Đảo mắt đã đến thời điểm xuất phát tiến về Bắc Hải, Đề Thiện Thượng lại bắt đầu lưu luyến không rời…, nguyên nhân rất đơn giản, rốt cục Thánh nữ Đan tộc trong truyền thuyết chuẩn bị lộ diện, hơn nữa mời tất cả Luyện Đan Sư Vũ Quốc cùng nghiên cứu thảo luận luyện đan chi đạo.
Thánh nữ Đan tộc a! Gia tộc tu tiên cổ xưa truyền thừa nhiều năm, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, có thể lên làm thánh nữ ngoại trừ thuật luyện đan xuất sắc, chắc hẳn dung mạo càng thêm xuất sắc!
Đáng tiếc trước khi cử hành thịnh hội, Thánh nữ Đan tộc không có ý định lộ diện, Đề Thiện Thượng nghĩ để lỡ mất dịp tốt gặp một mỹ nữ tuyệt thế thì vô cùng đau đớn. Vẫn là Hướng Triện Thiên Tấn Bảo tông cùng đồng hành với bọn họ an ủi hắn.
“Một thánh nữ đan tộc làm sao có thể vượt qua nhiều mỹ nữ trên đảo Âm Dương? Hơn nữa lão đệ ngươi ngẫm lại, những mỹ nữ kia đều là đệ tử cung Thái Hư, đa tình mất hồn… Thánh nữ Đan tộc chắc chắn kém hơn họ nhiều!” Hướng Triện Thiên cười đến xuân tâm nhộn nhạo.
Đề Thiện Thượng tưởng tượng cũng đúng, tâm tình xoắn xuýt lập tức giảm đi hơn phân nửa.
Chu Chu cảm thấy Thánh nữ Đan tộc trong miệng bọn hắn cùng chính mình hoàn toàn là hai người khác nhau, cho nên ngược lại cũng không tức giận bọn hắn hay nói giỡn, chỉ là nhìn xem bộ dáng như tiên đồng của Đại sư huynh, âm thầm lắc đầu: mỹ nữ có thể đối với loại “nhi đồng” như Đại sư huynh sinh ra hứng thú, khẩu vị thật nặng a!
Nàng quay đầu lại ngắm nhìn phương hướng tháp Vũ Thần, ba ngày sau, sư mẫu muốn giả mạo chính mình ở chỗ này công khai xuất hiện, bà hy vọng có thể lẫn lộn ánh mắt thám tử Đan quốc, để cho mình có thể an toàn tiến về Bắc Hải đi tìm Mật Tuyền Tịnh Hỏa.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, Chu Chu cảm giác có chút bất an, không biết có phải hay không là do lần trước dung hợp Trường Sinh Tiên Hỏa kịch liệt thống khổ lưu lại cho nàng bóng ma quá sâu, nàng đối với chuyến đi tới Bắc Hải có một loại sợ hãi mơ hồ cùng với dự cảm bất tường, phảng phất con đường phía trước có chuyện gì đó đáng sợ sắp phát sinh.
Ngày xuất phát càng tới gần, loại sợ hãi và dự cảm cũng càng rõ rệt.
Chu Chu không dám nói với bất kỳ người nào, kể cả Doãn Tử Chương, nếu như nói với hắn rồi, hơn phân nửa hắn sẽ kiên trì để nàng ở lại chỗ an toàn nhất, không chịu để cho nàng đi mạo hiểm.
Tính tình Doãn Tử Chương không được tốt lắm, thường xuyên giễu cợt bắt bẻ nàng, hay sai sử nàng, nhưng khi nàng thật sự gặp chuyện nguy hiểm, hắn sẽ là người đầu tiên ngăn phía trước nàng, thay nàng gánh chịu hết thảy.
Trên bầu trời truyền đến vài cỗ uy áp cường đại, là thái thượng trưởng lão Tam đại tông môn phụ trách dẫn đội đến rồi!
Tấn Bảo tông, Tế Lập tông, đều là người quen, một người là Đạo Quân Tận Thiện, một người là Đạo Quân Tế Tường, Chiêu Thái tông ngoại trừ Đạo Quân Giáp Hỏa, còn có Lâm Chấn Kim.
Tam phương trên không trung chào hỏi, Đạo Quân Tận Thiện nhìn Lâm Chấn Kim cực kỳ hâm mộ nói: “Quý tông quả nhiên là một nơi thiên tài hội tụ a, tình cảnh điển lễ lúc Chấn Kim Kết Đan còn rõ mồn một trước mắt, hôm nay tương kiến đã cùng chúng ta ngang hàng, tốc độ thần tốc như vậy thật khiến cho người ta ghen ghét.”
Đạo Quân Tế Tường cũng nói: “Giáp Hỏa đạo huynh dạy bảo có phương pháp, một người môn hạ ra ba vị Đạo Quân Nguyên Anh, tệ tông Đại trưởng lão cũng hâm mộ được vô cùng.”
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên(một lòng muốn tâng bốc), huống chi đối phương khích lệ đúng là chỗ Đạo Quân Giáp Hỏa đắc ý nhất. Tuy nhiên không đến mức mặt mày hớn hở, nhưng tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều, sờ sờ râu ria giả mù sa mưa khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, ta cũng là chiếm được tiện nghi, chuyên chọn đệ tử tư chất thượng đẳng, các ngươi quá khen, ha ha ha.” Lão nói như vậy cũng là tình hình thực tế.
Từ đầu đến cuối Lâm Chấn Kim đứng ở một bên trầm mặc không nói, chỉ có thời điểm nhìn thấy nhi tử phía dưới bị mọi người vây vào giữa, trong mắt mới có thể toát ra vài phần tình cảm ấm áp.
Tam đại tông môn thực lực phi phàm, lần này do Chiêu Thái tông chuẩn bị pháp bảo phi hành cực lớn đưa đón môn nhân, mấy Đạo Quân dẫn đội sớm có ăn ý, bọn người Doãn Tử Chương tự nhiên được an bài đến cùng một chỗ với người Chiêu Thái tông.
Đề Thiện Thượng đợi trông thấy đứng ở trong hạp cốc chừng hai, ba mươi trượng cự hạm, con mắt đều có chút đăm đăm rồi, cái đầu bảo hạm này bản thân đã là một kiện linh khí thượng phẩm, giá trị ít nhất có thể ngàn vạn linh thạch.
Hơn nữa mặc dù có xuất ra nổi cái giá tiền này thì cũng không nhất định gom góp được đủ tài liệu thượng đẳng như vậy, môn phái không có nội tình trên vạn năm thì không thể có được .
Tâm tình Chu Chu thấp thỏm không yên bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy bảo hạm khổng lồ hào hoa xa xỉ như vậy mà tạm thời không hề để tâm, nhưng khi nàng leo lên bảo hạm nhìn thấy Trúc Thủy Nhu duyên dáng yêu kiều trên boong thuyền, liền có chút ít cười không nổi rồi.
Nàng tin tưởng Doãn Tử Chương cùng với tình cảm của mình là một việc, nhìn thấy có người đối với A Chương của nàng có thái độ mập mờ, khó tránh khỏi khó chịu.
Doãn Tử Chương nhìn thấy Trúc Thủy Nhu cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nói: “Việc này nguy hiểm không ít, sao muội cũng tới? Tu vi của muội chưa đủ, gặp nguy hiểm thì sao tự bảo vệ mình?”
Hắn không có ý tứ ghét bỏ Trúc Thủy Nhu, chỉ là từ trước đến nay thói quen có chuyện nói thẳng, sẽ rất ít cân nhắc năng lực thừa nhận của đối phương.
Trúc Thủy Nhu tràn đầy nhiệt tình bị giội cho một thùng nước đá vào đầu, liếc nhìn Chu Chu cúi đầu nói: “Ta cũng không biết, là đệ tử tông môn cho ta biết cùng lúc xuất phát.”
Nàng tốt xấu vẫn là Luyện Khí kỳ tầng hai, Chu Chu còn không có tu vi kìa!
Lâm Chấn Kim luôn chú ý đến tình huống Doãn Tử Chương bên này, ông đối với sự xuất hiện của Trúc Thủy Nhu âm thầm thở dài, không cần hỏi cũng biết việc này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Nhưng để cho tiểu cô nương này sớm rõ ràng hiểu rõ mà chết tâm đi cũng là chuyện tốt.
Kỳ thật Chiêu Thái tông bên này cũng may, trong hàng đệ tử Tế Lập tông cùng Tấn Bảo tông đến, nữ tu chiếm tỉ lệ rõ ràng so những năm qua cao hơn, hơn nữa mỗi một người đều là rất có bối cảnh lai lịch, thiên chi kiều nữ, liếc về phía phụ tử bọn hắn thần sắc tràn đầy suy tính.
Lâm Chấn Kim nhìn ở trong mắt chỉ cảm thấy một hồi phiền chán, quyết định rời về sau, trở về tĩnh thất của mình ngồi xuống, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Trên thuyền nhiều nữ tu mỹ mạo, duy nhất mở cờ trong bụng cũng chỉ có Đề Thiện Thượng.
Cơ U Cốc trầm mặc dị thường, thường xuyên thất thần, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì.
Thạch Ánh Lục lần đầu tiên nhìn thấy Trúc Thủy Nhu, nàng thần kinh vừa thô vừa to không nhìn ra Chu Chu và cô gái này ở giữa sóng ngầm mãnh liệt, nhất thời cũng không cảm giác thấy hạm bên trên không khí quỷ dị, chỉ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, thật là tung tăng như chim sẻ vui mừng.
Cự hạm phóng lên trời trong lúc mọi người kích động cùng với một số người đang có tâm sự, bay về hướng Bắc Hải với tốc độ cao nhất.
Tu vi Trúc Thủy Nhu trong hàng đệ tử trên cả thuyền tuyệt đối là kế cuối, an bài tại vị trí hẻo lánh trong khu vực nội nhất Chiêu Thái tông, Doãn Tử Chương mỗi ngày không phải tu luyện thì là cùng phụ thân hoặc mấy sư huynh sư tỷ luận bàn, ngoại trừ một hai lần đụng phải nhóm lớn người tụ cùng một chỗ lúc nghỉ ngơi, ngay cả bong dáng Doãn Tử Chương nàng đều sờ không được.
Nàng thấy nhiều nhất là Chu Chu, bởi vì Chu Chu mỗi lúc ăn cơm đều nhớ rõ tới gọi nàng, cũng sẽ tìm nàng hỗ trợ và xử lý đồ ăn.
Trên thuyền, các tu sĩ khác đều khinh thường cùng nàng nhiều lời, chợt có nam tu sĩ bởi vì dung mạo của nàng nhìn nàng nhiều hơn hai lần, thần thái cũng tràn đầy khinh miệt.
Nhưng đối với Chu Chu tu vi kém hơn nàng thì mỗi người lại đều vẻ mặt ôn hoà, ở trước mặt tuyệt không dám có nửa phần ngôn từ bất kính. Thậm chí mấy trưởng lão Kết Đan trẻ tuổi xuất sắc nhất Tấn Bảo tông, Tế Lập tông, đối với nàng đều vô cùng thân thiết.
Trúc Thủy Nhu biết rõ nguyên nhân bởi vì Chu Chu là thiên tài luyện đan, lại có một con linh thú rất lợi hại, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu với Chu Chu.