A Hâm đi quá vội vàng lại chẳng hiểu lý do, ban đầu Lý Duyên Ý căn bản không biết nàng đã đi đến nơi nào, ngay cả A Liệt cũng bị mất dấu của nàng.
"Bị mất dấu?"
Người ở bên trong Tử Thần cung toàn bộ đều bị cho lui đi, trên đỉnh thềm đá cao cao có đặt một chiếc lô đỉnh, mười hai cột đá chạm trổ hình rồng rất lớn ở phía sau lô đỉnh xếp thành hình rẽ quạt. Trước kia Tử Thần cung là lộ thiên, đa số các yến hội cùng tiệc rượu vì đại thần khánh công đều được tổ chức ở nơi này.
Hiện giờ đã biến thành phòng luyện đan.
Lý Duyên Ý cho người phủ đậy một tầng vải dày ở trên đỉnh Tử Thần cung, từ bên ngoài không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong.
Lý Duyên Ý đứng ở giữa cột đá và lô đỉnh, ánh mắt rơi vào bên trong một cái lỗ nhỏ có nắp đậy hình tròn đã được xoay mở trên lô đỉnh, nhiệt khí thỉnh thoảng từ trong cái lỗ nhỏ đó tỏa ra, nàng vẫn duy trì khoảng cách không tiến đến quá gần, nếu không nhiệt khí rất có khả năng sẽ gây thương tổn cho đôi mắt nàng.
Xuyên thấu qua cái lỗ nhỏ này có thể thấy được "Hoàng Long đan" của nàng đang chậm rãi thành hình, qua hơn một tháng nữa là có thể cùng A Hâm sử dụng, không nghĩ tới cố tình vào thời điểm mấu chốt này A Hâm lại biến mất. Lý Duyên Ý trong lòng tức giận, ngữ khí đối với A Liệt cũng không quá tốt —— mặc dù A Liệt cả người đều đang sưng đỏ.
"Dạ phải . . . . ." A Liệt quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Lý Duyên Ý, "Vốn dĩ sáng sớm hôm ấy A Hâm cô nương đã gọi xe ngựa để cho A Ổn kia rời đi, nô tỳ liền đi theo sau nhìn xem A Ổn có thật sự rời khỏi Nhữ Trữ hay không, muốn xác định hướng đi thật sự của nàng sau đó mới hồi báo cho bệ hạ. Ai ngờ xe ngựa của A Ổn mới ra khỏi Nhữ Trữ thành nô tỳ đã bị một đàn ong dữ từ trên trời giáng xuống quấn lấy."
"Ong dữ?" Lý Duyên Ý lúc này mới chuyển dời ánh mắt hướng về phía A Liệt.
"Đàn ong dữ kia không biết từ đâu đến, suốt dọc đường này nô tỳ mặc dù đi rất nhanh, nhưng xác thực chưa từng đụng tới bất kỳ tổ ong nào, đàn ong kia sao lại châm đốt nô tỳ một trận dữ dội, nô tỳ thật sự không rõ. Nô tỳ đã phải nhảy vào trong ao bùn mới tránh thoát được một kiếp. Đến khi nô tỳ từ trong ao bùn đi ra tiếp tục đi tìm A Ổn, thì phát hiện xe ngựa của A Ổn đã rơi xuống vách núi, A Hâm nữ lang cũng đuổi tới thấy được một màn này."
"Lúc ấy A Hâm có nhìn thấy ngươi không?"
"Không có, A Hâm cô nương vội vã chạy xuống vách núi để xác định tung tích của A Ổn, không có phát hiện ra nô tỳ."
"A Ổn đích thực đã chết?"
"Đúng vậy, A Hâm cô nương đã tìm được thi thể của nàng, sau đó mang theo thi thể của nàng mua một cỗ quan tài đi hướng đến phương bắc. Nô tỳ đi theo một ngày một đêm sau đó thể lực chống đỡ hết nổi, cả người độc tố phát tác thật sự đi không nổi nữa, cho nên liền trở về Nhữ Trữ. Còn chưa kịp vào thành đã bất tỉnh ở ven đường, may mắn có thương đội hồ tộc đi ngang qua cứu giúp nô tỳ, hôm nay vừa mới tỉnh lại liền chạy về bẩm báo với bệ hạ."
"Độc tố của ngươi đã được loại bỏ rồi chứ?"
