Ngã Dục Phong Thiên

chương 582: lại đến!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi đừng tới đây, a, ngươi đừng tới đây...

Tiếng nổ lại vang lên, nơi Mạnh Hạo đi qua, thiên lôi rầm rầm, trong vòng trăm trượng xung quanh hắn, tất cả đều trở thành những người bạn thân thiết, phẩm đức vô tư giúp Mạnh Hạo độ kiếp....

Nhưng ngay khi một đạo thiên kiếp này buông xuống, tản ra thì hơn mười người xung quanh trực tiếp bị đánh chết tươi. Hai mắt của tám lão giả Nguyên Anh kia, bùng nổ sát cơ, từ bốn phương tám hướng khác nhau, bởi vì hơi thở hỗn loạn của thiên kiếp nên không thể thuấn di, bọn họ chỉ có thể triển khai tốc độ nhanh nhất của chính mình, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mặc dù không thể thuấn di, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn tựa như tia chóp, nháy mắt xuất hiện ở bốn phía Mạnh Hạo, tám người liên hợp ra tay, thẳng hướng Mạnh Hạo xuất ra một kích toàn lực.

- Chết đi!!

Tám người họ hận Mạnh Hạo thấu xương, đầu tiên là bị nhốt, giờ phút này lại bị sét đánh, hơn nữa tất cả những điều này, lại do đối phương chỉ có tu vi Kết Đan tạo thành. Giờ phút này bọn họ hận không thể lập tức xé nát Mạnh Hạo đang sống sờ sờ kia, để cho hắn hiểu được, dưới bất cứ tình huống nào, Kết Đan ở trước mặt Nguyên Anh, chỉ là con kiến.

- Không thể!!

Lão già áo bào trắng của bộ lạc Tinh Túc ở xa xa, thấy một màn như vậy, thì sắc mặt đại biến, lập tức vội vàng hét lên, nhưng là vẫn chậm.

Mạnh Hạo mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn đến tám người ở bốn phía, mà là ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

- Thiên uy là cái gì...

Tiếng nổ vang trời, thần thông của tám lão giả Nguyên Anh đồng loạt rơi lên người Mạnh Hạo, tám người này vẻ mặt dữ tợn, sát niệm cực kỳ mãnh liệt.

Bọn họ thậm chí có thể tưởng tượng được, giây tiếp theo, thân thể Mạnh Hạo sẽ yếu ớt giống như đồ sứ mà trực tiếp dập nát, chia năm xẻ bảy. Mà ngay sau đó, trận thiên kiếp này cũng sẽ tiêu tán, trò khôi hài này cũng sẽ chấm dứt.

- Là không thể xúc phạm, không thể mạo phạm, không thể đứng trên nó, nó muốn hàng thiên kiếp diệt ta, các ngươi có thân phận gì, có tư cách gì, mà muốn nẫng tay trên của nó, tới giết ta?

Ánh mắt Mạnh Hạo từ phía trên không dịch chuyển, nhìn về phía tám người bốn phía, cười ngạo nghễ.

Dưới nụ cười này, sắc mặt tám tu sĩ Nguyên Anh bỗng nhiên đại biến, bọn họ hoảng sợ phát hiện, tất cả thần thông thuật pháp dừng ở trên người Mạnh Hạo, lại trong một cái chớp mắt này, như đá chìm biển khơi, không có chút phản ứng nào.

Cùng lúc đó, một cỗ nguy cơ mãnh liệt không cách nào hình dung, nháy mắt buông xuống, lôi đình trên bầu trời tại một cái chớp mắt này, mãnh liệt hơn hẳn mấy lần phía trước, nổ vang. Một đạo lôi đình thô hơn một trượng, như một đạo quang trụ, từ phía trên không trực tiếp oanh đến.

Chia làm chín phần, thẳng hướng mọi người mà đến.

Tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, khi miếng mỡ đông phát ra tiếng kêu chói tai, thì da đầu tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng run lên. Tươi cười của Mạnh Hạo như đã trở thành ác mộng trong sinh mệnh của bọn họ, lúc này mới cấp tốc lui về sau, thì thiên kiếp đã ầm ầm lao đến.

Bất kể tám người này tránh né như thế nào thì trong giây phút này, vẫn bị lôi đình trực tiếp oanh kích. Trong tiếng nổ vang rền, tám người phun ra máu tươi, hoảng sợ lui lại, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Hạo đã có thêm một tia sợ hãi trước nay chưa từng có. Loại ánh mắt này, khi tu sĩ Nguyên Anh nhìn tiểu bối Kết Đan thì cực kì hiếm khi xuất hiện.

- Cổ tịch có ghi lại, người độ kiếp là sinh mệnh không rõ ràng trong thiên địa, bên trong thiên kiếp, trong vòng vạn dặm, tất cả tan thành tro bụi. Tuy phạm vi ảnh hưởng của người này chỉ có mấy ngàn dặm, nhưng vẫn là sinh mệnh bất tường. Tới gần người này, kẻ bên cạnh đều phải chết!

- Mà người này lại không thể bị người giết chết, thiên uy khó dò, có tôn nghiêm cao nhất này. Người mà nó muốn tiêu diệt, há có thể cho phép người bên ngoài tương trợ, thời điểm này mà muốn giết người này, chẳng khác gì là cùng thiên uy làm địch!

- Cho dù chết ở trong lôi kiếp, thân thể của hắn trong chớp mắt cuối cùng khi bị đánh chết, sẽ xuất hiện lôi bạo... Dựa theo cổ tịch ghi lại, lôi bạo xuất hiện, trong phạm vi độ kiếp, tất cả trở thành hư vô.

Sắc mặt của lão giả áo trắng trong bộ lạc Tinh Túc cực kì khó coi, cau mày. Một cỗ nguy cơ sinh tử làm cho da đầu lão run lên.

- Sinh cơ duy nhất là khiến người này độ kiếp thành công, là trong quá trình hắn độ kiếp, không để cho lôi đình lây dính thân mình, bởi vì chỉ cần một đạo lôi đình lây dính thân mình, thì cho dù không bị đánh chết, cũng đã gợi lên một hồi nhân quả.....

- Nhân quả này chính là trong lôi kiếp không chết không ngừng! Tám tu sĩ Nguyên Anh kia, bọn họ chết chắc rồi!

Lão giả áo bào trắng sắc mặt âm trầm, thân mình cấp tốc lui về phía sau.

Thiên kiếp nổ vang, lại một đạo thiểm điện gào thét mà đến, dừng ở trên người Mạnh Hạo. Miếng mỡ đông bị Mạnh Hạo giơ lên ngăn cản, hơn nữa còn phân tán ra, lại khiến cho mấy tu sĩ chung quanh hắn, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Các loại thanh âm nguyền rủa mắng chửi, trong thời khắc này như muốn vượt qua thiên lôi.

Mạnh Hạo không thèm để ý. Điểm này là do hắn học được từ chỗ Kháo Sơn Lão Tổ năm đó, sau khi người khác bị gài, xuất khẩu phản kích thì chính mình phải giữ vững bình tĩnh, đây là một loại cảnh giới.

Nay Mạnh Hạo sau khi trải qua nhiều lần gài người, thì đã sớm đem bản lĩnh này luyện đến đăng phong tạo cực, giờ phút này tốc độ cực nhanh, mang theo lôi đình không ngừng hạ xuống, nhằm về phía tất cả tu sĩ trong khu vực ba ngàn dặm nơi đây.

Nơi hắn đi qua, lôi trì khuếch tán, tiếng mắng chửi thê thảm quẩn quanh, lưu lại chỉ có thi thể cháy đen.

Đối với ở tu sĩ nơi này mà nói, đây là một tràng giết chóc, một hồi giết chóc mà mọi người không hề có lực phản kích, đánh không thể đánh, còn chạy... Bọn họ bi ai phát hiện, tốc độ người này, cho dù là đang bị sét đánh, nhưng vẫn có thể nhanh như vậy!!

Thời gian chậm rãi trôi qua, trận thiên kiếp này không ngừng đánh xuống, mà Mạnh Hạo đã gài bẫy gần như tất cả tu sĩ nơi đây, giờ phút này chỉ còn lại có gần trăm người, sớm phân tán ra. Một đám sắc mặt tái nhợt, chỉ cần nhìn thấy Mạnh Hạo có xu thế hướng lao về phía mình, liền lập tức không chút do dự liều mạng bỏ chạy, sợ Mạnh Hạo tới gần.

Nhưng..... ở dưới lôi đình không ngừng này, vẫn luôn có người không thể tránh thoát, nhất là mấy tu sĩ lúc trước ra tay với Mạnh Hạo cũng bị vây trong phạm vi thiên kiếp, cho dù Mạnh Hạo có không lại gần thì cũng đều sẽ có thiểm điện rền vang đón tiếp.

Ví dụ như tám tu sĩ Nguyên Anh kia, bọn họ thê thảm phát hiện, vô luận bọn họ tránh đi như thế nào chăng nữa, mỗi khi chỗ Mạnh Hạo có thiên kiếp hạ xuống, thì trên đỉnh đầu tám người bọn họ nhất định cũng sẽ có sét đánh tới.

Mỗi một đạo lôi, đều ẩn chứa lực lượng cường đại, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng đây chính là lôi đình, một khi nhiều rồi, thì cũng không cách nào thừa nhận nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio