Đan Nghê nghe Chu Chu nói xong, tức giận nói: “Con bằng lòng để cho tên tiểu tử này khống chế cả đời sao?”
“Con không muốn quên A Chương. Huynh ấy sẽ không hại con. Nếu sau này huynh ấy đối xử không tốt với con, vậy lau đi cũng không muộn. Tâm của con là do com, nếu con không muốn thì sao huynh ấy có thể để lại dấu vết?” Chu Chu rất kiên trì.
Đan Nghê nghẹn lời. Chu Chu nói không phải là không có lý. Thái tử Đan quốc tốn nhiều tâm tư thời gian trên người nàng như vậy, dùng không biết bao nhiêu là thủ đoạn, vẫn không thành công, ngược lại Doãn Tử Chương chẳng tận tâm làm gì, đã để dấu vết lại trên đạo tâm của nàng rồi. Chỉ có thể nói, vì Chu Chu đã sớm tiếp nhận Doãn Tử Chương, nên chưa bao giờ sinh ý kháng cự.
“Không được, chưa từng nghe nói qua ai đã bị đạo tâm lưu ngân lại có thể tự xóa đi dấu vết, nhỡ may sau này hắn không chịu phối hợp thì con phải làm sao bây giờ?” Đan Nghê kiên trì nói.
“Nếu như lòng con mà con còn chẳng khống chế được, không chữa trị được, thì còn nói gì đến tu luyện đắc đạo?!” Chu Chu phản bác.
Đan Nghê bị nàng bác bỏ không cãi lại được, cả người tràn oán khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
yêu cầu nghiêm khắc với người khác mong họ tốt hơn nhưng họ vẫn không tốt lên.
Trịnh Quyền lại đột nhiên cười rộ lên, vỗ vỗ vai nàng nói: “Tốt rồi, tốt rồi, đừng tức giận, đi tham gia kết anh đại điển trước rồi nói sau, việc này có gấp cũng không được.”
Đan Nghê cũng biết cho dù Doãn Tử Chương chịu phối hợp, muốn khôi phục lại đạo tâm của Chu Chu như cũ cũng phải cần thời gian. Nàng không muốn làm Trịnh Quyền mất hứng, vì vậy miễn cưỡng mặc ông kéo ra ngoài.
Trịnh Quyền nói với Đan Nghê vẫn đang tức giận: “Nàng yên tâm đi, tiểu tử Doãn Tử Chương kia sẽ thuyết phục Chu Chu mà.”
Đan Nghê nghĩ đến thái độ trước kia của Doãn Tử Chương, không cam lòng nói: “Tốt nhất là hắn thức thời một chút.”
“Hắn không phải thái tử Đan quốc, hắn thật sự thích Chu Chu, nàng yên tâm đi.” Trịnh Quyền khá là tin tưởng Doãn Tử Chương.
Đan Nghê nghĩ nghĩ, biểu hiện của Doãn Tử Chương thật không thể bắt bẻ chỗ nào, nhưng bà vẫn không hạ mặt mà thừa nhận mình lo lắng vu vơ được.
“Nàng ngẫm lại lời Chu Chu vừa nói xem, nàng thật sự không cần quá lo lắng cho con bé đâu. Một người sợ hãi bị tổn thương luôn canh phòng mọi thứ nghiêm mật, với một người biết rõ có khả năng bị tổn thương nhưng vẫn tiến tới, ai dũng cảm hơn?” Trịnh Quyền càng nghĩ càng cảm thấy Chu Chu là tổng hòa của toàn những thứ thú vị.
Nếu nói nàng nhát gan, ba năm trước ở môn phái đại bỉ nàng dám tỷ thí với những đệ tử kỳ luyện khí thậm chí kỳ trúc cơ cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Nếu nói nàng mềm yếu, ở trong bảo tàng của Băng hỏa thần vương, dựa vào lực lượng của mình nàng với Tiểu Trư nuốt trọn Trường sinh thiên hỏa. Chuyện hấp thu mồi lửa bên ngoài cho bản thân sử dụng Trịnh Quyền đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ hấp thu thú hỏa. Loại thống khổ này bình thường ông không dám tùy ý mà nếm thử, chớ nói chi là Thiên hỏa còn mãnh liệt hơn thú hỏa vô số lần.
Nếu nói nàng không có chủ kiến, hôm nay nàng cãi lại Đan Nghê mấy câu thật khiến ông phải lau mắt mà nhìn lại.
Nếu nói nàng hồ đồ, thật ra nàng luôn kiên trì có nguyên tắc.
Một cô nương mà họ cho là đạo tâm yếu ớt, lại luôn lơ đãng làm ra chút chuyện khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, Trịnh Quyền lắc đầu cười khẽ, Đan Nghê là quan tâm quá nên bị loạn, cho nên mới mất đi sức phán đoán tỉnh táo xưa nay.
“Đương nhiên là cái sau…” Đan Nghê chuyển nhẹ ý thức, giật mình hiểu ra. Chu Chu quý trọng kí ức ở chung với Doãn Tử Chương, cho nên biết rõ đạo tâm lưu ngân có nguy hiểm, nhưng vẫn không vì an toàn mà muốn lau dấu vết của Doãn Tử Chương đi, bởi vì nàng có lòng tin với Doãn Tử Chương, càng có lòng tin với bản thân, nếu có một ngày Doãn Tử Chương thật sự thay đổi, nàng có thể dựa vào năng lực của chính bản thân ngưng tụ ra một đạo tâm trong vắt một lần nữa.
