Mở cửa ra, anh ta thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường.
Phó Mặc Thần thay đổi rồi? Sao lại có phụ nữ thế kia.
Anh ta khám sơ qua cho cô, cảm giác chạm vào phụ nữ của Phó Mặc Thần thật sợ.
Đôi mắt tỏa ra sát khí luôn nhìn chằm chằm vào anh, thiệt tình đã đến khám bệnh còn bị đe dọa tinh thần thế này nữa.
Sau khi xong xuôi tất cả, Hàn Bạch mới kết luận: “Chỉ bị hoảng sợ quá thôi, không có gì đâu!”
Anh chất vấn Hàn Bạch: “Vậy sao cô ta chưa tỉnh?”
Hàn Bạch thở dài, cũng có lúc Phó Mặc Thần tỏ ra quan tâm thế này ư?
“Cô ấy đang ngủ!”
Cuối cùng thì nhiệt độ không khí cũng tăng lên, Hàn Bạch cũng đoán ra phần nào tâm ý của Phó Mặc Thần.
Hàn Bân từ ngoài phòng đi vào, giọng có chút khẩn trương: “Giám đốc, dự án bên Macao có chút vấn đề, toàn bộ dữ liệu với thông tin đấu thầu bị lộ ra ngoài, có cần…”
“Bên Irc đã bắt đầu ra tay rồi, lần này tôi sẽ không tha cho bọn chúng, Hàn Bân cậu chuẩn bị đi!”
“Rõ!”
Hàn Bân nhanh chóng thông báo với bộ phận kế hoạch bên Macau yêu cầu chuẩn bị.
-------------
Phó Mặc Thần rời khỏi phòng, Hàn Bân nhìn Hàn Bạch hỏi: “Cậu về khi nào vậy? Hàn Lục sao rồi?”
Hàn Bạch dựa vào tường, mắt nhìn lên trần nhà, dáng vẻ thư sinh trầm ấm.
“Mới về hôm qua, Hàn Lục đỡ rồi, nó cứ đòi ra ngoài, em nhốt nó trong nhà ở ngoại ô.”
“Cậu nghĩ rằng sẽ cản được nó?”
Hàn Bạch nhìn Hàn Bân lắc đầu, thở dài: “Cũng hết cách rồi, vết thương của cậu ta vừa khỏi là đã trốn ra ngoài, cái tính bốc đồng của cậu ta chắc không ai trị nổi.”
“Còn mẹ?”
Hàn Bạch lắc đầu vẻ muộn phiền: “Vẫn vậy, không có tiến triển gì!”
Không khí cả phòng trở nên ảm đạm hơn hẳn, Hàm Bân chỉ “ừ” một câu rồi đi ra ngoài.
Hàn Bân, Hàn Lục, Hàn Bạch là anh em sinh ba, từ nhỏ đã sống ở nhà họ Phó.
Cha của họ là Hàn Trần - bạn thân của Phó Thâm qua đời sau một vụ tai nạn.
Mẹ là Tiêu Di vì cú sốc đó mà mắc bệnh trầm cảm, tinh thần không ổn định.
Ngay từ khi còn đi học, họ đã tỏ ra rất xuất sắc.
Hàn Bân là anh cả, tính cách ôn hòa, có tài năng về mảng kinh tế.
Hàn Bạch là anh hai, tư chất thông minh khác người, túc trí đa mưu, hiện đang làm bác sĩ riêng cho Phó Mặc Thần kiêm cả mảng công nghệ.
Hàn Lục là em út, tính cách có phần kiêu ngạo, nóng nảy, từ nhỏ đã theo con đường hắc đạo, là con át chủ bài của Phó Mặc Thần.
Anh ta am hiểu nhiều vũ khí, làm việc tại các xưởng sản xuất vũ khí.
-------------
Lúc Tô Tư Yên tỉnh dậy đã là giờ nghỉ trưa, cô thấy vẫn còn rát ở cổ , Từ Bính suýt chút nữa đã gϊếŧ chết cô may cô mạng lớn.
Cô trở về phòng làm việc.
Khi đi qua phòng giám đốc, cô có chút do dự.
Dù sao thì anh cũng cứu cô, cô nên cảm ơn mới phải lẽ.
Nghĩ vậy cô liền gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng trầm trầm của người đàn ông: “Vào đi.”
Cho tới khi cô bước vào, anh vẫn không hề liếc nhìn cô một cái.
Cô đứng trước mặt anh, cổ họng nghẹn cứng, đôi mắt dán vào người đàn ông đối diện.
Ngay cả khi anh tập trung làm việc cũng rất quyến rũ.
Một lát sau anh mới đặt bút xuống, gương mặt ngẩng lên nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Bắt gặp ánh mắt của anh, cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, giọng ấp úng: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh, anh có yêu cầu gì, tôi sẽ đáp ứng!”
Đáp lại câu cảm ơn của cô chỉ là năm chữ khiến cô tự giễu bản thân: “Không cần, đừng bận tâm!”
Cô cứ nghĩ rằng anh thực sự có chút quan tâm, có chút để ý tới cô, nhưng hình như cô đã nhầm rồi.
Đối mặt với cô lúc nào cũng là giọng nói lạnh lẽo và thái độ thâm trầm, đã có lúc cô từng nghĩ sẽ cho anh thấy tấm lòng, sự chân thành của bản thân, cô thực sự đã bị rung động bởi anh.
Thứ tình cảm mà cô cho rằng rất đẹp, rất đáng quý hình như đối với anh chỉ là vụn vặt và hèn mọn.
Cô không biết anh nghĩ thế nào về cô, có cảm nhận ra sao nhưng mỗi lúc anh đối xử với cô, cô cảm nhận được là sự quan tâm cùng tránh né một cách mơ hồ.
Không khí im lặng, cô cứ đứng như chôn chân tại đó, không biết nói gì và cũng không biết phải làm gì.
Chỉ khi ngoài cửa có tiếng vọng của người phụ nữ, sau đó là tiếng mở cửa bước vào cô mới nhận ra rằng bản thân mình đã rơi xuống vực thẳm không thể ngoi lên được.
“Mặc Thần, em nghe ông nói…”
Ba người trong một căn phòng, chỉ có người đàn ông tỏ ra bình thường còn hai người phụ nữ thì không bình thường tí nào cả.
Cô nhìn Bối Như Ý, xinh đẹp đến cực hạn, cả người cô ta toát ra dáng vẻ của một tiểu thư gia giáo, thanh cao, đến bản thân cô còn thấy có chút tự ti, chắc cô ấy là vị hôn thê của anh rồi.
Cô cười thầm trong lòng, là cô đã quá đề cao bản thân.
Cô cười chính mình, cô với anh vốn là những người ở tầng lớp khác nhau.
Chỉ dựa vào một lần cô cứu anh mà đòi trèo cao, Tô Tư Yên, tỉnh lại đi.
“Nếu đã không còn việc gì, tôi xin phép.”
Nói rồi cô quay đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Phó Mặc Thần cũng không nói gì, tiếp tục đọc tập tài liệu trên bàn, coi Bối Như Ý như không khí.
Cô ta tiến gần lại chỗ anh, từ đằng sau ôm lấy cổ anh, giọng ngọt ngào: “Mặc Thần, em thích anh!”
Sau câu đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội rời đi.
Cô chỉ muốn xác minh một lần nữa thôi nhưng câu nói của cô gái kia như lưỡi dao đâm mạnh vào con tim cô.
Cô vội vàng chạy khỏi đó.
Phó Mặc Thần chán ghét: “Cô đừng diễn trò nữa, nói đi, cô qua đấy có việc gì?”
Bối Như Ý bỏ tay ôm anh ra, mỉm cười thật xinh: “Em nghe ông nói chiều nay anh sẽ đi Macao.”
“Thì sao?”
“Em muốn đi cùng anh.”
Phó Mặc Thần bỏ tập tài liệu xuống, thái độ lạnh nhạt: “Đừng quá phận, nên nhớ ở nhà họ Phó cô có ông tôi chống lưng, nhưng ở đây là công ty không có chỗ dựa cho cô đâu.”
“Mặc Thần, việc gì anh phải đối xử với em như vậy, em…”
“Ra ngoài! Tôi không muốn nhắc lại lần hai.”
Bối Như Ý tức giận rời khỏi phòng, cô ta vừa đi thì Phó Mặc Thần gọi cho Hàn Bân: “Thu xếp cho Tô Tư Yên đi cùng.”
“Vâng…tút!..tút.”
Hàn Bân bận tối mặt tối mũi, làm thư ký như anh lương bổng cũng gọi là ổn nhưng số lượng công việc cần giải quyết thì cao như núi, chắc cả đời này anh không có thời gian lấy vợ mất, Hàn Bân thở dài.
Từ lúc Tô Tư Yên về mặt ỉu xìu, làm việc thì lóng nga lóng ngóng, không biết có việc gì.
Hàn Bân tiến lại gần chỗ cô, gõ vào bàn.
Cô giật mình, điều chỉnh lại tâm trạng.
“Cô chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta sang Macao công tác.”
Tô Tư Yên ngây người, vội vàng hỏi lại: “Tôi cũng phải đi sao? Ngay chiều nay?”
“Đúng, bây giờ cô về chuẩn bị đồ đi, giờ chiều ra sân bay.”
“Tôi biết rồi.”
Nói xong Hàn Bân trở về bàn làm việc, còn mỗi mình cô thẩn thơ, hồn vẫn bay đâu mất.
Tự dưng lại phải đi công tác, Tôn Lệ đang ở nhà cô thì sao đây? Nghĩ vậy cô liền nhấc máy gọi cho cô ấy.
“Gì vậy?Từ Bính có làm phiền bà không?”
“Không, bà đi Macao không?”
“Cũng được, đi đâu cho đỡ chán!”
"Thế chuẩn bị đi, giờ kém mang hành lý đến công ty tôi, nhớ sắp đồ hộ tôi luôn nha.
“Sớm thế? Đi chạy tây à?”
“Không, phải đi công tác ấy chứ, thôi nha, tôi cúp máy đây!”
Cô nhờ Hàn Bân mua vé hộ Tôn Lệ luôn, còn cô làm nốt bản báo cáo trên bàn..