Nói rồi anh bắn liên tục nhiều nhắt vào bàn tay của gã.
Chính bàn tay này đã tổn thương cô.
Tiếng gào thét đau đớn của gã đàn ông vang vọng trong căn phòng.
m thanh quen thuộc này dường như đã ngấm vào máu của từng người trong đó.
Trên mặt họ rất đỗi bình thản.
Phó Mặc Thần rút khăn tay lau sạch khẩu khúng, vài vết máu nhỏ.
Anh trực tiếp rời khỏi đó, lúc đi còn dặn Hàn Lục: “Phế bàn tay kia đi, xử lý sạch sẽ, cho người tới khu nhà bỏ hoang phía tây, tìm tung tích.”
Hàn Lục cho người lôi gã đàn ông đi, nhanh chóng truy tìm tung tích của Bằng Hối.
Nhìn vẻ mặt của Phó Mặc Thần sắp phát điên mọi người đều có vài phần sợ hãi.
-----------------------------
Một tháng trôi qua, vết thương của cô đã lành hẳn.
Hôm nay là ngày đầu tiên được rời bệnh viện.
Cảm giác nhớ nhung một người đàn ông thật khổ sở.
Những ngày qua cô bắt ép mình ăn chỉ chờ đến ngày hôm nay, cô muốn đến trước mặt anh hỏi rằng tại sao lại như vậy.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra, chuyện gì quan trọng hơn cô, chuyện gì khiến anh biến mất không tung tích.
Ngồi trên taxi trở về căn biệt thự cũ, lòng cô nặng trĩu.
Cô sợ những điều sắp phải đối mặt.
Cô tựa đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài phố.
Dòng người tấp nập đi qua, bóng dáng trở nên mờ dần, từng chiếc xe một lướt qua họ.
Tiếng kèn xa xa kêu inh ỏi, một vài người đi bộ xuống đường.
Cuộc sống trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.
Chỉ mình cô ngồi trên chiếc xe này cảm khái về cuộc đời.
Rốt cuộc xe cũng dừng trước cổng biệt thự, người làm nhanh chóng ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy cô, từng người từng người một rơi vào im lặng.
Ngay đến cả chú Lý cũng tỏ ra không mấy thân thiện.
Căn nhà vốn dĩ quen thuộc nay trở lên lạ lẫm, người trong nhà dường như tỏ ra chưa từng quen biết cô.
Cô lên phòng của mình, sạch sẽ nhưng có mùi bụi.
Căn phòng chưa từng được quét dọn.
Cô mở tủ quần áo, tất cả đã được cho vào vali.
Mỗi một thứ đồ của cô đều được sắp xếp cẩn thận vào từng túi.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội mở cửa chạy xuống.
Chiếc màn hình tivi to đặt giữa nhà vừa lướt qua tin tức.
Trên đó là ảnh của anh và một ngôi sao hạng A.
“Theo thông tin mới nhận được, CEO của tập đoàn YJ đã chính thức công bố đầu tư vào giải trí Hưng Thịnh.
Một vài nguồn tin cho rằng hiện nay giám đốc này đang có hôn sự với ngôi sao hạng A Lý Đồng.
Trả lời cuộc phỏng vấn Lý Đồng không hề phản đối tin đồn này…”
Trong giây phút đó, Tô Tư Yên nghe thấy tiếng trái tim mình bị bóp nát.
Cô thực sự hoảng hốt.
Ra là vậy, thảo nào những ngày qua Hàn Bạch đều không cho cô dùng điện thoại, đến một tờ báo cũng không có.
Cô tiến gần lại chú Lý hỏi: “Bao giờ anh ấy về?”
Chú Lý trả lời một cách xa lạ: “Cô Tô, cậu chủ đã không ở đây lâu rồi.”
Lời của chú Lý như cú tát mạnh vào mặt cô, hóa ra tất cả những gì cô nghĩ đều không phải là sự thật.
Cô tiến về phía điện thoại, nhấc lên nhập một dãy số mà cô đã thuộc lòng từ lâu.
Đầu dây bên kia là tiếng trầm ổn của một người đàn ông.
Tiếng nói quen thuộc mà rất lâu rồi cô chưa được nghe: “Chú Lý, có việc gì không?”
Giọng cô nghẹn ứ, tất cả các cuộc gọi của cô anh đều phớt lờ, anh rốt cuộc coi cô là cái gì?
Cô lên tiếng: “Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Giọng cô run bần bật, khóe mắt hoe đỏ, tim cô đau quá, đau đến không thở được.
Người đàn ông bên kia im lặng không nói gì, dập máy.
Anh biết cô đang đau khổ, biết cô đang tổn thương nhưng để cô như vậy còn hơn mạo hiểm đến tính mạng.
Bọn họ bây giờ chỉ là tạm thời, sau này khi anh tìm được thời cơ thích hợp chắc chắn sẽ giải thích với cô rõ hơn.
Anh không hề biết rằng mỗi một giây phút anh làm tổn thương tới cô thì khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng.
Sẽ có một ngày nào đó không thể nhìn thấy đối phương nữa.
Tô Tư Yên bất lực, dựa vào tường, đến cả đồ dùng của cô anh cũng cho người dọn rồi thì còn lý do gì để cô ở lại.
Cô thực sự muốn biết là vì hết yêu rồi hay ngay từ đầu cô vốn dĩ chỉ là thú vui nhất thời, qua một thời điểm sẽ khiến anh trở nên chán ghét.
-------------------------------------
Đôi vai gầy yếu xách hành lý xuống tầng, tất cả người nhà đều như tượng gỗ, không hề để ý tới cô, cô như người vô hình vậy.
Đến một cách rầm rộ, rời đi một cách lặng lẽ nhất.
Trở về căn chung cư nhỏ bé, mùi bụi lấn át cả không khí hít thở.
Trống vắng biết bao nhiêu, thế giới này chỉ còn lại mình cô.
Khi tình yêu rời bỏ cũng là lúc bạn nhận ra mình không còn quan trọng giữa thế giới rộng lớn này.
Để đồ đạc xuống, cô bắt xe tới công ty.
Vừa vào tới sảnh, hàng loạt con mắt đổ về phía cô cười chế giễu.
Cô nhận ra rằng đến thứ cuối cùng là công việc cũng bị anh đuổi một cách không thương tiếc.
Đi lên tầng , cánh cửa phòng làm việc kia không còn uy nghiêm như cô tưởng tượng nữa.
Bên trong đó phát ra những âm thanh rêи ɾỉ của một người phụ nữ.
Nó khiến cô ghê tởm, cô không muốn nghe.
Tô Tư Yên chạy một mạch về phía nhà vệ sinh miệng nôn khan.
Nước mắt rơi xuống, trông cô đáng thương vô cùng.
Cô nên làm gì bây giờ đây.
Có tiếng cười nói từ phía bên ngoài, vài người phụ nữ tiến vào.
Nước ở vòi rửa át đi âm thanh của cuộc nói chuyện.
“Cô có nghe thấy gì không? Lúc nãy khi đi qua phòng giám đốc ấy?”
“Tất nhiên rồi, vừa sáng sớm Lý Đồng đã vào phòng còn chưa trở ra, âm thanh đó thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.”
“Cô ta với giám đốc dạo này dính nhau như sam, cái thái độ vênh váo kia ai cũng ghét, lần nào cô ta tới công ty đều đưa bộ mặt đó ra thật làm tôi buồn nôn.”
“Cô thì biết gì, Tô Tư Yên đợt trước cũng được đặc cách tuyển vào đấy nhưng tháng nay có thấy đâu? Lý Đồng đó nếu thực sự khiến giám đốc yêu cô ta thật biết đâu lại là bà chủ của chúng ta, tốt nhất cô vẫn nịnh nọt cô ta một chút, nếu thực sự là bà chủ thì cô chết chắc.”
“Cô nói đúng lắm!”
“Thôi vào phòng làm việc đi, bị thanh tra bắt được là không hay đâu.”
Tiếng bước chân xa dần, cô ôm miệng nước mắt tuôn rơi.
Không ngờ ngay đến cả công việc này cũng là anh cho cô.
Cô vô dụng như vậy sao? Đối với anh mà nói cô rốt cuộc là gì?
Tô Tư Yên đứng dậy, chỉnh lại tóc, lau nước mắt.
Đi thẳng ra ngoài, đứng trước cửa văn phòng hít một hơi rồi đẩy cửa vào.
Người đàn ông ngồi trên bàn, quần áo thẳng tắp còn người phụ nữ ngồi trên sofas gần đó, bộ váy xộc xệch như vừa mặc vội.
Trên cổ là dấu ấn của cuộc hoan ái chóng vánh.
Phó Mặc Thần như đoán trước được, thờ ơ nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng như lần đầu gặp.
Bộ dạng đáng thương của cô làm anh đau nhói.
Hốc mắt sưng đỏ, anh biết cô đã khóc rất nhiều.
Tô Tư Yên nhìn người phụ nữ đó từ trên xuống dưới, đáy mắt không giấu được sự ghen tị.
Cô ấy là minh tinh, là sao hạng A, vẻ đẹp khiến đàn ông say mê còn cô thì sao.
Đến một công việc tử tế cũng không có đến tình yêu cũng bị phản bội.
Cô nhìn Lý Đồng cất giọng khản đặc: “Cho tôi phút nói chuyện với anh ấy được không?”
Lý Đồng nhì Phó Mặc Thần, anh ta ngầm đồng ý, cô ta đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài..