Ngã Dục Phong Thiên

chương 1912: ôn lại chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người nhìn nhau một cái, đến cuối cùng đều cười ha hả.

- Nhắc tới cũng thật thú vị, năm đó mấy người chúng ta ở tại Đại Thanh Sơn, ta, tiểu Hổ, Vương Hữu Tài, ba người chúng ta bị Hứa sư tỷ bắt đi... Mập mạp cười ha hả, đến chảy cả nước mắt.

- Hứa sư tỷ, năm đó ngươi cũng quá độc ác đi, mạnh mẽ bắt ta lại, lúc đó cha ta còn nói cho ta biết ta có cô con dâu, đáng thương ta còn chưa kịp thành thân a, ngay cả mặt mũi đến nay ta vẫn chưa biết thế nào. Nhóc Mập cầm bầu rượu lên, uống một miệng to.

- Ngươi đã quên năm đó lúc ta bắt ngươi, ngươi sợ đến tè ra quần sao? Hứa Thanh đỏ mặt, nhưng lại trợn mắt, làm ra vẻ sư tỷ.

Nhóc mập lập tức giơ lên cao hai tay, cười khổ không thôi.

Mạnh Hạo cười ha hả, Hứa Thanh ở bên cạnh thì rất ngượng ngùng. Chuyện năm đó, thời khắc này nghĩ lại, như thể trong minh minh có sợi tơ vô hình kết nối mọi người lại vậy. Mấy ngàn năm đi qua, lại là những người trên Đại Thanh Sơn năm xưa giờ này cùng ngồi uống rượu với nhau.

Hứa Thanh cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, ai có thể ngờ, chỉ một lần tùy ý xuống núi hoàn thành nhiệm vụ sư môn, bắt được bốn người kia, hiện tại lại đều trở thành những người kiệt xuất.

Nhất là người cuối cùng kia... Trước mắt của nàng liền hiện hình ảnh năm xưa, một thư sinh đang quệt mông, ném dây thừng cheo leo trên vách đá, trong miệng còn trêu chọc nàng là tiên nhân.

Nếu như có người nói cho nàng biết, người đó trong tương lai chính là phu quân nàng, nàng sẽ tuyệt đối không tin.

Vẻ mặt Đổng Hổ cũng tỏ ra cổ quái, đang định lên tiếng thì Hứa Thanh lần nữa trợn mắt.

- Đổng Hổ, ta nhớ lúc đó ta chỉ cho ngươi một viên đường, ngươi đã chủ động muốn đi cùng ta. Hứa Thanh vừa dứt lời, nhóc mập liền phì hết rượu trong miệng ra ngoài. Đổng Hổ lập tức lúng túng, chỉ có thể cười khổ, học nhóc mập giơ tay đầu hàng.

Ngay cả Vương Hữu Tài đang trầm mặc, lúc này cũng lộ ra vẻ nhu hòa, hắn đột nhiên cầm bầu rượu lên, quay đầu nhìn Mạnh Hạo.

- Mạnh Hạo, ngươi có vì sao nhiều năm qua, ta luôn coi ngươi là huynh đệ của ta không?

- Bởi vì ta từng trở lại nhà, cha ta đã nói với ta rằng, ngươi đã từng ghé qua thăm cha ta, còn nói cho cha ta biết rằng ta đang tu hành ở bên ngoài... Khiến lão nhân gia biết con hắn chưa chết, không còn đau khổ trông mong nữa. Vương Hữu Tài uống một ngụm xuống, rồi vừa nhìn về phía Hứa Thanh. Mặc dù hắn mù, nhưng trong lòng lại có mắt, hết thảy đều hiện ra trong tâm thần hắn.

- Hứa sư tỷ, ngươi không cần nói, để chính ta nói, năm đó khi ta thấy được ngươi bay trên trời, đã tự động hô to muốn bái sư, ngươi mới bắt ta đi! Vương Hữu Tài nói xong, vội ho một tiếng.

Mạnh Hạo nghe ba người kể lại, cười đến đau cả bụng. Những chuyện này, hắn cũng mới nghe được lần đầu, năm đó mấy tên này còn lâu mới dám nói thật ra.

Nghĩ tới cảnh ba người ở trong sơn động hô cứu mạng, còn mình thì vút dây thừng xuống lúc đó, Mạnh Hạo liền nở nụ cười.

- Các ngươi phải cảm tạ ta đó, năm đó ta chính là người cứu các ngươi...

- Đúng vậy, ngươi thông minh nhất, muốn thế chỗ cứu chúng ta ra... Ta còn nhớ rõ câu nói của Hứa sư tỷ lúc đó, khụ khụ, cái gì mà "tư chất cũng tạm, nếu đã tự tìm tới, cũng coi như số mệnh của ngươi". Nhóc mập học theo ngữ điệu Hứa Thanh lúc trước, lập tức khiến mọi người cười ha hả.

- Tệ nhất chính là sau khi tên này đi vào tông môn, không ngờ lại lăn lộn trở thành đệ tử thân truyền, không chuyện ác nào hắn không làm a, hãm hại Vương Đằng Phi, chiếm đoạt chỗ buôn bán đan dược, mở tiệm tạp hóa... Mà ghê tởm nhất chính là, không ngờ hắn lại chộp cả Hứa sư tỷ tới tay! Nhóc mập lại đá xéo Mạnh Hạo.

