Khi ngọn lửa màu vàng biến mất hết, Đan Nghê đặt Chu Chu nằm trên mặt đất một lần nữa, nói với Doãn Tử Chương: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Doãn Tử Chương thu lại tinh thần, thở ra một hơi thật dài nói: “Bắt đầu đi!”
Chu Chu bị pháp thuật kích thích, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt thanh tịnh mà trống rỗng, cho dù như thế, khuôn mặt kia vẫn đẹp đến làm người khác say mê như cũ, Doãn Tử Chương cố gắng tập trung tinh thần vào đôi mắt sáng của nàng.
“Tiến” Đan Nghê khẽ quát một tiếng, Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy một cơn đau đớn xé rách truyền tới từ trong đầu, cả người bỗng đột phá vách ngăn nào đó, trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn nhớ lấy lời Đan Nghê nói lúc trước, biết đây là nguyên thần xuất khiếu rồi, càng thêm tập trung tinh thần phóng tới hai mắt Chu Chu.
Cảm thấy như bị ai đó nắm chặt một cái, khi cảm giác được buông lỏng một lần nữa ập lại, trước mắt hắn đã biến thành một mảnh tăm tối hư vô, hằng hà quả cầu ánh sáng bay múa xung quanh hắn.
Thấn thể của hắn cũng biến mất, biến thành một dải sáng lớn, từng quả cầu ánh sáng bay tới đánh lên người hắn, hắn đều thấy được nghe được rất nhiều hình ảnh âm thanh, những thứ này điều là ý niệm trong thức hải của Chu Chu, bao hàm kí ức của nàng.
Vô số ý niệm sát qua “người” hắn, hình ảnh vun vụn vặt vặt âm thanh ôn tồn dần dần tập hợp chảy thành sông, Doãn Tử Chương có ý giãy dụa thoát khỏi những ý niệm này hướng tới chỗ sâu nhất trong thức hải của Chu Chu, đáng tiếc lại lòng có dư mà lực không đủ.
Doãn Tử Chương cảm thấy như mình bị cuốn vào vòng xoáy, phía dưới vòng xoáy có lẽ chính là mục đích của hắn, vì vậy hắn không giãy dụa nữa, mặc kệ cho hằng hà ý niệm vây lấy xoay quanh hắn mà xuống.
Mới đầu hắn thấy rất nhiều Chu Chu, hoặc có lẽ nên gọi là cảnh tượng lúc nhỏ của Đan Hoàng. Khi đó tiểu Chu Chu đã vô cùng xinh đẹp, như một đứa nhỏ bằng lưu ly mềm mại tinh xảo, bị rất nhiều trưởng lão vây vào giữa như chúng tinh phủng nguyệt, có dạy nàng tri thức về linh dược, có cầm ngọc giản bảo nàng học thuộc đan phương, có mang nàng thể nghiệm các chủng loại mồi lửa.
Nàng ít khi ở một chỗ, cha mẹ và người chị duy nhất cũng ngẫu nhiên mới được gặp một lần, cha mẹ luôn dùng ánh mắt cưng chiều tự hào nhìn nàng, mà chị nàng lại nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp…
Chu Chu khi còn bé cũng không sung sướng, đối mặt với ngọc giản điển tịch học mãi vẫn không hết, thưởng xuyên ủy khuất đến khóc lớn hu hu, người bên cạnh lại không ngừng dạy nàng tĩnh tâm ổn định tinh thần, vong tình giới sân, thời gian qua đi Chu Chu trở nên không còn khóc thút thít nỉ non cũng không vui cười, trở thành tiểu thánh nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã trong suy nghĩ của tộc nhân.
Năm Chu Chu mười tuổi, trưởng lão trong tộc quyết định cho hai vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ sắp tọa hóa dùng phương thức hiến tế truyền thừa toàn bộ tu vi suốt đời cho nàng, bởi vì nàng là “trừng tịnh chi thể” vạn năm khó gặp, sẽ không sinh ra bất kỳ sự bài xích nào đối với phương thức truyền thừa mãnh liệt như vậy.
tọa hóa: hiểu nôm na là chết
Đan tộc hi vọng thông qua thủ đoạn này nhanh chóng thúc đẩy tạo ra một cường giả có thể áp chế thái tử Đan quốc, vì vậy Chu Chu bị đưa đến trước mặt hai vị trưởng lão gần đất xa trời, nhưng mà nàng cơ bản chẳng biết sắp xảy ra chuyện gì.
Khi nàng không thể giãy dụa mà nhìn hai trưởng lão nắm tay nàng rồi chậm rãi hóa thành bộ xương khô trước mặt nàng, nàng bị dọa đến hôm mê. Sau khi ngủ say ba ngày ba đêm, khi nàng tỉnh lại, trên đạo tâm yếu ớt hình thành một lỗ hổng, các trưởng lão Đan tộc cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bí mật này, một bên tìm cách giải quyết chỗ thiếu hụt nghiêm trọng này. Nhưng họ chưa kịp làm bất cứ cái gì, chị của Chu Chu nhân cơ hội cùng với những kẻ phản đồ của Đan tộc liên thủ với thái tử Đan quốc bắt đầu làm khó dễ.
Một quả cầu ánh sáng lóe ánh xám đột nhiên đập vào “người” Doãn Tử Chương, hắn thấy rõ ràng ánh mắt Chu Chu thất kinh lại khó tin nhìn về phía chị ruột của nàng, sau đó cha mẹ Chu Chu vì bảo vệ nàng mà đồng thời táng thân dưới một loại lửa đen quỷ dị.
Ý niệm trong thức hải bắt đầu trở nên cuồng bạo mà bất an, từng quả cầu ánh sáng màu xám đập tới Doãn Tử Chương như là mưa đá vậy.
Có lẽ “thân thể” hư ảo của hắn không cảm thấy đau đớn, nhưng khi hình ảnh và âm thanh mất trật tự trong quả cầu ánh sáng hiện lên trước mắt hắn, hắn lại cảm thấy một cơn đau như xé rách nguyên thần.
Từ rất lâu trước kia khi Chu Chu còn thường gặp ác mộng, hắn đã phát giác có gì đó không ổn, đã từng suy đoán có lẽ Chu Chu từng bị xâm phạm, nhưng vì hình dáng tướng mạo của Chu Chu mà hắn bỏ qua suy nghĩ này, cho đến sau này càng ngày càng phát hiện thêm nhiều bí mật của Chu Chu, hắn mới chính thức nhìn thẳng vào vấn đề này.
Đoán được, biết rõ và chính thức chứng kiến là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu giờ mà tên thái tử Đan quốc kia ở trước mặt, Doãn Tử Chương e là không khống chế nổi bản thân, hắn sẽ bất chấp hậu quả xông lên liều mạng với tên đó!
Hình ảnh Chu Chu bị biến thành đồ chơi và giam cầm trong hoàng cung Đan quốc, bị tên ma quỷ kia làm mọi trò tiêu khiển, gần như kích thích cho Doãn Tử Chương mất cả lí trí.
Khó trách dù đã bị phong ấn nhưng Chu Chu vẫn gặp ác mộng, không có một cô gái nào có thể chịu được sự đối xử như vậy.
Hắn phẫn nộ mà dùng “thân thể” va vào những quả cầu màu xam kia, hi vọng triệt để đâm hỏng chúng, nhưng là vô dụng, ngược lại sự va chạm lại khiến hắn tiếp xúc với nhiều hình ảnh âm thanh ngày càng khó có thể chịu hơn.
Không biết qua bao lâu, Doãn Tử Chương dần dần tỉnh táo lại, những quả cấu ánh sáng cuồng bạo mạn phi thiên vũ cũng bị ném ra tít đằng sau.
bay đầy trời
Đúng rồi! Hắn phải lau cái dấu vết của hắn trên đạo tâm của Chu Chu trước, nàng đã chịu qua quá nhiều tổn thương, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân khả năng sẽ trở thành ác đồ khác tổn thương nàng.
Những quả cầu ánh sáng vây quanh hắn dần giảm bớt, cảnh vật cũng trở nên mông lung không rõ, hắn thấy kí ức của Chu Chu sau khi bị phong ấn đang cùng với Đan Nghê lúc ấy giả trang là bà ngoại nàng lang thang, Chu Chu ngốc mà cố thích ứng sinh hoạt của người bình thường, tuy sai sót chồng chất, nhưng lại có cảm giác giải thoát và nhẹ nhõm khó nói nên lời.
Hắn bỗng nhiên rõ ràng sao Chu Chu lại bài xích tu luyện và truy cầu tiên đạo như vậy, ở sâu trong nội tâm của nàng, tu luyện mang cho nàng hằng hà thống khổ, mà khi nàng trở thành một phàm nhân, thế giới, với nàng mà nói, mới trở nên ôn hòa chân thật, trước kia hắn luôn trách nàng không cầu tiến, lười biếng lỏng lẻo…
Rốt cục, trước mắt hắn không còn thấy những quả cầu sáng bay lượn nữa, tất cả các quả cầu sáng lớn nhở đều rơi vào trên mặt một tấm kính thủy tinh lớn trơn nhẵn bóng loáng, thoáng như thiên hà đầy sao – đây chính là tâm kính ở chỗ sâu nhất trong thức hải của Chu Chu!
Dừng trong lòng kính là những quả cầu sáng tỏa hào quang nhu hòa, khác hẳn với những quả cầu ánh xám kia.
Doãn Tử Chương khống chế thân thể tránh va chạm những quả cầu ánh sáng này, những hình ảnh thấy được đều là chuyện xảy ra sau khi hắn và Chu Chu quen biết.
Lần đầu tiên họ gặp mặt, Chu Chu người đầy bụi đất ngồi trong một khe đất cạnh đường núi hữu khí vô lực kêu cứu mạng, được hắn đi săn ngang qua một tay ôm ra.
Khi đó Chu Chu thật đáng thương, nếu như làm lại một lần nữa, Doãn Tử Chương nhất định sẽ không cho phép bản thân lớn tiếng chế nhạo nàng như vậy nữa, hắn sẽ cười nhỏ giọng một chút, sau đó xoa đầu nàng, an ủi nàng đang kinh hãi vì không may bị sói hoang đuổi theo.
Còn cả lúc Chu Chu bị hắn nhéo tai mắng, chứng kiến bộ dạng hung bạo kia, nếu làm lại lần nữa… hắn sẽ cố gắng đối xử ôn hòa với nàng một tí.
Còn có khi hắn ở trong túp lếu nho nhỏ của Chu Chu hưởng dụng mì và đồ ăn, hắn phảng phất có thể ngửi thấy được cái mùi ôn hòa khiến hắn thỏa mãn, hóa ra khi hắn ăn đồ Chu Chu làm, vẻ mặt lại thỏa mãn như thế.
Còn có rất nhiều rất nhiều…
Hắn mới biết được hóa ra dáng vẻ của hắn trong lòng Chu Chu là như vậy, hóa ra… những dấu vết hắn để lại trong lúc lơ đãng, là kí ức Chu Chu vô cùng quý trọng.