Ngã Dục Phong Thiên

chương 941: cảnh giới thứ tư!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Thiên Đao cắn răng một cái, giờ phút này trên người gã chỉ còn lại có bốn kiện pháp bảo, bất luận là cầm kiện nào ra hiến tế, cũng khiến lòng gã đau đến cực điểm. Lúc này trên mặt gã lộ ra vẻ quyết đoán, lập tức mở miệng.

- Ta mượn trước ba món!!

Mạnh Hạo vừa nghe được lời nói của Lý Thiên Đao, tinh thần nhất thời chấn động, tay phải lập tức lấy ra một kiện pháp bảo, đặt trên đằng điều, tài đại khí thô, thay đổi phương hướng đằng điều, tới gần Lý Thiên Đao.

- Vẫn là Lý huynh hiểu biết sâu rộng, tài trí mưu lược. Thôi, hôm nay ngươi là người đầu tiên mở hàng, ta sẽ chiết khấu giá tốt cho ngươi. Mượn ba kiện pháp bảo, ngươi chỉ cần hoàn lại tám kiện.

- Ba kiện pháp bảo này, ta định giá cho ngươi tổng cộng là ba vạn linh thạch. Nói như vậy, ngươi cần đưa ta tám vạn linh thạch.

Mạnh Hạo nói xong, lấy ra ba kiện tạp bảo rất không bắt mắt, lại lập lên văn tự, còn có dùng cách thức ở cảnh giới thứ hai, phát đạo thề.

Lý Thiên Đao cắn răng, sau khi hoàn thành những chuyện đó, cầm ba kiện pháp bảo, lập tức đem một cái để trên đằng điều, rất nhanh liền trầm xuống, có thể thấy gã khẩn cấp như thế nào.

- Mọi người thấy chưa, Mạnh mỗ là quân tử, xưa có câu quân tử ái tài, chỗ ta không có ép mua ép bán, không cần lập tức hoàn lại, có thể chịu nợ, chỉ cần lập nhiều văn tự, hết thảy liền không thành vấn đề.

- Về sau khi ra ngoài, các ngươi trả lại ta là được, thật mua may bán tốt a.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, kiểu đạo đức tốt nói.

Những người khác ở bốn phía, đều trầm mặc, càng ngày càng cảm thấy Mạnh Hạo trước mắt này, thật sự vô sỉ tới cực điểm. Thời gian dần trôi, nửa ngày sau, phía dưới hố sâu còn chưa nhìn thấy điểm cuối, thời điểm Lý Thiên Đao cũng đã nợ Mạnh Hạo hơn bốn mươi vạn linh thạch... Vương Lệ Hải, không kìm nổi mở miệng.

- Ta mượn mười món!

- Ta cũng mượn mười món!

Lý Thi Kỳ cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, tức giận nói.

- Ta cũng muốn mượn mười món!

Hàn Bối thở dài.

Tinh thần Mạnh Hạo lập tức chấn hưng, cực kỳ lưu loát lấy ra pháp bảo, lập chứng từ, sau khi nhìn ba người phát đạo thề, thì cười tủm tỉm lần lượt đưa pháp bảo qua.

- Yên tâm mua, toàn bộ vật phẩm của tại hạ, cam đoan chất lượng, hơn nữa còn đưa hàng tới cửa!

Ba người cắn răng tiếp nhận pháp bảo, không thèm nhìn tới Mạnh Hạo, lập tức hiến tế cho đằng điều rồi trầm xuống.

Lại trôi qua một ngày, những người khác lần lượt đã không còn pháp bảo, hoặc nếu như còn dư pháp bảo, lại là vật không thể hiến tế. Bất kể là ai cho dù hận Mạnh Hạo thấu xương, cũng không thể không mở miệng.

- Mượn một hoàn năm, chư vị đạo hữu a, dù sao pháp bảo chỗ ta cũng không còn nhiều nữa, giá cả tăng lên, cũng là chuyện không có cách nào... Mặt khác ta tuyên bố, giờ chỉ còn lại có mười kiện pháp bảo, ta ở chỗ này mở một cuộc đấu giá hoàn toàn mới, trước chưa ai làm, sau càng không có ai có.

Mạnh Hạo thở dài, nhưng hai mắt cũng đang sáng lên.

Hắn vừa dứt lời, lập tức dẫn tới phẫn nộ ngập trời của mọi người bốn phía. Nhưng tức giận cũng chỉ là tức giận, cuối cùng vẫn không thể không cắn răng đồng ý, bỏ ra một cái giá gấp tới năm lần, mua lượng lớn pháp bảo.

- Kiếm lợi lớn, ha ha, không nghĩ tới Yêu Tiên cổ tông lần này, lại là phúc địa của ta!

Mạnh Hạo tựa lên đằng điều, đếm văn tự trong tay, nhìn con số viết trên đó, hai mắt sáng lên. Sở thích ái tài của hắn là từ trong xương, cho dù tu vi tới trình độ này rồi, thì vẫn không giảm bớt chút nào.

- Phát tài rồi!

- Hy vọng dưới này sâu hơn một chút, tốt nhất con đường này đi thêm tám, mười ngày nữa...

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, trong túi trữ vật của hắn thứ khác không có, nhưng những pháp bảo loạn thất bát tao kia lại có không ít.

Rất nhiều thứ đối với Mạnh Hạo mà nói đều là đồ vô dụng, thậm chí bảo bối Ngưng Khí kỳ năm đó, hắn cũng thủy chung không ném, vẫn lưu trữ, bởi vì... Hắn luyến tiếc.

Lúc còn thiếu niên, khi hắn nghèo đến điên rồi, đối với một khối linh thạch cũng không muốn bỏ qua. Pháp bảo này, mỗi kiện ít nhất cũng trị giá hơn mười khối, Mạnh Hạo sao có thể cam lòng ném đi.

Hắn vẫn tính toán tìm một cơ hội xử lý, nhưng vô luận là Mặc Thổ hay là Tây Mạc, đều cằn cỗi, bán không nổi. Vì thế trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, càng tích lũy càng thêm nhiều.

Nếu để cho người ngoài, nhìn vào bên trong túi trữ vật của hắn, chắc chắn sẽ chấn động. Bởi vì bên trong rất hỗn độn, cái gì cũng có, dù sao… đây cũng là toàn bộ gia sản của Mạnh Hạo. Mỗi lần hắn hết linh thạch, vừa thấy túi trữ như vậy, tâm cũng liền cảm thấy rất thỏa mãn.

Cơ hội như lúc này đối với Mạnh Hạo mà nói, là suốt đời khó cầu. Hắn kích động cực độ. Theo từng người lại từng người cắn răng mở miệng mua pháp bảo, Mạnh Hạo cơ hồ khẩn trương chào hàng.

Những văn tự kia, Mạnh Hạo không sợ bọn họ không thừa nhận, vả lại những người này cũng có thân phận Đạo tử, thiên kiêu của đại tông môn gia tộc, linh thạch không thiếu, cộng thêm đạo thề, thì càng không dám không trả.

- Mạnh Hạo!! Quỷ tha ma bắt ngươi đi. Đây là một cái pháp bảo cho Ngưng Khí kỳ dùng, ngươi ngươi ngươi... Ngươi thế nhưng lại dám định giá mười ngàn linh thạch cho ta. Vật ấy mười linh thạch ta cũng không muốn, ngươi thật quá hắc rồi!!

Theo phía sau Mạnh Hạo là một vị tu sĩ Bắc Địa đang điên cuồng gầm lên giận dữ. Người này ánh mắt đều đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong tay lấp lánh một thanh tiểu kiếm.

- Còn cái này. Cái này căn bản là pháp bảo cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng. Ngươi thế nhưng lại định giá hai vạn linh thạch. Muốn ta trả mười vạn!!

- Cây quạt của ta đây coi là cái gì, cũng bị tàn phá đền hỏng rồi, cho dù là pháp bảo của Kết Đan, nhưng.. này thứ đồ hư lại định giá năm vạn, ngươi sao không đi cướp luôn đi!

Khi đám đông gầm lên giận dữ, mí mắt Mạnh Hạo giật giật một phen

- Đối với các ngươi mà nói là rách nát. Nhưng đối với ta mà nói, những thứ này đều là ta tân tân khổ khổ gom góp, thường ngày đều không muốn ăn, không muốn uống, lúc này mới gom được là một bộ gia sản như vậy!

- Nếu các ngươi không cần, ta cũng không ép, nhưng sau đó các ngươi sẽ bị liệt vào danh sách không được chào đón!

Mạnh Hạo lạnh giọng mở miệng.

Những người kia trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại là thở dài một tiếng, hung hăng đem pháp bảo đặt tại trên dây leo, để cho nó chậm rãi trầm xuống.

Tới cuối cùng, khi các tộc nhân Quý gia cũng đều mở miệng. Nơi đây, chỉ có không nhiều lắm một ít người là không có thiếu Mạnh Hạo lượng lớn linh thạch, còn lại, mỗi người khi nhìn về phía Mạnh Hạo đều đã khóc không ra nước mắt.

Đang lúc mọi người khẩn thiết chờ đợi, rốt cục qua một ngày sau, bọn họ thấy được ở phía dưới, xuất hiện hào quang. Theo tia sáng, mọi người lập tức thấy được đáy hố sâu.

Trong nháy mắt thấy phần đáy, không ít người trong số bọn họ, đã ở nơi này thiếu Mạnh Hạo lượng lớn linh thạch, đều suýt nữa kích động nước mắt chảy xuống. Duy chỉ có Mạnh Hạo, liên tục thở dài, tràn đầy tiếc nuối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio