Tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, cả người cô ướt nhẹp, mồ hôi thấm lên áo làm cô khó chịu.
Tô Tư Yên lấy đồ tắm rửa sạch sẽ.
Ngồi trên bàn làm việc nhớ lại những sự việc vừa qua.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, đó là chiếc nhẫn mà Phó Mặc Thần đã từng tặng cho cô.
Không biết giờ này cuộc sống của anh ra sao, không có cô chắc hẳn anh cũng đã kết hôn với Bối Như Ý rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cô cũng đã học được cách đối mặt với tổn thương.
Cái tên Phó Mặc Thần dần dần cũng trôi vào dĩ vãng.
Cuộc sống bây giờ của cô cũng khá tốt, ngày ngày ở bệnh viện, chăm sóc mọi người, quãng đời còn lại chắc cô sẽ sống ở đây.
Cô không còn cách nào tiếp nhận tình cảm của người nào khác, cô sợ tổn thương, chính vì vậy mà những gì Tống Ngôn dành cho cô, cô chỉ biết lảng tránh.
Người đàn ông tốt nên thuộc về người phụ nữ khác chứ không phải cô.
----------------------------------
Buổi sáng, Tô Tư Yên dậy chuẩn bị đi làm, thức ăn sớm đã được dọn lên bàn.
Mẹ cô hôm nào cũng vậy đều chuẩn bị sẵn.
Thuốc cũng được để bên cạnh.
Hai mẹ con cô ngồi đối diện ăn bữa sáng, Tô Tư Yên quan sát mẹ mình.
Gương mặt bà đã thêm một vài nếp nhăn.
Dạo gần đây, bà tích cực làm việc hơn.
Ở cái tuổi đầu bốn này, lẽ ra bà nên nhận được sự chăm sóc của cả chồng con nhưng số phận lại không cho bà được an nhàn như vậy.
Mới bước ra ngoài xã hội đã trở thành bà mẹ đơn thân, một mình gánh lấy sự sỉ nhục của người đời, gánh lấy trách nhiệm làm mẹ, nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Cô biết rằng mẹ cô không phải vì muốn làm y tá mà từ bỏ cơ hội làm bác sĩ.
Thực ra đối mặt với đồng nghiệp, một người phụ nữ chưa chồng mà chửa lại không được người nhà bệnh nhân tôn trọng, dù có làm bác sĩ phẫu thuật cũng không vẻ vang gì.
Ít nhất khi làm một y tá sẽ không chịu sự tranh giành, ganh ghét từ người khác.
Mẹ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không nản lòng vì bất cứ điều gì vậy tại sao cô lại trở nên yếu đuối, tại sao lại vẫn mắc trong mớ tình cảm hỗn độn mãi không thể thoát ra mà vốn dĩ tình cảm ấy lại không hề được trân trọng.
Càng suy nghĩ càng khiến cô thêm mệt mỏi, chuyện gì kết thúc rồi thì cứ để nó qua đi, bây giờ cô không có tâm trạng quản nhiều như vậy.
Đi qua đau khổ sẽ là hạnh phúc, dù nó không được như cô mong muốn nhưng dù sao cũng thật may vì có mẹ cô bên cạnh.
Tô Hà nhìn con gái chốc chốc lại liếc mình, liền mỉm cười: “Ăn nhanh đi rồi còn đi làm.”
“Dạ!”
Cô tập trung vào đồ ăn trước mắt, ăn một cách vui vẻ.
Bữa sáng đơn giản nhưng thoải mái.
“Reng! Reng!”
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Cô với tay nhấn nghe, đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông: “Em xuống chưa? Anh đang ở bên dưới.”
Tô Tư Yên nghi hoặc: “Ở chỗ em?”
Người đàn ông kia nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, anh có việc đi qua đây, nhân tiện tới đón em.”
Tô Tư Yên không được vui cho lắm, đối với sự quan tâm của Tống Ngôn mà nói ngoài áp lực ra cô không hề cảm thấy có chút rung động nào cả.
Rất nhiều lần cô đã nói rõ nhưng anh vẫn luôn tốt với cô như vậy càng khiến cô không biết phải làm sao.
Tô Tư Yên đặt bát cơm xuống, dọn lại bàn, cất một số thức ăn thừa đi, rửa bát rồi cẩn thận xách túi đi xuống.
Tô Hà nhìn bóng lưng đứa con gái, vẫn đơn độc, yếu đuối.
Bà cũng không còn cách nào khác, đối với bà tình yêu là một thứ gì đó không thể ép buộc hay cưỡng cầu.
Cũng giống như năm đó khi bà gặp người đàn ông của đời mình.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, bà chưa từng hối hận, dù phải chịu bao nhiêu khó khăn, áp lực, nhưng chỉ cần nghĩ đến những gì bà hi sinh đều là vì người đàn ông đó, bà cũng cảm thấy mãn nguyện.
Một người đàn bà chẳng có gì trong tay ngoài một tình yêu khắc cốt ghi tâm, tại sao lại không thể vì người mình yêu mà gánh chịu tất cả.
Sẽ có người nói bà thật ngu ngốc, cũng sẽ có những người hiểu được, tình yêu thực sự to lớn biết bao nhiêu.
Chính vì vậy mà bà chưa từng ép buộc hay xen vào mối quan hệ tình cảm của con gái.
Bà muốn cho cô tự lựa chọn, dù phải chịu nhiều đau đớn nhưng ít nhất có thể thực sự hiểu được cái gì là yêu, là hận.
------------------------------
Tống Ngôn ngồi trên xe chờ đợi sự xuất hiện của Tô Tư Yên.
Thực ra mà nói trong mối quan hệ này anh chưa từng nghĩ rằng cô lại gồng mình đến vậy.
Anh đơn giản là thích cô, muốn chăm sóc cho cô nhưng vì cớ gì mà cô luôn tránh né.
Anh biết rằng cô vẫn còn yêu người đàn ông kia, thực tâm cô luôn phủ định nhưng anh hiểu tất cả, chỉ là không muốn nói ra.
Anh đã tìm ra thông tin của người đàn ông đó.
Không quá ngạc nhiên khi người đàn ông kia lại rất ưu tú.
Anh biết rằng người đàn ông đó cũng đang điên cuồng tìm cô, hẳn anh ta vẫn còn rất yêu cô.
Điều đó chẳng hề liên quan đến việc anh theo đuổi cô, dù biết trước được rằng nếu hai người họ gặp lại anh sẽ chẳng còn vị trí nào trong lòng cô nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi, anh tin có một ngày cô sẽ ngoảnh lại nhìn anh.
Bóng dáng Tô Tư Yên thấp thoáng bên ngoài, anh bấm còi xe ra hiệu, cô chạy lại, mở cửa xe rồi ngồi lên.
Tống Ngôn cố tình để đồ đạc vào ghế sau, buộc cô lên ngồi ghế lái phụ.
Cô cũng đành miễn cưỡng lên đó ngồi.
Không khí trên xe có chút ái ngại, Tống Ngôn bắt chuyện với cô: “Làm ở đó ổn chứ? Có muốn chuyển sang bộ phận khác không?”
Cô lắc đầu: “Rất tốt, em cũng rất thích trẻ con, cảm ơn anh vì đã giúp em.”
“Đừng khách sáo như vậy, giữa chúng ta không nhất thiết phải rạch ròi.”
Cô không nói gì nữa, im lặng nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài.
Đến bãi đỗ xe, cô mở cửa xuống, chờ Tống Ngôn.
Anh vừa xuống, Tô Tư Yên liền đưa tay lên tóm lấy bàn tay của anh.
Không giống như Phó Mặc Thần, bàn tay của Tống Ngôn được cắt tỉa gọn gàng, từng móng tay mài dũa cẩn thận.
Tống Ngôn ngạc nhiên, nhìn thẳng vào gương mặt Tô Tư Yên, tim trong lồng ngực đập mạnh.
Cô mở miệng: “Em biết anh rất tốt với em, biết tình cảm anh dành cho em là thực lòng, cảm ơn vì đã giúp đỡ em trong suốt khoảng thời gian qua.
Nhưng Tống Ngôn, tình cảm trai gái cần đến từ hai phía, dù anh có tốt với em cỡ nào, yêu em ra sao nhưng trái tim em không rung động, em vẫn không thể có tình cảm với anh.
Vậy nên xin anh, hãy để tình cảm đó chôn sâu trong lòng, coi em như một người em gái.”
Tiếng thở đều đặn, tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực hòa quyện vào nhau.
Cô đã từ chối anh lần thứ hai, biết rằng rất khó để có thể lấy được tình cảm của cô nhưng không ngờ lại khó đến vậy.
Anh không biết phải nói ra sao, lần đầu tiên anh thích một cô gái, chỉ có điều cô gái ấy lại không thích anh.
Tống Ngôn gỡ bàn tay nhỏ kia ra, bàn tay ấm áp anh đã từng muốn nắm cả đời, đưa lên tóc cô, khẽ chạm nhẹ: “Anh sẽ cố gắng, anh không nghĩ rằng em lại nghĩ như vậy, em có thể hứa với anh một điều không?”
Tô Tư Yên suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh nói đi.”
“Đừng từ chối tình cảm của anh được không?”.