Đan Nghê gật đầu chậm rãi nói: “Ngươi nói có lí, nhưng ta không dám mang Đan tộc ra mạo hiểm, cho nên nếu như có thể, ta vẫn hi vọng Chu Chu trừ cái tai họa ngầm này đi.”
Doãn Tử Chương đưa mắt nhìn họ rời đi, cũng kéo Chu Chu ra khỏi động phủ của Trịnh Quyền, vừa đi vừa nói: “Theo như lời của họ nói, thì bây giờ đáng nhẽ muội phải nghe lời ta mới đúng.”
“Ừ?” Chu Chu nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt không coi là đẹp chớp lên ánh nhìn tin tưởng.
“Đợi lễ mừng của Nhị sư phụ xong muội nghe lời xóa những dấu vết kia đi.”
Chu Chu vểnh môi không nói lời nào.
“Có tôi tớ là Luyện đan sư Nguyên Anh hậu kỳ thật đúng là rất oai phong, nhưng ta không hi vọng kẻ đó là muội.” Doãn Tử Chương đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói tiếp: “Ta cũng không có hứng thú dậu đổ bìm leo, ta sợ sau ngày có một ngày ta sẽ nghi ngờ đến tột cùng thì muội ở bên ta vì muội yêu thích ta hay chỉ là vì một cái dấu vết khó hiểu nào đó.”
Chu Chu ôm tay hắn cọ cọ: “Thế nhưng mà muội không muốn quên huynh, không muốn quên những chuyện xảy ra mấy năm nay.”
“Không phải mới vừa rồi rất hùng hổ à? Nếu như ngay cả tâm của mình mà ta còn không khống chế được, không chữa trị được, thì còn nói gì đến tu luyện đắc đạo?” Doãn Tử Chương nhái lại giọng điệu của nàng lúc nãy.
“Ta muốn muội nhớ kỹ ta, nhưng không muốn ảnh hưởng đạo tâm của muội, ta muốn muội tự do tự tại, không có một chút thiệt thòi miễn cưỡng ở bênh cạch ta, chúng ta không thể lường hết được hết sự việc nhưng ít nhất chúng ta có thể sống vài ngàn năm, thời gian còn lại rất dài…” Doãn Tử Chương đưa tay nắm tay Chu Chu.
Chu Chu nghĩ nghĩ một lúc, rốt cục gật đầu nói: “Được rồi! Về sau Tiểu Trư không để ý tới huynh thì huynh cũng đừng hối hận!”
Doãn Tử Chương cúi đầu liếc Tiểu Trư hắn đang dắt, khẽ nói: “Có một con heo ngốc như muội là đủ rồi, tăng giảm một con thì có hề gì?”
Dù nói đến nói đi thì nàng vẫn là heo, tên bại hoại này!
“Nếu ta quên huynh thì làm sao bây giờ?”Chu Chu vẫn rất băn khoăn điểm này.
“Nếu thành như thế, ta không quên muội được rồi.”Doãn Tử Chương đưa tay búng nàng một cái.
Chu Chu xoa chỗ bị búng tức giận nói: “Ta nói thật!”
“Vậy chờ muội lại yêu thích ta rồi, ta từ từ kể lại chuyện quá khứ cho muội.” Doãn Tử Chương nói với vẻ như lơ đễnh.
Cái tên đến chết vẫn kiêu ngạo này! Chu Chu không biết nên tức hay nên cười.
“Nếu như muội không thích huynh mà thích người khác thì sao?” Chu Chu truy hỏi.
Doãn Tử Chương trừng mắt với nàng: “Chẳng nhẽ ánh mắt của muội còn kém đến trình độ đó.”
Huynh ấy không thể nói mấy câu dễ nghe dỗ nàng sao? Như là huynh ấy sẽ lấy lòng theo đuổi nàng chẳng hạn.
Đại ác bá tự đại lại không biết tí gì về làm vui lòng con gái!
Nhưng nói thật, với bộ dạng hiện tại của nàng, đoán chừng chẳng ai tin nổi một Tu sĩ thiên tài lại trẻ tuổi tuấn mĩ như Doãn Tử Chương sẽ theo đuổi nàng, chính nàng cũng khó có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó. Thật phiền lòng mà.
Hai người ngồi trên Bát Vân Toa, nhanh chóng đến hội trường tổ chức lễ mừng trên núi Tuệ Lữ, ở đó đã ngồi đầy đại diện của các thế lực lớn nhỏ ở tây nam tới chúc mừng. Doãn Tử Chương vừa tới đã thu hút không ít ánh mắt, hắn mặc đạo bào màu đen mà chỉ có trưởng lão Kết Đan của phái Thánh Trí mới được mặc, tuổi còn trẻ hơn rất nhiều đệ tử ngoại môn, không cần giới thiệu mọi người cũng rõ thân phận của hắn – trưởng lão Kết Đan trẻ tuổi nhất kể từ khi lập phái của phái Thánh Trí – Doãn Tử Chương!
Mọi người kinh ngạc lại hâm mộ, ngoài sân bỗng truyền đến giọng du dương trầm bổng của đệ tử đón khách: “Đặc sứ của thái tử Đan quốc, Luyện đan sư lục phẩm Nhĩ Hỏa, Nhĩ đại sư đến!”