Hứa Thanh lần nữa trừng mắt, nhưng rất nhanh liền tựa vào vai Mạnh Hạo nở nụ cười, hơn một ngàn năm qua nàng cũng không cười nhiều bằng hôm nay.

Mạnh Hạo cười ha hả nhìn bằng hữu bên cạnh, nghe bọn họ kể lại chuyện xưa, lại liếc nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng lại mang nụ cười của Hứa Thanh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mãn nguyện.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, mọi người cười nói như không có điểm cuối, vừa ôn chuyện vừa uống rượu, đến nỗi Hứa Thanh cũng cũng cảm thấy chuếnh choáng. Đến cuối cùng, theo đám nhóc mập cổ vũ, Hứa Thanh liền giương ánh mắt mê say nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, không chịu nổi ba người hò hét, dứt khoát ôm hôn Hứa Thanh.

Đổng Hổ cười to, Vương Hữu Tài luôn luôn âm trầm cũng đều cười nhiều hơn bất cứ lúc nào, nhóc mập thì vỗ đùi bôm bốp. Trong lúc đó, không biết là ai chợt nói ra một câu.

- Đáng tiếc Trần Phàm sư huynh không có ở đây...

Mạnh Hạo chợt ngừng tiếng cười, cũng không nói gì. Hắn không kể chuyện của Trần Phàm ra, để cho trong mọi người mãi mãi giữ giữ lại hình ảnh tốt đẹp về Trần Phàm, còn tốt hơn nói ra chân tướng.

Mọi người cười đùa suốt đêm, một đêm này, dường như bọn họ muốn phát tiết tất cả đè nén hơn một ngàn năm qua ra ngoài, thậm chí đến canh ba, nhóc mập liền trực tiếp đốt lên lửa trại, dưới ánh mắt khó có thể tin nổi của đám thê thiếp và con cái, mọi người cùng huơ tay múa chân náo loạn.

Rất lâu Mạnh Hạo rồi cũng không phóng túng bản thân như vậy, trong câu chuyện cũ của bọn họ còn nói về giấy nợ, nói về từng hình ảnh thuở thiếu thời ở Nam Thiên Tinh.

Cho đến bình minh, bọn họ đều say mèm.

Lúc đã say mèm, nhóc mập liền ôm đùi Mạnh Hạo, khóc rống lên. Hắn nói về những thê tử đã chết của mình, hắn nói mình nhớ Mạnh Hạo, hắn nói về cha mẹ đã sớm qua đời, đến cuối cùng hắn liền nói mình hâm mộ Mạnh Hạo vì có Hứa sư tỷ bồi bạn.

Sau cơn say, Đổng Hổ cùng Vương Hữu Tài ngồi chung một chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngươi cho ta một quyền, ta cho ngươi một quyền, không hề dùng tu vi, chỉ hứng quyền qua lại lẫn nhau, cho đến nước mắt cùng chảy xuống, bọn họ liền ôm lấy nhau.

- Hữu Tài ca, năm đó... Ta sai rồi... Đổng Hổ khóc ròng nói.

Hứa Thanh cũng say, nàng gắt gao ôm lấy cánh tay Mạnh Hạo, như sợ nếu buông lỏng Mạnh Hạo sẽ biến mất vậy, nàng nguóc khuôn mặt đỏ bừng, mê ly nhìn Mạnh Hạo như nhìn trân bảo vậy.

- Mạnh Hạo, muội yêu huynh... Hứa Thanh cười ngây ngô.

Mạnh Hạo yêu thương ôm Hứa Thanh vào ngực, cho đến khi hai mắt Hứa Thanh nhắm nghiền, ngủ ngon trong ngực của hắn. Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, lại nhìn huynh đệ của mình, hắn cười.

Tu sĩ, nếu không muốn say chắc chắn sẽ không thể say được, nhưng ở đây bọn họ muốn say một lần, muốn phóng túng một lần, mặc dù pháp lực bọn họ vô biên, nhưng bọn họ vẫn là con người...

Mấy ngày sau, Đổng Hổ liền rời đi, Vương Hữu Tài cũng rời đi, dưới nhóc mập đưa tiễn, Mạnh Hạo và Hứa Thanh cũng rời khỏi nơi này. Bọn họ như một đôi thần tiên quyến lữ ngao du trong thiên địa, tiếp theo liền đi tới thăm Lý Linh Nhi.

Lý Linh Nhi truyền thừa đạo thống của Hải Mộng Chí Tôn, sau khi bái kiến, nàng liền nhìn Mạnh Hạo ôn hòa mỉm cười, vẻ mặt không lộ ra chút dị thường nào. Chỉ có điều sau khi Mạnh Hạo rời đi, nàng nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, liền nhớ lại... hôn ước khi xưa.

- Chúc các ngươi... Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn hạnh phúc. Lý Linh Nhi ngước đầu nhìn theo thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đang ngày càng xa, thầm cầu nguyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio