Chân Văn Quân ngã xuống đất, lúc nâng người dậy thì xe ngựa đã chạy xa hơn trăm bước, ngay cả con chó dữ kia cũng vểnh đuôi liều mạng chạy thật nhanh theo bên cạnh xe ngựa.
Giữa không trung hắc long đen ngòm cuồn cuộn nổi lên đất đá bay mù trời đập vào trên mặt trên người nàng vô cùng đau đớn. Nàng cắn răng đứng lên, một tấm thép rít gào hướng đến trên đầu nàng quét tới. Chân Văn Quân vội vàng nằm thụp xuống đất tránh né, lại bị thổi đầy một mũi cỏ khô.
Hắc long ở phía sau điên cuồng cuộn xoáy, Trường Ca phế tích hùng vĩ cơ hồ bị thổi đến nứt ra.
"Để cho ta xuống xe! Ta phải xuống xe!" Lão nhân bị Chân Văn Quân nhét lên xe, mã phu chạy trốn quá nhanh, xe ngựa đã phi đến nơi an toàn, người này níu lấy cửa xe lại muốn đi xuống, bị A Tự cùng A Hạc ngăn cản:
"Bây giờ xuống xe ngươi là không muốn sống nữa hay sao! Không thể đi xuống!"
"Lão phu là người thủ thành! Lão phu phải bảo hộ di sản cuối cùng của Trường Ca đại nhân! Buông ta ra! Ta không thể bỏ thành mà chạy! Không thể cô phụ sự ủy thác cuối cùng của Trường Ca đại nhân!"
Người của hai bên ai cũng nghe không hiểu được ai, nhưng một bên muốn xuống xe một bên vội vàng ngăn cản, cho dù nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì cũng có thể dùng tứ chi cùng giọng điệu truyền đạt, một đoàn náo loạn bên trong xe ngựa ngược lại không hề có sự ngăn cách.
"Lão thất phu này hẳn là điên rồi!" A Liêu hận không thể tung một chưởng đánh ngất hắn, nhìn lại, tiểu cô nương kia trái lại vẻ mặt rất điềm tĩnh, hoàn toàn không có ý tứ muốn khuyên nhủ hắn.
Long quải càng cuộn xoáy càng nhanh, vẫn đuổi theo ở phía sau xe ngựa. Con ngựa màu nâu tuổi trẻ khỏe mạnh sức lực bền bỉ, càng chạy càng dữ dội. Mà con chó già đi theo lão nhân cùng tiểu cô nương kia đã sức cùng lực kiệt thè cả lưỡi ra, dừng lại, không còn sức để chạy tiếp nữa, trơ mắt nhìn theo xe ngựa càng ngày càng xa mà lưu luyến không rời, cũng không hề sủa.
Lão nhân nước mắt cuồn cuộn dùng cái chết đe dọa để xuống xe, tiểu cô nương chợt đẩy hắn về phía sau:
"Ta đi."
Tất cả mọi người đang ngăn cản lão nhân, không nghĩ tới lão nhân không xuống xe ngựa, tiểu cô nương lại đi xuống.
Tiểu cô nương nhún người nhảy vọt ra bên ngoài xe, lăn một vòng trên mặt đất rồi nhanh nhẹn đứng lên, nghịch hướng gió gian nan tiến bước. Y phục trên người nàng bị gió thổi thành từng làn sóng kéo căng về phía sau, trong hai mắt đều là cát bụi căn bản không mở ra được. Dù gian nan như thế nhưng nàng vẫn không hề sợ hãi, hướng về Trường Ca phế tích ở giữa trận lốc xoáy tiến từng bước một đến đó.
"Tiểu Kiêu!" Lão nhân hô to bảo nàng mau chóng trở lại, những vật thể bị long quải cuốn lên trời bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném tới nện cho nàng nát nhừ.
Tiểu Kiêu không hề sợ hãi vừa né tránh vừa đi tới, hắc long to lớn trên bầu trời trong tầm nhìn của nàng càng lúc càng rõ ràng, hai chân của Tiểu Kiêu cơ hồ tách khỏi mặt đất, ở cự ly gần nàng bỗng nhiên trông thấy chiếc trống nhỏ vẫn luôn làm bạn cùng nàng vụt lóe qua ở giữa hắc long.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Kiêu nhìn thấy hắc long.
Lớn lên ở thảo nguyên, hàng năm đều có thể nhìn thấy vài lần. Có đôi khi hắc long rất lớn rất đáng sợ, có đôi khi hắc long lại xoay chuyển giữa không trung mấy vòng liền biến mất.
Từ khi ra đời cho tới nay nàng đã cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, toàn bộ thế giới của nàng chỉ có tòa tử thành này cùng với bờ biển xa xôi trong mộng.
Muốn đi đến bờ biển rất khó khăn, cần phải cưỡi ngựa hơn hai ngày mới có thể đến nơi. Nàng quá nhỏ còn chưa biết cưỡi ngựa, gia gia quá già yếu cũng không thể leo lên lưng ngựa, cho nên nàng vẫn chưa từng được nhìn thấy biển.
Gia gia cũng không phải là thân gia gia của nàng, gia gia nói nàng là được nhặt ở bên trong thảo nguyên, không biết là hài tử của ai đó đã vứt bỏ. Hắn sắp chết rồi, cần phải có người tiếp tục thay thế hắn thủ vệ bảo vật của Trường Ca đại nhân, cho nên mới cứu nàng.
Năm ấy sáu tuổi Tiểu Kiêu hỏi gia gia: "Nếu người không cần phải thủ thành, liệu người còn có thể cứu ta không?"
Gia gia không hề nghĩ ngợi, đáp lại: "Sẽ không."
Bất quá Tiểu Kiêu cũng không để ý, nàng chỉ biết gia gia là ân nhân của nàng. Chờ sau khi gia gia qua đời nàng sẽ thay thế hắn tiếp tục ở lại bên trong Trường Ca quốc. Tuy rằng ngay cả Trường Ca đại nhân ở trong miệng của gia gia là bộ dáng gì nàng cũng không biết, tuy rằng nàng rất muốn đi đến bờ biển, đi đến bờ biển mà mình luôn ao ước luôn gần trong gang tấc nhưng lại chưa từng có cơ hội đi nhìn một lần, nhìn xem biển cả đến tột cùng là bộ dáng gì.
Trường Ca quốc là tất cả của gia gia, là mảnh đất mà gia gia cùng cực cả đời bảo hộ, Tiểu Kiêu không thể để cho nó bị hắc long nuốt chửng.
Tiểu Kiêu không hề e sợ hắc long, nhưng mà hắc long trước mắt so với tất cả những hắc long mà nàng đã từng gặp qua ở trong trí nhớ đều to lớn và kinh khủng hơn cả, nàng không xác định được chính mình có thể chiến thắng con ma quỷ này hay không, nhưng nàng nhất định phải thử một lần!
Thân thể đơn bạc của Tiểu Kiêu ở giữa trận cuồng phong lắc lư sang hai bên, nàng dùng mã đao chỉ về hướng giữa bụng của hắc long, hét lớn, muốn dọa cho nó chạy đi.
Hắc long chẳng chút mảy may sợ nàng, càng ngày càng gần, càng ngày càng to lớn.
Tiểu Kiêu hạ quyết tâm tử chiến một trận cùng hắc long, bỗng nhiên gót chân trầm xuống, cúi đầu nhìn, con chó lông dài đang gắt gao cắn lấy quần nàng, nhất quyết không buông.
"Buông ta ra A Mao!" Tiểu Kiêu dùng sức rung giũ chân muốn giũ văng A Mao ra. A Mao chẳng những không nhả ra mà còn không ngừng lôi kéo nàng về phía sau.
"A Mao đừng hồ nháo! Ta phải đi giết hắc long!" Một người một chó lôi kéo qua lại ai cũng không thắng được ai.
"Ngươi còn muốn giết ai a tiểu hỗn đản!"
Ngay khi Chân Văn Quân phi thân tới đem Tiểu Kiêu cùng A Mao đồng thời ôm vào trong ngực, một cỗ sức mạnh to lớn bất chợt thổi tung các nàng lên không trung.
Tiểu Kiêu cùng A Mao sợ tới mức kêu to, Chân Văn Quân hô lớn: "Ôm chặt ta!" rồi nhanh nhẹn níu bám lấy một thân cây trong tầm tay.
Tiểu Kiêu ôm eo Chân Văn Quân, A Mao cắn chặt y phục của Tiểu Kiêu, hai người một chó ở bên trong trận cuồng phong bị thổi quét đến mức giống như một mảnh vải dài rách nát. Ở giữa thảo nguyên có một thân cây như vậy đã là phi thường hiếm thấy, tuy rằng chỉ là một cái cây mảnh nhỏ nhưng lại có thể cứu người một mạng. Thế nhưng rất nhanh Chân Văn Quân cảm giác cái cây nhỏ cứu mạng này cũng bắt đầu lung lay, rất có khuynh hướng bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhổ trụi gốc.
Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được!
Chân Văn Quân nỗ lực muốn thay đổi tư thế mà không được, muốn mở to hai mắt cũng không xong, bốn chữ "thân bất do kỷ" bất chợt cuồn cuộn ở trong đầu nàng.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nếu như bị long quải hút vào giữa trung tâm thì e rằng chỉ có một con đường chết.
Chân Văn Quân mất rất nhiều sức lực mới nhìn rõ được chung quanh, ngay chỗ cuối chiều gió có hai tảng đá rất lớn sừng sững bất động ở bên trong gió bão. Nếu như có thể xoay ngang thân cây mắc vào phía trước hai tảng đá đó nói không chừng sẽ có thể tránh được một kiếp.
Cơ hội chỉ có một lần. Bất luận là hướng gió có đôi chút sai lệch hay là nàng có thể không mắc vào được, đều chỉ có một loại khả năng là bỏ mạng ở đây thôi.
Lúc này không còn biện pháp khả thi nào khác, chỉ có thể liều mạng!
Chân Văn Quân mới vừa hạ quyết tâm, cái cây nhỏ "vụt" một tiếng ngay cả rễ cây cũng bị cuốn lên, các nàng hai người một chó giống như một con diều bị đứt dây lập tức bị hút lên về phía sau. Tiểu Kiêu sợ tới mức gào thét căn bản không dám thả lỏng tay, gắt gao siết chặt Chân Văn Quân, đem mặt mình chôn vào sau lưng nàng. A Mao lại có bộ dáng giống Tiểu Kiêu y như đúc, bản thân Chân Văn Quân cũng còn thân bất do kỷ, thiếu chút nữa bị các nàng siết đến ngạt thở.
Đất cát ở trước mắt cùng các thể loại nồi chén gáo bồn chẳng hiểu từ đâu ra đang bay lượn xung quanh, thỉnh thoảng lại bay vụt qua đập vào đầu Chân Văn Quân, căn bản nhìn không thấy hai tảng đá kia đang ở nơi nào. Chân Văn Quân vừa đau vừa tức, chỉ có thể dựa vào cảm giác của thân thể đem thân cây hướng về phía trước dùng sức móc một phát.
Móc vào khoảng không.
Chân Văn Quân trong lòng cả kinh, lẽ nào đã thất bại.
Xong rồi.
Ngay trong lúc nàng đang hoảng hốt thì lòng bàn tay chợt rung chấn, nàng đã kéo giữ lại được chính mình cùng Tiểu Kiêu A Mao. Thành công rồi! Thật sự may mắn! Chân Văn Quân trong lòng đại chấn, nắm chặt lấy thân cây kéo các nàng lại, trốn vào phía sau hai tảng đá lớn dùng sức giữ chặt thân cây, để phòng ngừa lại một lần nữa bị thổi bay.
Mãi cho đến khi long quải qua đi, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn, Chân Văn Quân cùng Tiểu Kiêu đầu bù óc rối y như tổ chim mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Gâu! Gâu gâu!" A Mao hướng đến phía xa sủa lớn, Chân Văn Quân tê liệt nằm trên mặt đất tựa hồ nghe được thanh âm của Vệ Đình Húc.
"Ta ở đây. . . . . ." Chân Văn Quân vô lực khẽ nâng tay lên, dùng thanh âm mỏng manh ứng đáp một câu.
Dựa theo thanh âm của A Mao tìm đến đây, Vệ Đình Húc vậy mà lại đi ở phía trước nhất.
Chân Văn Quân thấy nàng đi quá nhanh, bộ dáng chống đỡ thắt lưng vạn phần lo lắng, lập tức đứng lên.
Vệ Đình Húc quét ánh mắt sốt ruột qua khắp mảnh đất hoang vu tìm kiếm bóng dáng Chân Văn Quân, tất nhiên, ở trong lòng muôn vàn hoang mang rối loạn toàn bộ suy đoán đều rơi xuống đất, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Chân Văn Quân nhìn thấy nàng biểu tình trên mặt dần dần buông lỏng, lập tức chạy tới, trước khi Vệ Đình Húc ngã sấp xuống đã kịp thời đỡ lấy nàng. Bản thân Chân Văn Quân cũng sức cùng lực kiệt, hai người cùng nhau ngã xuống bãi cỏ.
"Ta vận khí thật tốt, ông trời không cho ta chết." Chân Văn Quân nhếch miệng cười.
"Không phải ông trời không cho ngươi chết, là ta không cho." Vệ Đình Húc chủ động dâng nụ hôn tới, Chân Văn Quân nâng đỡ nàng hôn đáp trả. Trong lúc hai người đang triền miên quên hết mọi thứ thì chợt cảm giác có người nhìn chằm chằm các nàng. Chân Văn Quân hé mở mắt ra, thấy Tiểu Kiêu cùng A Mao một trái một phải đang nhìn chằm chằm các nàng.
"Khụ." Chân Văn Quân đỡ Vệ Đình Húc đứng lên, một ngón tay chỉ về phía xa, dùng tiếng Trung Nguyên nói, "Gia gia ngươi ở bên kia!"
Tiểu Kiêu dùng tiếng Trường Ca nói: "Ngươi biết nói tiếng Trường Ca, trước đó ngươi đã nói. Các ngươi vừa rồi đang làm gì vậy? Miệng đối miệng."
Tiểu Kiêu ngây ngẩn nhìn Chân Văn Quân nói ra một đống câu không biết là cái gì, Vệ Đình Húc hỏi nàng: "Tiểu cô nương này đang nói cái gì?"
Chân Văn Quân "A?" một tiếng giống như mới biết được Tiểu Kiêu đang nói chuyện với nàng: "Tiểu cô nương ngươi nói cái gì vậy? Gia gia ngươi ở đằng kia, đằng kia! Đến tìm gia gia ngươi đi!"
Xe ngựa đã trở lại, nhóm người A Liêu xuống xe, lão nhân cũng bước xuống. Hắn nhìn thấy Tiểu Kiêu cùng A Mao đều còn sống mà nước mắt tuôn trào, làm tư thế chuẩn bị chạy thật nhanh, dùng hết toàn lực, nhích được một tấc.
A Liêu cũng sắp bị hắn làm cho sốt ruột chết, cùng A Tự khiêng hắn tới trước mặt Tiểu Kiêu.
"Gia gia." Tiểu Kiêu nói, "Thực xin lỗi, ta không thể giết chết hắc long, để cho nó chạy thoát rồi."
Lão nhân kịch liệt ho khan một trận, thống khổ mà khoát khoát tay, nhìn Trường Ca quốc đã bị long quải cuốn hút đến mức không còn thấy rõ diện mạo ban đầu nữa, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Đây là ý trời, đều là ý trời. Ai. . . . . . Không nghĩ tới ta bảo hộ nhiều năm như vậy, cuối cùng Trường Ca quốc một chút dấu vết cuối cùng vẫn là không thể bảo vệ được. Cố quốc của chúng ta, hoàn toàn mất rồi. . . . . ."
Lão nhân nằm rạp trên mặt đất khóc nức nở không ngừng, Chân Văn Quân nghe hiểu được hắn vì sao lại khóc thảm, nhìn thấy hắn như thế trong lòng lại có chút cảm giác có lỗi.
"Lão nhân gia, quá khứ đều đã là quá khứ, quan trọng nhất là phải nhìn về phía trước." Chân Văn Quân quỳ gối bên cạnh hắn, trước dùng tiếng Trung Nguyên trấn an, sau đó khẽ dùng tiếng Trường Ca nói, "Nếu như các vị tổ tông biết bọn họ đã rời đi lâu như vậy, ngươi vẫn như cũ tận tâm tận lực bảo hộ phần hồi ức này, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng thanh thản."
Lão nhân vẫn nằm rạp trên mặt đất bái lạy rất lâu, sau đó dưới sự trợ giúp của Chân Văn Quân mà đứng dậy.
Tiểu Kiêu lại quỳ xuống, hướng đến Chân Văn Quân dập đầu.
"Ngươi đây là làm gì vậy?" Chân Văn Quân suýt nữa đã thốt ra tiếng Trường Ca, may mà nhịn xuống kịp, dùng tiếng Đại Duật hỏi.
Giữa các nàng giống như có một loại hiểu ngầm, tuy rằng ngôn ngữ nói ra không giống nhau, nhưng lại có thể trao đổi rất tốt.
"Ngươi là ân nhân cứu mạng của Tiểu Kiêu, nàng nên hướng ngươi hành đại lễ, ngươi cứ nhận đi." Lão nhân nói.
A Hạc cười hì hì nói: "Có phải nàng đang cảm tạ ân cứu mạng của ngươi không vậy?"
Chân Văn Quân nói: "Ta không muốn cứu nàng, là nàng ôm lấy ta, là tự nàng cứu nàng. Được rồi, đừng dập đầu cúi lạy nữa. Nhìn xem, đầu cũng đập rách rồi."
Lão nhân yên lặng nhìn Tiểu Kiêu, lại nhìn nhìn Chân Văn Quân đã cứu gia tôn bọn họ thậm chí cả A Mao, chậm rãi nói: "Tiểu Kiêu, ngươi hãy đi cùng ân nhân đi."
Tiểu Kiêu "xoạt" một phát đứng dậy, vô cùng kinh ngạc nhìn lão nhân: "Gia gia. . . . . . Người không cần ta nữa sao?"
Lão nhân thở hổn hển hai hơi, muốn ho khan, nhưng đã không còn khí lực để ho nữa.
"Mang ta. . . . . . trở về thành."
Lão nhân đã đi không nổi nữa, Tiểu Kiêu định cõng hắn trở về. Chân Văn Quân không thể đứng nhìn hài tử nhỏ như vậy chịu khổ, liền xung phong tiến đến thay nàng cõng.
"Ngươi muốn trở về làm gì?" Chân Văn Quân nhỏ giọng hỏi lão nhân.
Lão nhân thống khổ giương miệng lên nhưng lại không thể thốt ra thành lời, biến cố vừa rồi đã làm cho hắn vốn cao tuổi bị rút cạn đi chút khí lực cuối cùng. Sau một lúc lâu, Chân Văn Quân tưởng rằng hắn đã chết, hắn lại yếu ớt nói: "Hướng. . . . . . trái. . . . . ."
Tiểu Kiêu dọc theo đường đi liên tục nắm lấy góc áo của Chân Văn Quân không rời tay, A Mao thì chạy ở phía trước nhất, vừa chạy còn vừa quay đầu lại hướng về phía các nàng sủa hai tiếng, giống như sợ các nàng đi nhầm đường.
A Mao giống như hiểu được tâm tư của lão nhân, nó biết lão nhân muốn đi đến nơi nào.bg-ssp-{height:px}
Nhóm người Vệ Đình Húc đi theo phía sau Chân Văn Quân cùng vượt qua đống đá vụn, gian nan tiến vào thành.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn biến mất, xa phu đốt lên một ngọn đuốc đi ở phía trước nhất, A Mao đi tới đâu hắn cũng đi theo tới đó, giúp mọi người chiếu sáng con đường phía trước.
"Có vẻ như là muốn đi tìm đồ vật gì đó." A Tự nói.
A Liêu nghe nói thế âm thầm "A" một tiếng: "Chẳng lẽ chính là bí pháp nữ nữ sinh tử?"
A Liêu hưng trí bừng bừng càng đi càng nhanh, A Mao cùng lão nhân nửa sống nửa chết mang theo các nàng đi tới trước đại điện của một tòa tháp đổ sụp, lão nhân bảo Chân Văn Quân thả hắn xuống, hắn muốn tự mình đi tới đó, để bày tỏ lòng tôn kính đối với Trường Ca đại nhân.
Chân Văn Quân không ngăn cản, liền thả hắn xuống.
Lão nhân gần như không thể đi nổi, hắn quỳ trên mặt đất, từng bước từng bước bò về phía trước.
Hắn là tín đồ ngoan đạo của Trường Ca đại nhân, Chân Văn Quân nhìn bóng dáng nhỏ gầy của lão nhân, cảm thấy hiếu kỳ không biết Trường Ca quốc đã từng là một vương triều huy hoàng như thế nào, Quốc vương của bọn họ có mị lực như thế nào mà có thể khiến cho con dân trung thành như thế. Giờ khắc này nàng tuyệt đối không thể tiến lên hỗ trợ, nếu không chính là quấy nhiễu đối với sự trung thành của hắn.
Lão nhân gian nan bò lên từng bậc thang, Tiểu Kiêu cùng A Mao đi theo bên cạnh hắn, liên tục che chở hắn cho đến khi tiến đến trước đại điện. Lão nhân ở trên thềm đá cao dập đầu, Chân Văn Quân ngẩng đầu lên tùy ý quan sát, ánh mắt chợt dừng lại, nàng nhìn thấy một hoa văn quen thuộc.
Ở chính giữa thạch bài phía trước đại điện hoang phế có một hoa văn huyền điểu, so với huyền điểu bện bằng cỏ mà ngày ấy nàng đã nhìn thấy trong thư phòng của Tạ Phù Thần cơ hồ giống nhau như đúc!
Chân Văn Quân tim nảy đập thình thịch, hít một hơi thật sâu.
Ngày đó nàng nhờ Bộ Giai đi thăm dò thân thế của a mẫu, như thế nào cũng không nghĩ tới lần này dọc trên đường khai thông Vạn Hướng Chi Lộ lại thực sự tìm được cố thổ của a mẫu. Trường Ca, Trường Ca. . . . . .
Bách xuyên đông đáo hải, hà thời phục tây quy?
() Bách xuyên đông đáo hải, hà thời phục tây quy (百川东到海, 何时复西归): trăm sông đổ về biển, biết bao giờ về tây (trích từ bài thơ Trường Ca Hành trong tuyển tập thơ cổ Nhạc Phủ)
Chân Văn Quân cuối cùng cũng hiểu được một chuyện mà lúc nhỏ chưa từng để ý, a mẫu thích nhất là lặp đi lặp lại ngâm xướng câu ca dao này, thì ra là có thâm ý như thế, không khỏi lã chã rơi lệ.
"Văn Quân?" Vệ Đình Húc thấy nàng rơi lệ, nghi hoặc mà nâng khăn tay lên.
"Quốc gia đã mất, nhưng hắn vẫn như trước trung trinh không thay đổi, tình cảm này thật đáng ca ngợi."
Tuy rằng cố thổ của a mẫu đã trở thành một mảnh phế tích, nhưng chuyến hành trình "tìm kiếm bí thuật" này vẫn là thu hoạch rất lớn. Chân Văn Quân đã biết tổ tiên của "A Khung" đến từ Trường Ca, mà quan trọng hơn là đã khiến cho nàng biết được Tạ Phù Thần không có nói sai.
Mộ phần nho nhỏ ở Liêu Tê Sơn kia đích thật là của a mẫu, Tạ Phù Thần quả thực là nhận thức a mẫu.
A mẫu, hẳn tên thật là "A Khung", là hậu duệ của "Túc Lan".
Túc Lan có ý nghĩa gì, là tên người sao?
Có lẽ "Túc Lan" đã mang theo một nhóm người Trường Ca rời khỏi cố thổ đi tới Đại Duật, có lẽ là đã chịu đựng quá đủ cảnh thảo nguyên hoang vu cũng có lẽ là để mở mang lãnh thổ càng thêm rộng lớn, thậm chí có lẽ cũng giống như các nàng, muốn tái khai thông Vạn Hướng Chi Lộ. "Túc Lan" rời khỏi Cốt Luân thảo nguyên mênh mông rộng lớn nhưng cằn cỗi, đi đến một quốc gia mới, mới dẫn đến toàn bộ những chuyện sau này, mới có Chân Văn Quân hôm nay.
Nằm trong xe ngựa trên đường trở về, Chân Văn Quân liên tục suy nghĩ về một chuyện.
A mẫu cùng Tạ Phù Thần đến tột cùng là có quan hệ gì.
"Ngươi hận ta sao?"
Tạ Phù Thần trước khi chết không hề gặp bất cứ kẻ nào, duy độc gọi nàng đến, hỏi ra một vấn đề khó hiểu như vậy.
Vấn đề này sau khi "Cố nhân A Khung chi mộ" xuất hiện lại càng có vẻ kỳ lạ hơn. Nếu huyền điểu là biểu tượng của Trường Ca tộc, vậy thì Chân Văn Quân nhất định đã từng nhìn thấy hoa văn giống y như vậy ở chỗ a mẫu, Tạ Phù Thần lại đem hoa văn này cất giữ bên trong thư tịch ở thư phòng. Miếng huyền điểu đồ đằng đó là dùng một cây cỏ đan bện thành, kỹ xảo đan bện rất thuần thục, không giống như là người bình thường đều có thể làm được, nhất định xuất phát từ bàn tay của người cực kỳ quen thuộc với hoa văn này.
Là do a mẫu đan bện.
Chân Văn Quân không thể lừa gạt chính mình.
Huyền điểu đồ đằng bằng cỏ mà Tạ Phù Thần cất giữ kia rất có khả năng là do a mẫu tự tay đan bện.
Tạ Phù Thần và Tạ Thái Hành có diện mạo khá tương tự.
Nàng và Tạ Thái Hành có một chút tương tự.
Mà nàng và Tạ Phù Thần. . . . . .
Ngươi hận ta sao?
Như thế, rất tốt, rất tốt.
A Lai. Đây là tiểu tự mà mẫu thân ngươi đã đặt cho ngươi, ngươi không nên vứt bỏ nó.
Trong giấc mộng mê loạn, Chân Văn Quân về tới phòng giam nho nhỏ bên trong chiếu ngục ở Nhữ Trữ, Tạ Phù Thần còn đang ở trước mắt nàng.
Nàng phủ nhận, ta không phải A Lai, A Lai không phải là tiểu tự mà a mẫu đặt. Sau này chỉ có Chân Văn Quân không có A Lai.
Vậy ngươi hận ta sao? Tạ Phù Thần một lần nữa gặng hỏi.
Hận! Đương nhiên hận!
Ngươi hận ta sao?
Đôi mắt nhìn thấu hết thảy của Tạ Phù Thần hàm chứa lệ chăm chú nhìn Chân Văn Quân, hỏi lại hết lần này đến lần khác. Cho đến một lần như vậy, Chân Văn Quân trả lời không được.
Ngươi hận ta sao? Không, người ngươi hận không hẳn phải là ta. Ngươi biết có cái gì đã bắt đầu biến chất, ngươi biết có một số chuyện giải thích không thông, có một số chuyện quá mức trùng hợp.
Chân Văn Quân mở choàng mắt bừng tỉnh, cả người đều là mồ hôi.
Tiểu Kiêu đang liên tục lay nàng.
"Ân? Làm sao vậy?" Chân Văn Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác luống cuống và kinh hoảng trong giấc mộng vừa rồi vẫn còn nén chặt trong lồng ngực, Chân Văn Quân theo thói quen đưa mắt nhìn Vệ Đình Húc đang ngủ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Tiểu Kiêu.
"Nước tiểu nước tiểu." Tiểu Kiêu nói.
Vệ Đình Húc cũng vừa tỉnh, mở mắt nhìn các nàng.
"Cái gì?" Chân Văn Quân hỏi lại.
Tiểu Kiêu: "Xuy xuy".
"Ngươi muốn đi tiểu. Phúc thúc, dừng xe lại một lát!" Chân Văn Quân kêu dừng ngựa xe.
Bên trong xe ngựa A Tự cùng A Hạc một trái một phải toàn bộ tay chân đều đặt ở trên người A Liêu, A Liêu nằm ngửa mà ngủ trong ngực còn đang ôm chiếc hộp gỗ, rất trân quý. Lúc Chân Văn Quân mang Tiểu Kiêu xuống xe ngựa nhìn thấy bộ dáng này của A Liêu suýt nữa thì cười ra tiếng.
A Liêu ở trước đại điện không lưu ý đến hoa văn trên lan can bằng đá mà chờ đợi nhận lấy hộp gỗ, chỉ vào hoa văn huyền điểu được chạm trổ trên bề mặt mà vạn phần mừng rỡ, nói đúng đúng đúng chính là hoa văn này, chúng ta không tìm lầm chỗ!
Nhưng chiếc hộp gỗ này vô cùng kiên cố, A Liêu vắt hết óc cũng không thể mở nó ra được.
Hai ngày trước, lão nhân thủ thành đem chiếc hộp gỗ mà lúc này A Liêu đang ôm trong ngực từ một chỗ sâu bên trong đại điện đào ra, giao cho Chân Văn Quân sau đó không bao lâu thì tắt thở. Trước lúc lâm chung hắn bảo Tiểu Kiêu quỳ xuống nhận Chân Văn Quân làm a mẫu, Tiểu Kiêu nói quỳ liền quỳ, gọi một tiếng a mẫu.
Vệ Đình Húc: "Nàng gọi ngươi là gì?"
"Ta cũng không biết a!" Chân Văn Quân thật sự đau đầu, a mẫu làm sao có thể tùy tiện nhận như vậy, nhận làm a tỷ gì gì đó không phải tốt hơn sao? Nhận làm a di cũng được đi, như thế nào cũng không đến mức gọi là a mẫu.
Lão nhân dùng chút khí lực cuối cùng còn sót lại nói với Chân Văn Quân: "Tiểu Kiêu từ nhỏ cơ khổ, khao khát nhất là được nhìn thấy biển, mà ta quá già yếu không có cách nào mang nàng đi. Các ngươi trở về Trung Nguyên có lẽ cũng phải đi qua biển, có thể, có thể hay không mang nàng đi. . . . . . nhìn xem biển, cho dù là liếc mắt một cái cũng được. . . . . ."
Tiểu Kiêu là một hài tử thông thấu, biết lão nhân sống không được bao lâu, cũng không nói những lời an ủi vô dụng, chỉ ngồi ở bên cạnh hắn im lặng rơi lệ.
Chân Văn Quân nhìn thấy Tiểu Kiêu khóc đến mức môi đều run lên, trán cũng đập đỏ một mảng lớn, bên trong dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó còn có chút quật cường. Chân Văn Quân xoa nhẹ đầu nàng, trong lòng quả thật có chút cay xót.
"Được được ta mang nàng theo. Nhưng mà đừng có gọi a mẫu gì đó, ta còn chưa muốn nhanh như vậy đã có một nữ nhi mới lớn đâu."
Lão nhân vươn dài cổ hỏi: "Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi."
Chân Văn Quân gật gật đầu.
"Tiểu Kiêu không muốn rời xa gia gia." Thấy Chân Văn Quân đáp ứng, Tiểu Kiêu khóc càng thảm thiết hơn.
"Đi đi, khó khăn lắm mới gặp được người hảo tâm. . . . . . Tuy rằng là hậu duệ của Túc Lan, nhưng mà ta có thể xác định nàng là người tốt, sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi vốn không thuộc về Cốt Luân thảo nguyên, ngươi còn trẻ, không nên lãng phí thì giờ ở nơi hoang phế này, nên đi nhìn xem thế giới bên ngoài. Di bảo của Trường Ca đại nhân, liền phó thác cho ngươi. . . . . ."
Tiểu Kiêu an táng lão nhân ở bên trong Trường Ca thành, nàng muốn mang A Mao đi, A Mao không muốn, cứ tựa vào bên cạnh mộ phần nho nhỏ của lão nhân dùng móng vuốt vỗ vỗ, không thấy phản ứng, liền nằm sấp xuống.
"Gia gia thủ hộ Trường Ca, A Mao thủ hộ gia gia." Chân Văn Quân không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau Tiểu Kiêu, dùng đốt ngón tay cong gập lại nhẹ nhàng gõ gõ vào sau gáy của Tiểu Kiêu, "Đi thôi, mang ngươi đi nhìn biển."
Thật vất vả mới khuyên được Tiểu Kiêu rời đi, lên xe ngựa Tiểu Kiêu vừa đói vừa buồn ngủ, Chân Văn Quân nghe tiếng bụng nàng đang ùng ục kêu to, giống như nhìn thấy chính bản thân mình ngày trước, cười cười đưa cho nàng một cái đùi dê sấy khô.
"A mẫu thật tốt."
". . . . . . Đừng có gọi ta như vậy."
Tiểu Kiêu cứ như vậy ôm chiếc hộp gỗ đi theo Chân Văn Quân, là thật sự theo sát, giống như cái đuôi của nàng, một khắc cũng không rời.
Chân Văn Quân nói với nàng rất nhiều lần không được gọi a mẫu ta không phải a mẫu của ngươi, Tiểu Kiêu vẫn là không sửa miệng được.
"Nàng liên tục đi theo ngươi, là xem ngươi thành mẫu thân rồi sao?" Trên đời này bất luận là ngôn ngữ của tộc nào, phát âm gọi mẫu thân đều cực kỳ tương tự. Tiểu Kiêu gọi rất vui thích Vệ Đình Húc đều nghe hết vào trong tai, Chân Văn Quân cũng sầu:
"Ngươi nói xem đứa nhỏ này có phải là đầu óc có vấn đề hay không? Ta chẳng qua chỉ là thuận tay cứu nàng mà thôi nàng lại nhận ta làm a mẫu? Đây là xưng hô có thể tùy tiện gọi hay sao chứ!"
Vệ Đình Húc mỉm cười: "Xem ra Trường Ca quốc quả thật là có phương thức đặc biệt để có con, chẳng qua hài tử này vừa ra đời đã lớn như vậy rồi."
"Đừng nói nữa, A Liêu đã cầm chiếc hộp gỗ kia bảo hộ một ngày một đêm rồi. Tuy rằng đập mở không ra, nhưng A Liêu giống như bị trúng tà vẫn tin tưởng thứ được cất giấu bên trong hộp gỗ chính là bí thuật nữ nữ sinh tử."
Vệ Đình Húc: "Tiểu hài nhi đồng ý đưa cho nàng sao?"
"Nàng thấy A Liêu so với nàng còn quý trọng chiếc hộp gỗ đó hơn nên cũng không nói gì, nàng đối với lão nhân có tình cảm, nhưng đối với Trường Ca quốc cũng không có bao nhiêu. Chẳng qua tiểu hài nhi này nên đưa đến cho ai mới tốt đây. Tử Trác chớ phiền não, đợi ta nghĩ cách thật tốt rồi sẽ tiễn nàng đi! Tuy rằng hài tử này từ nhỏ đã bị vứt bỏ sau này cũng chưa chắc có thể sống qua những ngày thoải mái, nhưng có người tiếp nhận thì chính là chuyện quá tốt rồi đúng không! Dù sao cũng không thể mang theo bên cạnh chúng ta, ngoại trừ biết đùa nghịch vài chiêu mã đao thì cũng không thấy còn ẩn giấu bản lĩnh gì lớn."
"Được rồi." Vệ Đình Húc ngăn cản nàng, "Ngươi giữ nàng lại đi ta há có thể nhiều lời. Huống chi người ta cũng đã gọi ngươi là a mẫu rồi, ngươi lại nỡ lòng nào mà tiễn nàng đi. Giữ lại một đứa nhỏ ở bên người bồi dưỡng cho thật tốt chưa hẳn là một chuyện xấu, dù sao bí thuật sinh tử kia hẳn là không tồn tại rồi."
A Liêu vừa vặn nghe được lời này ngay tại chỗ khóc lớn, A Tự A Hạc khuyên giải một trận mới xoa dịu được nàng.