Tô Tư Yên suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ hiện tại của cô với Phó Mặc Thần.
Thực ra mà nói, cô cũng chưa biết được là anh yêu cô hay là chỉ muốn chơi đùa.
Cô cũng không rõ trước đây xảy ra chuyện gì chỉ là bây giờ đứng giữa hai sự lựa chọn, một là ở lại, hai là ra đi.
Thực tâm cô biết rằng bản thân cô vẫn còn yêu anh, cô không dám thẳng mật thừa nhận nhưng cô hiểu trong lòng cô lúc nào cũng có chỗ đứng dành riêng cho Phó Mặc Thần.
Bất kể là anh có tổn thương cô ra sao, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh tận hưởng cuộc sống đời thường và giản dị nhất.
Bây giờ không còn cách biệt về địa vị nhưng cô không dám chắc lòng anh có cô hay không.
Tối nay, cô quyết định sẽ nói chuyện này với anh.
Buổi chiều sau khi tan làm, cô trên đường về như mọi hôm.
Cô ở biệt thự của Phó Mặc Thần ngày ngày có xe đưa đón lúc đầu cô cũng phản đối nhưng không hiểu sao Phó Mặc Thần nhất định bắt cô phải làm như vậy.
Anh lo cho sự an toàn của cô sao? Cô cũng đâu còn là đứa trẻ nữa, cô biết tự chăm sóc bản thân.
Đường về nhà hôm nay khá khác so với mọi hôm, cô đã nhận ra sự thay đổi này.
Tài xế cũng không phải người thường ngày.
Lúc này cô liền nhanh trí lấy điện thoại gọi cho Phó Mặc Thần, anh vừa nghe máy cô liền khẩn trương: “Dì Hoa, hôm nay con muốn ăn chút canh, dì nhớ nấu nhé, dạy bọn trẻ nhiều, con thấy hơi mệt, nhớ cho thêm gừng.”
Cô vẫn không tắt máy, giấu điện thoại vào trong ghế.
Ánh mắt tài xế liên tục liếc nhìn cô, phía trước có một chiếc xe moto lao đến, tay anh ta cầm một khẩu súng bắn liên tục nhiều phát trên chiếc xe.
Tài xế cua một đoạn dài, lái xe đâm thẳng vào người lái moto đó.
Không chỉ có một tên mà lúc này, nhiều tên không biết từ đâu ra, cầm súng bắn liên tục vào chiếc xe.
Xe bọc thép nên không bị ảnh hưởng.
Tài xế liền dặn cô: "Tô tiểu thư, cô mau gọi cho cậu Phó tới chi viện, tôi yểm trợ cho cô, nhớ kĩ sau khi tôi ra tuyệt đối không được mở cửa cho tới khi cậu Phó tới.
Vừa nói xong cậu ta liền cầm theo súng chạy ra.
Phó Mặc Thần ở đầu dây bên kia nhanh chóng tra ra chỗ của cô, lái xe đến thẳng đó.
Vệ sĩ anh sai theo bảo vệ cô đều bị gϊếŧ chết.
Ngay cả đến tài xế cũng bị bắn cho không còn hình dạng.
Cô bịt tai lại, chờ Phó Mặc Thần đến.
Cô không biết tại sao mình lại bị truy sát.
Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng vậy, cô vốn dĩ chẳng biết họ là ai.
Bọn họ chĩa súng vào xe bắn liên tục, chiếc xe rung chuyển, kính không vỡ, từng đầu súng chĩa thẳng trước mắt.
Cô nghe thấy tiếng bọn họ nói: “Mang lựu đạn đến đây, tao không tin không làm gì được con nhỏ đó.”
Giờ này cô chỉ biết thầm cầu nguyện gọi tên Phó Mặc Thần.
Tên cầm đầu nói: “Hôm nay phải gϊếŧ bằng được nó bằng không tụi mày sẽ chết thay.”
Lựu đạn được mang đến, vừa nhấc lên, tiếng súng từ phía khác nổ rầm rầm.
Cô nhận ra Phó Mặc Thần trong số đó.
Hàn Lục với ánh mắt lạnh lẽo, cầm khẩu súng lướt qua một lượt.
Người chết như ngả dạ, vài tên muốn bỏ trốn nhưng làm sao thoát khỏi tay anh đây.
Hàn Lục tóm gọn hết cả đống, cho người thu dọn xác chết, còn Phó Mặc Thần mở cửa xe, bế cô ra: “Về nhà thôi, an toàn rồi.”
Tô Tư Yên nhắm chặt mắt, ôm lấy cổ anh, Phó Mặc Thần ra lệnh, đoàn người quay về.
Trên xe Tô Tư Yên nghi hoặc: “Tại sao bọn họ lại nhắm đến em?”
Phó Mặc Thần trả lời đại: “Chắc chỉ là đám người khủng bố mà thôi.”
“Anh đang giấu em chuyện gì đúng không? Lúc nãy em có nghe chúng nói rõ ràng nếu không gϊếŧ được em bọn họ cũng sẽ bị bỏ mạng.”
Phó Mặc Thần cũng đang tức giận lắm, lái xe hôm nay của cô là thuộc hạ mà anh rất ưng ý, nhưng hôm nay vì bảo vệ cô mà chết không toàn thây.
Anh hiện giờ cũng không biết rốt cuộc là ai ra tay.
Nếu biết được anh tuyệt nhiên cho bọn chúng không toàn thây.
“Em bình tĩnh đi, anh cũng chưa biết bọn chúng là ai.”
Không khí trên xe căng thẳng, hai người im lặng.
Vừa về tới nhà, cô liền chất vấn: “Anh rốt cuộc còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa? Bây giờ em không thể biết rốt cuộc anh đang làm gì, có nguy hiểm không?”
“Hôm nay chỉ là sự cố thôi em đừng lo lắng, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
“Nếu hôm nay anh không nói rõ toàn bộ sự việc, em sẽ dọn ra khỏi đây, em không thể sống với người mà đến làm việc gì em cũng không biết.
Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng thế, mỗi khi ở bên cạnh anh, cuộc sống của em đều bị xáo trộn, từ công việc đến các mối quan hệ xung quanh, em dần dần không còn tin vào bản thân mình nữa.”
Phó Mặc Thần an ủi cô: “Nghe anh nói, anh không muốn để em lo lắng, càng không muốn em sống trong cảnh bất an.”
“Ý anh là mọi chuyện trước nay anh làm đều là vì em?”
Phó Mặc Thần không trả lời, anh mở cửa ra ngoài.
“Anh đứng lại cho em, em vẫn chưa nói hết.”
“Tô Tư Yên, em có hiểu anh không?”
Làm sao cô không hiểu anh cơ chứ, chỉ là cô muốn giữa hai người nên rõ ràng, cô không muốn một ngày nào đó không còn được nhìn thấy gương mặt này nữa.
Anh bỏ ra ngoài, lần đầu tiên hai người cãi vã sau khi gặp lại, cô ngồi ngoài ban công, gió lùa vào bên trong thổi bay rèm cửa, cô ngồi một mình trong góc, suy nghĩ về những điều vừa nói.
Thực tâm cô rất lo lắng cho anh, sự việc ngày hôm nay xảy ra đối với cô như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Cô không muốn phụ thuộc vào anh quá nhiều càng không muốn mỗi lần ra ngoài đều có người theo bảo vệ, nó thực sự rất bất tiện và cô chỉ muốn là một người bình thường.
Có lẽ cô đã quá nóng giận, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vì lo lắng cho anh mà thôi.
Ngược lại là anh, anh vẫn không thể nói cho cô biết, cô thực sự không đáng để tin tưởng ư?
Suốt cả đêm hôm ấy anh không về, đây là lần đầu tiên từ khi cô trở lại thành phố x.
Không có Phó Mặc Thần, Tô Tư Yên cũng không ngủ được, cả hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Sáng sớm khi anh trở về, cô đã ra ngoài, tối muộn khi cô đã ngủ anh mới về.
Hai người tránh mặt nhau, người làm trong nhà cũng không vui vẻ gì khi nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Phó Mặc Thần.
Một hôm Tô Tư Yên đang ngồi đan khăn, những cuộn len cũ từ lâu trước đây thì Phó Mặc Thần đi vào, đã ba ngày chiến tranh lạnh, cuối cùng vẫn là anh làm lành trước.
“Anh mong em hãy hiểu cho anh, không phải vì giấu diếm không nói mà vì nếu nói ra càng làm em bất an và nguy hiểm hơn.”
“Ừm”
Cô không nói gì cả, Phó Mặc Thần lại gần ôm cô: “Đừng giận anh nữa, bao giờ thực sự thấy ổn anh sẽ nói với em, đừng suy nghĩ linh tinh, ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Em biết rồi.”
“Được rồi đi ngủ sớm đi.”
Tối đó anh ôm cô ngủ thật sâu, anh đã điều tra ra được, bọn chúng đều liên quan tới cái chết của Tôn Lệ.
Chắc chắn bọn chúng đã biết đến mảnh đá màu xanh dương kia.
Anh phải tăng cường thêm vệ sĩ cho cô, anh không biết được khi nào bọn chúng sẽ hành động tiếp nên vẫn phải cẩn thận nhiều hơn.
Phó Mặc Thần dày công suy nghĩ bố trí sự an toàn cho cô, còn cô không hề biết luôn làm anh phải lo lắng..