm bia đó.
- Phong Bỉ Ngạn... trấn áp kỳ hồn Hải Đạo Đại Thiên Tôn ở nơi này, vạn vạn năm!
Hàng chữ tràn đầy bá đạo vô thượng, nó đứng sững tại trung tâm thế giới này, tựa như đang phong ấn phiến thiên địa này vậy. Mà ở dưới cùng hàng chữ bất ngờ viết một cái tên.
- Cửu Phong!
Trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn đến cái tên này, trong đầu liền ầm ầm chấn động, giọt Chí Tôn Huyết trong cơ thể hắn vào giờ khắc này tự động sôi trào, trong chớp mắt đã hóa thành khí huyết, tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo. Mơ hồ, nhịp tim của Mạnh Hạo dường như sinh ra cộng hưởng với thế giới này
Thình thịch, thình thịch!
Theo nhịp tim của hắn vang lên, mặt đất đột nhiên chấn động, vô số thân ảnh đang lượn lờ trên mặt đất đồng loạt dừng lại, bất ngờ đều ngẩng đầu nhìn về Mạnh Hạo.
Cũng chính vào lúc này, phía sau Mạnh Hạo chợt truyền đến tiếng hô hoán, chính là Huyền Đạo Tử cùng bà lão kia đang đuổi giết tới.
- Mạnh Hạo, cho dù ngươi trốn vào nơi này, thì vẫn phải chết! Huyền Đạo Tử vừa rống lớn, vừa phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, hung hăng nghiến răng một cái, không tiếc thương thế tăng thêm, hóa thành đại bàng màu xanh, "ầm" một tiếng chạy thẳng tới tấm bia đá sững sững trong thiên địa kia.
Hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ triệu hoán ở nơi đó.
Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, tốc độ Mạnh Hạo tăng nhanh. Càng đến gần tấm bia đá, Chí Tôn Huyết trong cơ thể hắn lại càng sôi trào, hơn nữa, trong quá trình đó, Mạnh Hạo vui mừng phát hiện, thương thế của mình không ngờ đang chậm rãi khôi phục.
Cũng đúng lúc này, những thân ảnh ngây ngốc trên mặt đất kia, bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng gầm thét thê lương, bất ngờ toàn bộ đều bay ra, lao thẳng tới Mạnh Hạo và Huyền Đạo Tử.
Tựa như chúng muốn ngăn cản hai người bọn họ tiến tới gần tấm bia đá vậy.
Lúc này, những tộc nhân của Mạnh gia cũng lần lượt xuất hiện trong phiến thế giới này, sắc mặt từng người một đều tái nhợt, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Trong tiếng nổ ngập trời, những thân ảnh thối rữa kia đang bay tới cực nhanh, trong số thân ảnh này có tu sĩ, cũng có hung thú, quần áo đều rất cổ xưa, khắc hẳn trang phục hiện tại. Hiển nhiên, bọn họ đều là những nhân vật tham gia cuộc chiến tranh năm xưa, bị trấn áp ở nơi này.
Thấy có mấy chục thân ảnh đang bay tới gần mình, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái. Thời khắc này trong đầu hắn đang hiện lên từng hình ảnh đã trải qua, đó là hình ảnh Tiên Khư tại Đệ Cửu Sơn Hải, ở nơi đó hắn đã gặp được... Phong Yêu đời thứ sáu.
Từ đó mà học xong Sinh Tử Cấm- Phong Yêu đệ lục cấm!
Trong ký ức của hắn, dường Phong Yêu đời thứ sáu cũng gặp phải những thân ảnh như thế này, lúc đó hắn đã dùng Sinh Tử Cấm của bản thân, khống chế xung quanh.
Tràng diện năm đó, vô cùng tương tự với một màn trước mắt này, chỉ khác là một cái ở tại Tiên Khư, còn một cái ở tại địa mà thôi.
Trong nháy mắt khi những thân ảnh kia lao tới, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, không chần chờ chút nào, tay phải nâng lên phát ra một chỉ, thi triển ra đệ lục cấm.
Trong tay của hắn lập tức xuất hiện mấy chục cái phù văn hình người, nhấp nháy lóe sáng. Cùng lúc đó, mi tâm của những thân ảnh thối rữa kia cũng chợt hiện ra phù văn, sau khi nhấp nháy cùng nhịp với phù văn của Mạnh Hạo phát ra, những thân ảnh thối rữa kia lập tức run mạnh. Trong phút chốc, phù văn từ mi tâm của bọn chúng bay ra, bắn thẳng tới tay Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Hạo chợt chấn động, hắn cảm nhận được, trong đầu mình... nhiều thêm ra thân ảnh mấy chục người.
Có thể khống chế!
Sinh Tử Cấm chưa có lúc nào lại được thi triển dễ dàng như lúc này. Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, lập tức truyền ra mệnh lệnh, mấy chục thân ảnh kia liền gào thét sượt qua bên cạnh Mạnh Hạo, phóng thẳng tới Huyền Đạo Tử cùng bà lão phía sau.
Huyền Đạo Tử thất kinh, hắn không biết Mạnh Hạo triển khai pháp thuật gì, mà mấy chục thân ảnh kia không ngờ lại làm như không thấy Mạnh Hạo. Trong lòng Huyền Đạo Tử hết sức rúng động.
Bà lão kia, cũng là như vậy.
Mạnh Hạo cũng không quay đầu lại, mà tăng tốc kéo giãn khoảng cách với hai người. Nhưng hắn phản kích, chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi. Một đường bay nhanh, hễ gặp thân ảnh thối rữa nào ngăn cản, Mạnh Hạo lập tức hạ lạc ấn Sinh Tử Cấm lên thân ảnh đó, rồi truyền ra mệnh lệnh giết chết Huyền Đạo Tử cùng với bà lão kia.
Rất nhanh, rốt cục Mạnh Hạo cũng đến gần phạm vi tấm bia đá. Đoạn đường này, những thân ảnh bị hắn khống chế đã trên trăm người, lúc này đều đang chém giết cùng hai người Huyền Đạo Tử.
Bọn chúng không sợ sống chết, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, tử khí tràn ngập, giết chóc ngập trời. Theo tiếng nổ như sấm rền từ xa truyền tới, rốt cục Mạnh Hạo cũng hạ chân xuống bia đá.
Hắn cúi đầu xuống thì thấy, tấm bia đá này tựa như một thân cây to lớn đâm thẳng xuống lòng đất vậy, cũng không biết là đâm sâu bao nhiêu, chính xác hơn mà nói, đây chính là... một tấm bia mộ khổng lồ!
- Nếu như nó là bia mộ, như vậy trên thực tế, phiến thiên địa này chính là một mộ phần! Trong lúc Mạnh Hạo lẩm bẩm, thì cỗ triệu hoán đến từ tấm bia mộ, còn có Chí Tôn Huyết trong cơ thể Mạnh Hạo chợt sôi trào, khiến cho tốc độ khôi phục tu vi của hắn cũng nhảy vọt.
Ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị. Thương thế của hắn quá nặng, nếu như có thể khôi phục lại, đừng nói là bia mộ, cho dù là một khối cổ thi, hắn cũng không thèm quan tâm. Thời khắc này, thân thể nhắn nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên đỉnh tấm bia mộ, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Đúng lúc này, toàn bộ bia mộ chợt ầm ầm chấn động, Chí Tôn Huyết trong cơ thể hắn càng thêm sôi trào, tu vi của hắn dùng một loại tốc độ khủng khiếp, đang nhanh chóng khôi phục lại!
Mạnh Hạo vừa trị thương, vừa ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Huyền Đạo Tử cùng bà lão ở phía xa đang bị vô số thân ảnh thối rữa tầng tầng bao vây, ánh mắt lộ ra sát cơ.
Trong lúc Mạnh Hạo đang khoanh chân tĩnh tọa, thì tại vị trí mặt đất phía sau bia mộ, đột nhiên lộ ra... một đôi mắt tham lam nhìn về phía hắn.
- Đã rất lâu rồi... chưa thấy người, ánh mắt của ta không thể thấy được bất kỳ người sống nào, cho dù có người ngoại giới tiến vào ở ngay trước mặt, ta cũng không thể thấy được, duy chỉ có hắn... Không ngờ ta lại thấy được hắn! Cỗ thân thể hoạt bát này, Tham Lang ta...nhất định phải đoạt được!
----------oOo----------