Tiểu Hà than một tiếng, "Thì ra Đạo Minh Tự là như vậy?"
"Nếu cậu không thể chấp nhận được, muốn xem anh ấy thành Hoa Trạch Loại () cũng được." Tiểu Hà lắc đầu một cái, cũng không được đâu.
( Hoa Trạch Loại: Tên trong nguyên tác là Hanazawa Rui, nam thứ trong Vườn sao băng phiên bản Trung)
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cao Học Văn, lần tiếp theo là sau khi Hạ Lam và anh kết hôn giả, Hạ Lam muốn dán lại tường trong căn phòng, nhưng một mình cậu ấy không giải quyết được, cần người giúp đỡ, dĩ nhiên Tiểu Hà không thể từ chối.
Khi hai người dán xong bức tường "Hoa rơi rực rỡ" cao hai mét, đang bàn bạc xem nên gọi đồ ăn ngoài hay làm cơm tối thì Cao Học Văn trở lại, tóc vàng, quần áo da báo, thắt lưng to, cũng không khác trong trí nhớ cô là bao, kỳ lạ lại không có đẳng cấp, thấy có người, cũng không phản ứng, liền quay đầu đi vào trong phòng mình, một câu cũng không nói.
Tiểu Hà có hơi bị đả kích, "Tớ... tớ không có đáng ghét như vậy chứ?" "Không cần để ý, anh ấy luôn đối với tớ như vậy."
"Anh ta có ý kiến với cậu?" Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn Lê_Quý_Đôn
"Anh ấy có ý kiến với toàn bộ thế giới."
Tiểu Hà gật đầu một cái, đã hiểu, có vài người thời kỳ phản nghịch tương đối dài, hiển nhiên Cao Học Văn chính là loại người như vậy.
Quay trở lại, nhưng mà ấn tượng của cô với Cao Học Văn, không phải người xấu..., nhưng thành thật mà nói anh vô cùng nóng nảy, sợ rằng người bình thường cũng không biết chung sống với anh như thế nào.
Hạ Lam và anh ở chung dưới một mái nhà hoàn toàn không cần dè dặt, cô hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Thích, mới có thể làm bộ, mới có thể dè dặt, nhưng tính cách của Cao Học Văn cũng không phải kiểu người bình thường có thể chịu đựng được "Nhưng mà anh ấy không còn giống trước kia, thay đổi rất nhiều, ừ, nói thế nào,…"
Hạ Lam suy nghĩ tìm từ, "Bây giờ anh ấy chấp nhận chung sống với người khác, anh ấy còn làm rất tốt, anh ấy mới cùng ba anh ấy ăn một bữa cơm, quan hệ cha con lập tức tiến một bước dài, gần như mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho mẹ Cao, tớ cảm nhận được mẹ Cao thật sự vui vẻ hơn rất nhiều, về phần tớ, anh ấy dùng thời gian rất ngắn biến cái "Phòng ốc" đó thành "Nhà", cũng sẽ LINE cho tớ."
"LINE cho cậu?" Cái người tóc vàng kim kỳ quái đó sao?
"Nội dung không quá nhiều..., trên cơ bản đều xoay quanh Mao Mao. . . . . ."
"Vậy không phải rất hợp ý cậu sao?"
"Nói như vậy cũng phải. . . . . ." Vẻ mặt Hạ Lam phức tạp, "Mà tớ lại không phải là người trong ký ức của anh ấy. . . . . ." Tiểu Hà là người bạn cô tín nhiệm nhất, cô chưa từng lừa gạt cô ấy, ngay cả hôn nhân vạn kia, ngay cả chuyện ký ức của Cao Học Văn bị rối loạn —— trong lòng mẹ vẫn rất áy náy với cô, vì không muốn làm cho mẹ đau lòng hơn, cho nên những chuyện này cô đều không thể nói.
Tỉ Lam còn nhỏ, nói với con bé chuyện như vậy thì không tốt lắm.
Nếu như Thụy Lam biết rõ mình gây họa kết quả làm chị gái phải bán chính mình, chắc chắn sẽ không đi Newyork, nhưng như thế có nghĩa là, bao nhiêu cố gắng của anh đều uổng phí, mẹ sẽ thất vọng, bản thân Hạ Lam cũng không đành lòng.
Cảm ơn Tiểu Hà, chuyện không thấu tình đạt lý như vậy cũng chỉ có Tiểu Hà có thể gánh vác thay cô, cho nên cô không cần lừa gạt cô ấy, Cao Học Văn đối xử tốt với cô, nhưng mà tốt như vậy, có chút kỳ lạ. . . . . . "Cho nên vấn đề xuất hiện lúc này là, một, cậu không thích anh ta đối xử tốt với cậu, hai, cậu thích, nhưng cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì không tốt lắm?"
"Lý do?"
"Anh ấy cho rằng là tớ say mê anh ấy, trước đây đã nếm quá nhiều đau khổ, trái tim cũng bị tổn thương rất nhiều lần, cho nên hiện tại muốn bồi thường cho tớ, nhưng mà, tớ hoàn toàn không phải là người đó, không phải, phải nói là, tớ chưa làm chuyện như vậy." "Nhưng không phải cậu đã nói, anh ta vẫn giữ hình của cậu?"
"Cho nên tớ mới rối rắm. . . . . . Mặc dù trước kia tớ không hiểu anh ấy, nhưng hiện tại tớ lại càng không hiểu anh ấy." Haiz, nói đến liền buồn bực, Hạ Lam vẫy tay muốn phục vụ mang rượu Sa kê lên.
"Hạ Lam, tớ cảm thấy. . . . . . Thật ra trong lòng của cậu đã có một chút dao động. . . . . . Cậu không cần kích động, đây không phải là chuyện xấu, anh ta mới vừa trở lại Đài Loan thì cậu luôn luôn nói với tớ hôm nay làm gì với anh ta, câu kết luận cuối cùng luôn là "Thật là lạ", nhưng sau đó lại không nói thật là lạ nữa, tiếp đó, lại không đề cập tới chuyện anh ta làm gì, tớ cảm thấy như vậy chứng tỏ rằng, suy nghĩ của cậu về anh ta đã thay đổi." "Này, ngày nào cũng như nhau, làm sao có thể ngày nào cũng nói?"
"Ôi chao." Tiểu Hà bật cười, "Cậu nên nhớ lại những đoạn đối thoại trước đây của chúng ta, cậu ngày ngày đều chửi mắng tên chủ nhiệm Trần thích giả bộ làm cao phú soái, có lúc còn một ngày mắng hai lần, nếu như có thể thật muốn để cho cậu xem lại mới vừa rồi khi tớ nói "Nữ sinh đầu óc bình thường đều sẽ không thích anh ta" thì nét mặt của cậu đặc sắc như thế nào, thích thì thích thôi, cậu cũng nên nói chuyện yêu đương." Hạ Lam rối rắm, "Nhưng. . . . . ."
"Bản tọa biết cậu đang suy nghĩ gì, có phải cảm thấy nếu như cậu diễn theo kịch bản của anh ta, để cho anh "Bù đắp lại", ngày nào đó trí nhớ của anh ta khôi phục, sẽ cảm thấy cậu là một kẻ lừa gạt?"
Hạ Lam gật đầu, như vậy không sai, "Khi còn bé xem nàng tiên cá, sau đó cảm thấy công chúa nước láng giềng kết hôn với hoàng tử thật đúng là đê tiện, hoàng tử muốn kết hôn với "Người đã cứu anh", rõ ràng cô ấy không phải, cũng biết hoàng tử nhớ sai rồi, nhưng vẫn đón nhận lời cầu hôn của hoàng tử, hơn nữa sau đó tớ luôn nghĩ, nếu như ngày nào đó hoàng tử biết mình bị lừa, có phải sẽ rất tức giận hay không, sẽ rời đi, nếu như là tớ thì sẽ ly hôn với công chúa, không có cách nào tiếp nhận chuyện đã ở chung một chỗ với một kẻ lừa gạt."
"Nếu như anh ta thật sự vì vậy mà không vui, vậy có một câu nói dùng rất tốt, "Vì muốn tốt cho anh", đây cũng không phải là lấy cớ, bác sĩ dặn dò, nói với anh ấy tất cả lỗi lầm là do bác sĩ, nhưng trên cơ bản tớ cảm thấy anh ta sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà không vui, chứng cứ ở trong tấm hình mà cậu nhắc đến, ai rảnh rỗi đến mức lấy hình của người khác, năm đó anh ta cũng không biết mười năm sau mình sẽ ngã vỡ đầu còn sinh ra ảo tưởng, cậu cũng từng giấu hình nam sinh đi, kẹp ở trong sách, hoặc là đặt ở tầng dưới cùng của ngăn kéo, chắc cậu không quên tâm trạng lúc đó chứ?" Đúng vậy, cô nhớ lúc mua hình đại hội thể dục thể thao khi còn học cao trung, cô cũng đánh dấu lên hình nam sinh cô thích, tấm hình kia trở thành bí mật ngọt ngào của cô, cô vẫn kẹp ở trong vở toán học.
"Hạ Lam, chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy, tớ cảm thấy tớ có thể dựa vào nét mặt của cậu biết cậu đánh giá người khác như thế nào, cậu đang ở đây nói về Cao Học Văn phiên bản mới, mặc dù dùng chữ chọn từ cũng cố gắng lý tính và trung lập đến mức cao nhất, nhưng thật sự vẻ mặt không phải như vậy. . . . . . Nếu như không phải anh ta rất kiên nhẫn, chính là thật sự rất hiểu cậu... cậu không thích ngạc nhiên, không thích rầm rầm rộ rộ, cậu yêu thích cuộc sống yên bình, hai người không màng danh lợi, nước chảy đá mòn, bây giờ những chuyện anh ta làm, không phải chính là như vậy sao? Rõ ràng là anh ta xông vào cuộc sống của cậu, nhưng lại phí hết tâm tư để cho cậu cảm thấy tự do. . . . . . Cậu thích, nên bắt đầu suy tính, sợ mất đi, cho nên mới bối rối như vậy đúng không?" Hạ Lam hơi thông, thật sự là như vậy sao?
Bây giờ cô hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh không muốn thừa nhận cũng không thể nào phủ nhận, quá tệ rồi, rõ ràng đã hai mươi bảy tuổi lại giống như nữ sinh mười bảy tuổi, không có chủ kiến của mình. . . . . . "Nếu như cậu cảm thấy anh ta rất tốt, vậy thì nắm chặt vào, một người đồng nghiệp của tớ tuần trước mới vừa biết một bí mật từ bạn học thời đại học của anh ta, hóa ra lúc anh ta học nghiên cứu sinh đã thầm mến nữ thần suốt hai năm, thật ra thì cô ấy cũng thích anh ta, nếu như lúc đó anh ta có chút dũng khí thoáng nhắc tới, là có thể bắt nữ thần vào tay, nhưng anh ta không có, anh ta đã cảm thấy nữ thần thật sự quá tốt đẹp, nhất định sẽ không thích loại người như anh ta cả ngày ở trong phòng nghiên cứu ngây ngô đọc sách, cho nên anh ta không hề nói gì, suốt hai năm diễn bạn học tốt, thành viên tốt.
"Sau khi tốt nghiệp mấy năm, nữ thần kết hôn sinh con, bởi vì hạnh phúc mỹ mãn, cho nên trong một lần tụ họp thì nói ra tâm sự thầm kín thời nghiên cứu sinh, đồng nghiệp của tớ nghe vậy ngày đó uống rượu say mèm, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, trong lúc thích hợp anh ta không bắt lấy cô ấy, hai người chỉ có thể càng ngày càng xa. . . . . . Cậu không ngốc, chắc hẳn biết tớ muốn nói gì với cậu đúng không?" Hạ Lam nhỏ giọng nói: "Quý trọng hiện tại."
Tiểu Hà làm nét mặt trẻ nhỏ dễ dạy, "Tớ biết rõ dì Trương rất vất vả mới nuôi lớn ba chị em các cậu, tớ cũng rất cảm thấy dì gặp gỡ người không đáng giá, nhưng Hạ Lam, cuộc sống của dì không phải là cuộc đời của cậu, bên cạnh cậu nhất định có người trải qua cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc, cậu không nên chỉ chuyên tâm chú ý đến những ví dụ không tốt kia, bàn sát vách người ta làm đổ trà nóng, không có nghĩa là cậu cũng sẽ làm đổ, nhưng hành vi bây giờ của cậu chính là, bởi vì có người làm đổ, cho nên cậu hoàn toàn không dám chạm vào ly trà kia, như vậy không phải ly trà kia rất oan ức sao, nó không hề phạm lỗi gì, lại bị cậu lựa chọn coi thường, thật ra thì xung quanh cũng có rất nhiều người uống trà uống đến thật vui vẻ." "Tớ biết rõ đây là vấn đề của chính bản thân tớ. . . . . ."
"Đồng nghiệp của tớ bởi vì suy nghĩ quá nhiều, vì vậy đã bỏ lỡ, tớ không hy vọng cậu sẽ giống như anh ta, đợi đến khi khoảng cách của hai người xa đến mức cậu vươn tay níu kéo cũng không tới, mới bắt đầu hối hận, không cảm thấy như vậy rất đáng tiếc sao? Nhớ đến tấm hình kia, trí nhớ của anh ta thật thật giả giả, nhưng mà chuyện thích cậu, thì sẽ không sai, cậu cũng thế, khi cậu nói đến những chuyện tốt anh ta làm, vẻ mặt có hơi khác, lần đầu tiên tớ thấy phiên bản Lý Hạ Lam này.
"Thật ra thì cách kiểm tra đơn giản nhất chính là, bây giờ cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng anh ta ôm một em gái nóng bỏng, xuất hiện trước mặt cậu, nếu như cậu cảm thấy bình tĩnh, vậy tớ không phản đối việc cậu tiếp tục giữ vững tình trạng hiện nay, nhưng nếu như cậu cảm thấy lo lắng tức giận, vậy cậu cũng không còn thích hợp tiếp tục giữ vững tình trạng hiện nay, được, bây giờ nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút." Hạ Lam đã hơi có men say lập tức nghe lời: Cao Học Văn, em gái nóng bỏng, hai người hi hi ha ha liếc mắt đưa tình, người đàn ông không che giấu ôm eo một cái sờ vai một cái, người phụ nữ vừa nói ghét vừa cười đến vui vẻ. . . . . . Không được" Cô cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng mà, nếu không thể chấp nhận chuyện như vậy, như vậy không phải có nghĩa là cô có thể chấp nhận sự thay đổi của người đó, cô phải uống một ly nữa. . . . . . Một ly có thể vẫn chưa đủ. . . . . .
Tiểu Hà chỉ chú ý khuyên răn cô, chờ đến khi phát hiện ra thì bình rượu Sa kê kia đã trống không, cô còn muốn kêu một chai nữa thì vội vàng ngăn cản, "Đừng uống nữa..., cẩn thận say." "Không cần gấp, tối mai tớ mới có lớp."
"Nhưng tớ không muốn đưa một kẻ say về nhà đâu."
"Vậy tớ đến chỗ của cậu." Diễn đàn L/ê Qý Đ ô ;n
"Đừng, không cần, lần trước cậu cực kỳ high, đến hơn ba giờ tớ vẫn phải kể chuyện xưa cho cậu, ngày mai tớ phải đi làm, tớ vẫn nên đưa cậu về nhà thì tốt hơn."
"Ha ha ha."