Ngã Dục Phong Thiên

chương 946: yêu khí ngập trời!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người đồng thời đánh xuống mặt đất, một tiếng nổ vang chấn động trời đất, vòng xoáy dưới chân hai người lập tức va chạm lên thế giới trong tấm gương, sau khi dung hợp, liền xé ra một lỗ đen khổng lồ.

Lực hút không thể hình dung đột nhiên mạnh lên trong khoảnh khắc, dù... vẫn không thể lay động bảy đoàn hỏa diễm kia, nhưng lại có thể hút một số pháp bảo khác xung quanh vào trong vòng xoáy.

Hút vào mười mấy món, khi bay ra, chỉ còn lại năm món, lao thẳng bầu trời, hóa thành năm đạo cầu vồng. Đôi mắt Hàn Đan Tử lóe lên, không đi bắt lấy, ánh mắt Mạnh Hạo cũng lóe lên một chút, không hề bắt lấy.

Hai người đều có tư tâm, nhìn năm món pháp bảo hóa thành năm cây cầu vồng khổng lồ, như năm viên minh châu rực rỡ trong cả vùng đất này, lao thẳng lên trời.

Ngay lúc này, tu sĩ Nam Thiên ở những nơi khác, đều chấn động tâm thần ngẩng đầu, nhìn thấy năm cây cầu vồng, cảm nhận dao động mạnh mẽ từ bên trong đó.

- Trọng bảo!

Mọi người ai nấy ánh mắt lóe lên, lập tức bay ra, trong chớp mắt từ bốn phương tám hướng, gần như toàn bộ tu sĩ vùng đất Nam Thiên đều bay về phía năm dải cầu vồng.

Tiếng nổ vang vọng, các tu sĩ vùng đất Nam Thiên bay về phía năm cây cầu vồng, bắt đầu tranh đoạt, thuật pháp thần thông liên tục, tiếng gào thét trộn lẫn, trong khoảnh khắc, năm món trọng bảo lập tức bị phân chia.

- Chư vị đạo hữu, năm món trọng bảo này, là lão phu và Mạnh đạo hữu hợp lực mở ra phóng thích, chư vị làm như vậy, có phần không ổn...

Hàn Đan Tử ngẩng đầu nhìn trời, truyền ra âm thanh.

Lúc này trên bầu trời, tu sĩ vùng đất Nam Thiên cũng đều chú ý tới Mạnh Hạo và Hàn Đan Tử ở vị trí trung tâm.

- Nếu chư vị có hứng thú, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng mở ra bảo tàng lớn nhất ở nơi này, lấy ra chí bảo thực sự, không biết ý chư vị thế nào?

Hàn Đan Tử một lần nữa nói, nở nụ cười, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng kỳ dị khó mà phát hiện, khóe mắt lão luôn cảnh giác Mạnh Hạo.

Vì cách làm này của lão không hề nói trước với Mạnh Hạo, thậm chí không hề khớp với những gì trước đó nói với Mạnh Hạo. Đây rõ ràng là không cần một mình Mạnh Hạo trợ giúp, cái lão cần, là tập hợp gần như tất cả mọi tu sĩ của vùng đất Nam Thiên ở nơi này trợ giúp.

Nhưng khiến Hàn Đan Tử nhìn không thấu là, ánh mắt của Mạnh Hạo, từ đầu tới cuối không hề biến hóa một chút nào. Mạnh Hạo càng như vậy, Hàn Đan Tử càng cảm thấy không chắc chắn.

Lão sở dĩ tìm Mạnh Hạo trước, là vì tu vi của Mạnh Hạo. Chẳng những lão nhìn ra, những người khác cũng sớm đã phát giác, thậm chí cho dù không muốn thừa nhận, nhưng đa phần đều coi Mạnh Hạo là người có tu vi mạnh nhất trong số mọi người ở nơi này.

Có hắn bên cạnh, sẽ khiến cho lời nói của Hàn Đan Tử càng có sức thuyết phục. Dù sao nơi có cường giả, nếu không có mưu đồ thì thôi, nhưng một khi đã có, thì nhất định sẽ không nhỏ.

Giữa không trung ánh mắt mọi người chớp động, không hề nói gì. Những người này tuy trước đây bị Mạnh Hạo hãm hại, nhưng ở nhân thế, bị kích thích tình cảm, cũng không có cách nào, trên thực tế ở bên ngoài, bất cứ một ai, đều có tâm trí bất phàm, đối với lời của Hàn Đan Tử, chỉ nghe ba phần mà thôi.

- Nếu lấy ra chí bảo thì phân chia thế nào?

Phương Du giữa không trung đột nhiên nói.

- Đạo thệ làm chứng, lấy tu hành chi âm để thề, một khi lấy được chí bảo, cho dù nhiều hay ít, lão phu cũng chỉ cần một đoàn hỏa diễm!

Hàn Đan Tử nói chém đinh chặt sắt.

- Huồng hồ, nếu lão phu vi phạm lời thề, phải bội lại đạo, không chỉ tự chặt con đường tu hành của bản thân, mà e rằng ở vùng đất Nam Thiên, với tông môn gia tộc của chư vị đạo hữu, cũng không có chỗ cho lão phu dung thân.

Hàn Đan Tử trịnh trọng nói, từng chữ từng chữ hùng hồn.

Các tu sĩ vùng đất Nam Thiên giữa không trung, ai nấy đều trầm tư, quả đúng như Hàn Đan Tử nói, bọn họ cho dù không phải tu vi cao nhất, nhưng tông môn gia tộc sau lưng, lại có thể xưng là quái vật khổng lồ, ở một số phương diện, thực sự không sợ Hàn Đan Tử đổi ý.

Mọi người đều nhìn nhau, ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nhưng đều không hề để lộ ra cho người khác thấy, dần dần đưa ánh mắt lên người Mạnh Hạo.

- Đạo thệ làm chứng, ta cũng chỉ cần một món.

Mạnh Hạo dửng dưng nói.

Xung quanh im lặng, một lát sau, mấy người Quý gia, trong khoảnh khắc hạ xuống mặt đất, tiếp đó Phương Du, còn cả tu sĩ Bắc Địa và Nam Vực, cũng mang ánh mắt lấp lánh, trong khoảnh khắc xông tới.

Nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ vùng đất Nam Thiên đều tới, Hứa Thanh và một số người khác, không hề tới nơi này.

Hàn Đan Tử nở nụ cười, lập tức cất tiếng, nói cho mọi người phương pháp đi tới khu vực trung tâm. Tiếp đó trong khi đợi những người khác tới, lão nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ vẻ xin lỗi, chắp tay vái một cái.

- Mạnh đạo hữu, không phải lão phu thay đổi chủ ý, đạo hữu cũng thấy đó, dựa vào sức của chúng ta, rất khó khiến cho chí bảo xuất hiện, chỉ có tập hợp mọi người, mới có thể làm được.

- Chuyện này vẫn xin Mạnh đạo hữu lượng thứ.

Hàn Đan Tử chắp tay, vái sâu một cái, lời nói thành khẩn, tay phải đưa lên, lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng.

- Vật này trước đây lão phu lấy được ở nơi này, cũng coi như một trọng bảo không tệ, có thể ảo hóa ra một con rồng phun ra biển, xin Mạnh đạo hữu thu lấy, coi như lão phu bồi tội.

Hàn Đan Tử nói, đưa ngọc bội trong tay ra, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không hề đổi sắc, nhìn ngọc bội một cái, thần thức lập tức quét qua, xác nhận trên đó không có trò quỷ gì, lúc này mới từ từ vung tay, thu lấy miếng ngọc bội.

- Hàn Đan Tử đạo hữu khách khí rồi.

Mạnh Hạo hờ hững nói.

Hàn Đan Tử thấy Mạnh Hạo thu lấy ngọc bội, nhưng trong lòng vẫn hơi chần chừ, bộ dạng không chút biến hóa của Mạnh Hạo khiến lão không nắm bắt được suy nghĩ của đối phương.

- Hừ, chẳng qua là một tên tiểu bối mà thôi, cho dù hắn tâm cơ thâm sâu, thì cũng chỉ có hạn. Lão phu quả thực chỉ cần một đoàn hỏa diễm mà thôi, đây là dương mưu, nói cho mọi người biết, không tin Mạnh Hạo này, còn có thể giở trò cản trở!

Trong lòng Hàn Đan Tử cười lạnh, nhưng trên mặt lại là nụ cười chân thành.

Hai người ngồi xếp bằng, một canh giờ sau, tu sĩ vùng đất Nam Thiên kéo tới, mọi người đều không nói lời thừa thãi, ngưng tụ toàn lực, đánh vào một điểm trên mặt đất. Mặt đất chấn động mãnh liệt, rồi một vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên trong thế giới trong gương.

Vòng xoáy này nhanh chóng xoay tròn, trong khoảnh khắc đã hóa thành một lỗ đen, đột nhiên, hút không ít pháp bảo tiến vào trong. Cho dù trong quá trình bay ra đã vỡ khá nhiều, nhưng vẫn còn mười mấy món hóa thành cầu vồng bay vọt lên trời.

Bảo quang chói mắt, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người kể cả Mạnh Hạo đều nhìn về phía thế giới trong gương. Ở nơi đó, vòng xoáy vẫn tồn tại, lực hút của lỗ đen vẫn còn duy trì, nhưng lại không thể hút được bảy đoàn hỏa diễm bên cạnh đại yêu kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio