Cửa tháp im lìm nhiều ngày rốt cục từ từ mở ra, một mình một người Doãn Tử Chương từ trong tháp đi ra.
Không biết là người nào hô lên đầu tiên, tiếng khen liên tiếp vang lên như sấm rền. Trong phút chốc Doãn Tử Chương có chút không khống chế được tâm trí, tim đập mạnh và loạn nhịp, ánh mắt rất nhanh ở trong đám người tìm được Chu Chu.
Lo lắng trong tim Chu Chu cho tới bây giờ mới chính thức hạ xuống, nghe thấy không ít tiếng hút khí quen thuộc ở bên cạnh.
“Kết Đan hậu kỳ!” Đây là đám người Tiếu Thủ và Hướng Triện Thiên.
“Lên cấp rồi! Lên cấp rồi! Còn có để cho người sống hay không? !” Đây là đám người Đề Thiện Thượng.
“Kết Đan kỳ đã có thể ở tầng thứ năm tháp Vũ Thần lâu như thế, còn gần Kết Anh thành công? !” Một vị Đạo Quân ngay tại chỗ thốt lên.
Doãn Tử Chương cũng phát hiện không khí sôi nổi lạ thường. Hắn biết hắn hẳn là người cuối cùng đi ra khỏi tháp Vũ Thần, có thể ở trong tháp trực tiếp lên cấp hắn cũng cảm thấy thật bất ngờ, nhưng mà hắn cũng không rõ lắm rốt cuộc mình đã ở bên trong bao lâu.
Bởi vì có tháp Vũ Thần ngăn trở, trong mắt những người bên ngoài này việc Doãn Tử Chương lên cấp ngay trong tháp đã im hơi lặng tiếng mà được tán dương. Một tháng trước đi vào còn là một Kết Đan trung kỳ, một tháng sau đi ra ngoài đã là Kết Đan hậu kỳ, không biết bao nhiêu tu sĩ hâm mộ đến đỏ mắt.
Thật ra từ một khắc tiến vào tháp Vũ Thần tầng thứ năm kia, cả người Doãn Tử Chương đều bị vây vào một loại trạng thái kỳ diệu, cho đến hôm nay hoàn thành lên cấp mới tỉnh táo lại, đã phát hiện trên người mình xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ hay ho, tuyệt đại đa số là pháp thuật công kích hệ Băng, thần kỳ nhất là phù hợp với Tủy Băng quyết mình tu luyện đến không chê vào đâu được.
Hắn cũng không rõ duyên cớ trong đó.
Doãn Tử Chương bước tới trước mặt mấy đồng môn nhà mình, đưa tay day day chóp mũi Chu Chu, cười nói: “Sao nhìn ta mà cứ ngẩn người ra thế?”
Chu Chu khịt khịt mũi. Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bên cạnh có rất nhiều người. Do dự hồi lâu rốt cục nói một câu chả liên quan : “Huynh có đói bụng không? Muội làm mỳ gà cho huynh. . . . . .”
Trái ngược với mong đợi hai người kích động ôm nhau hoặc tâm sự sến súa gì gì đó, tất cả mọi người đều bị một câu nhảm nhí này của Chu Chu làm cho há hốc.
Doãn Tử Chương cũng đã Kết Đan hậu kỳ, chân chính không dính lửa khói, linh khí tràn đầy, cũng coi là bán tiên rồi còn đói cái khỉ gì!
“Ừ, làm nhiều thêm hai bát.” Doãn Tử Chương một chút cũng không cảm thấy Chu Chu hỏi ngốc, lại rất chân thành trả lời. Hắn không biết mình ở trong tháp bao lâu, thật có chút nhớ vị mỳ gà Chu Chu làm.
Thiên tài quả nhiên cũng là quái thai! Kẻ quái thai nhìn trúng tự nhiên cũng không phải là một tên bình thường. Mọi người vừa nghĩ như vậy, liền đối với cô dâu nhỏ này mới bình thường trở lại.
Trên tòa vọng lâu mới xây bên cạnh quảng trường tháp Vũ Thần, ba lão giả nhìn ra xa thấy cảnh Hướng Triện Thiên thân mật chào hỏi mấy người Thánh Trí phái rồi cùng nhau trở về Tấn Bảo tông, một lão giả áo xanh trong đó cười nói: “Nhìn thấy bọn họ liền nhớ tới năm đó lão phu cũng từng hăng hái, tràn đầy sức sống như thế.”
Một lão giả áo xám khác cười tủm tỉm: “Lâm thị nhất tộc thiên tài xuất hiện lớp lớp, thật khiến người ghen tị. Hắc hắc, hai mươi lăm tuổi đã Kết Đan hậu kỳ, với tiến bộ cực nhanh này có hi vọng vượt xa Diễm Thí Thiên kia đấy. Lâm lão đệ thật có phúc!”
“Lâm lão đệ” trong miệng ông chính là lão giả thứ ba – người mặc Hoàng bào, đương kim hoàng đế Vũ quốc, Đại trưởng lão Chiêu Thái tông, đồng thời cũng là tộc trưởng Lâm thị – Lâm Thế Cung.
Có thể cùng ông xưng huynh gọi đệ, ngồi cùng một chỗ nói chuyện tự nhiên cũng là người có thân phận tương đương. Lão giả áo xám chính là Đại trưởng lão Tấn Bảo tông – Diêu Khiêm Thư, lão giả áo xanh còn lại là Đại trưởng lão Tế Lập tông – Trịnh Tài Thân.
Ba người hiện nay đều thu liễm uy áp lại, nhìn qua chỉ giống như ba kẻ phàm có quyền cao chức trọng.
Lâm Thế Cung nghe Diêu Khiêm Thư khen tặng, hừ nhẹ một tiếng không nói lời nào. Tên cháu trai này của ông hận Lâm thị thấu xương, muốn cho hắn cam tâm tình nguyện nhận tổ quy tông, xuất lực vì Lâm thị chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Diêu Khiêm Thư trao đổi ánh mắt với Trịnh Tài Thân. Bọn họ không rõ lắm chuyện phiền não của Lâm Thế Cung, chẳng qua vị đại tộc trưởng Lâm thị này không đến nỗi ngay cả một tiểu bối cũng không trị được, việc Doãn Tử Chương nhận tổ quy tông chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ căn bản không lo lắng.
Hơn nữa Lâm Thế Cung trên tay còn có quân bài là Lâm Chấn Kim, phụ tử tình thâm, không sợ Doãn Tử Chương không vào khuôn phép.
“Người ngày đó ngăn trở Diệt Thế Chi Hỏa của Diễm Thí Thiên là người nơi nào, Lâm lão đệ cứ nói thẳng ra đi. Miệng ngươi ngậm thật chặt nha. Trong cung giấu một vị cao thủ Đan tộc như vậy mà hai người chúng ta chẳng biết mảy may.” trong giọng Trịnh Tài Thân lộ ra một chút bất mãn.
Chiêu Thái tông làm việc luôn thần thần bí bí như vậy, không có chuyện nguy cấp không chịu lộ ra lá bài tẩy. Mặc dù bọn họ là đồng minh quen biết nhiều năm cũng che giấu, thật sự khiến người khó chịu.
Lâm Thế Cung cau mày: “Người này cũng mới đến Vũ quốc không lâu, nếu như không phải là hôm đó nàng đột nhiên xuất thủ, lão phu cũng không biết thực lực của nàng đã đạt đến trình độ như vậy.”
Sau khi trở lại ông cũng đoán ra Tiểu Trư hẳn là hỏa linh của Chu Chu. Trên người Chu Chu không có một chút pháp lực nào chính là bởi vì tất cả linh căn, pháp lực nàng đều dồn vào lên hỏa linh của mình.
Mặc dù ông không hiểu biết mấy về việc luyện đan, nhưng cũng biết việc phân liệt ra hỏa linh là khó khăn cỡ nào, chứ đừng nói chi là lửa này còn hấp thu dung hợp hai loại Thiên Hỏa.
Thái tử Đan quốc Diễm Thí Thiên năm nay vừa mới bước qua sinh nhật thứ , hấp thu ba loại Thiên Hỏa đã chấn kinh thiên hạ. Chu Chu này mới mấy tuổi vậy mà cũng đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa hấp thu hai loại Thiên Hỏa, so với thái tử cũng xê xích cũng không quá nhiều. Hoàng tộc Đan quốc và Đan tộc rốt cục là bồi dưỡng được hai kẻ nghịch thiên này như thế nào?
Nếu phải so sánh tiểu quái vật Doãn Tử Chương này với Chu Chu, bàn về tư chất, tiến cảnh so ra vẫn còn kém nàng một mảng lớn.
Diêu Khiêm Thư nghi ngờ nói: “Lúc này đến không khỏi quá mức trùng hợp, chẳng lẽ hắn sớm biết Diễm Thí Thiên muốn tới quấy rối? Nếu hắn dám chính diện đối kháng Diễm Thí Thiên, vì sao không báo việc này cho tam đại tông môn chúng ta sớm một chút, như thế chúng ta hoàn toàn có thể hợp lực chặn đánh Diễm Thí Thiên ở Sùng Vũ thành, cũng sẽ không để cho hắn có thể tẩu thoát.”
Từ ngày đánh lui Diễm Thí Thiên, hai người bọn họ đã vô số lần hỏi Lâm Thế Cung những điều tương tự. Nhưng người này trước sau đều miệng kín như bưng, khiến cho bọn họ căm tức không thôi.
Hôm đó bọn họ hết lần này tới lần khác bị dẫn dắt rời đi, để cho Lâm Thế Cung một mình đối phó Diễm Thí Thiên, thành Sùng Vũ thiếu chút nữa đã bị hủy hoại, hai người chột dạ, không tiện phát tác với Lâm Thế Cung nữa.
Lâm Thế Cung tạm thời không muốn tiết lộ thân phận Chu Chu nên vẫn không cho bọn hắn đáp án chính xác, chỉ vào tháp Vũ Thần, nói: ” Khí Hồn Vũ Thần tháp hôm nay suy yếu vô cùng. Trong vòng một năm nếu như không có người nào nhận được sự cho phép của Khí Hồn, trở thành chủ nhân mới của tháp Vũ Thần, toàn bộ thần niệm lưu lại trong tháp sẽ tiêu tán. Các ngươi xem nên làm gì bây giờ?”
“Diễm Thí Thiên chết tiệt!” Diêu Khiêm Thư oán hận. Vốn là Khí Hồn của tháp Vũ Thần còn có thể kiên trì ít nhất trên trăm năm nữa. giờ lại bởi vì Diễm Thí Thiên đánh bất ngờ, khiến cho Khí Hồn tiêu hao quá độ, bọn họ mới lâm vào tình trạng cấp bách như này.