"Nô tỳ đã không còn gì đáng ngại, nhưng mà A Hâm nữ lang. . . . . ."
Lý Duyên Ý không chút gấp gáp: "A Hâm nhất định là đưa A Ổn trở về quê nhà Mạnh Lương để an táng rồi, không có việc gì, qua một đoạn thời gian nữa sẽ trở lại."
A Liệt vẫn là không quá an tâm: "Như vậy, A Hâm cô nương liệu có cho rằng A Ổn là do nô tỳ giết chết hay không? Từ đó mà hiểu lầm bệ hạ?"
"Cũng không tính là hiểu lầm." Lý Duyên Ý nói, "Vốn dĩ quả nhân đã không dung thứ cho nàng, nếu như nàng rời khỏi Nhữ Trữ trễ mất nửa ngày thì đã chết ở bên trong Nhữ Trữ thành rồi, hiện tại chẳng qua là thay đổi chỗ chết mà thôi."
A Liệt nói: "Chẳng qua, A Ổn kia biết rõ tình cảm giữa bệ hạ và A Hâm nữ lang nhưng vẫn mặt dày mày dạn ở lại Nhữ Trữ, bệ hạ vì vậy mà giết nàng, so với việc nàng biết khó mà lui đã lựa chọn rời đi nhưng bệ hạ vẫn giết nàng, dưới cái nhìn của A Hâm nữ lang vẫn là rất không giống nhau."
Lý Duyên Ý cười lạnh một tiếng: "Đã nói A Ổn kia làm sao có thể tìm được chỗ ở của A Hâm, hóa ra sau lưng lại là có người chỉ dẫn."
"Ý của bệ hạ là . . . . . Toàn bộ chuyện này đều là do Vệ Tử Trác an bài sao?"
"Nàng căn bản không cần an bài toàn bộ quá trình, chỉ cần nói cho A Ổn biết địa điểm của Tích Học phủ là được rồi. Bức màn được kéo ra ánh sáng cũng chuẩn bị đầy đủ, từng vai diễn bước lên đài, chỉ cần vào thời điểm cuối cùng dẫn ong đến che mắt, kết quả tự nhiên nước chảy thành sông. Hừ, Vệ Tử Trác a Vệ Tử Trác, ngươi nếu đem đầu óc này đặt vào giang sơn xã tắc phụ tá quả nhân thì thật tốt biết bao."
Lý Duyên Ý ra lệnh cho A Liệt đi đến Mạnh Lương tìm kiếm tung tích của A Hâm, tiếp tục âm thầm bảo hộ nàng.
A Liệt đi rồi, Lý Duyên Ý từ bên trong Tử Thần cung đi ra thì gặp Vưu Thường thị ở ngoài cửa chờ nàng đã lâu.
"Bệ hạ, ngài đã mười ngày không có đến Trường Ninh cung rồi, Thái hậu tưởng niệm bệ hạ, lo lắng cho thân thể của bệ hạ, cố ý bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị bữa tối, mời bệ hạ đêm nay đến Trường Ninh cung."
Lý Duyên Ý đang muốn nói cái gì đó, Vưu Thường thị bồi thêm một câu: "Hai vị tiểu Hoàng tử gần đây đang bắt đầu viết thơ, cũng có một số vấn đề về kinh học muốn thỉnh giáo bệ hạ. Bọn họ đều vô cùng tưởng niệm bệ hạ đấy ạ."
Nói ra thì đã bao nhiêu lâu không đến Trường Ninh cung chính là bấy nhiêu lâu chưa nhìn thấy Mục nhi cùng Cung nhi. Kỳ thật hai tiểu Hoàng tử này đối với nàng mà nói bất quá chỉ là để lấy lệ với Canh Thái hậu, không phải do chính mình sinh ra không có bất kỳ cảm tình gì. Nàng không tin thế gian rộng lớn này lại không có bí thuật nữ nữ sinh tử thực sự, "Hoàng Long đan" chính là niềm hi vọng mới của nàng.
Lý Duyên Ý "Ân" một tiếng, không giống như là đáp ứng cũng chưa nói là không đáp ứng, từ bên người Vưu Thường thị rời đi, một nhóm binh lính Truy Nguyệt quân nhanh chóng đi theo, bảo hộ nàng đến kín kẽ.
Vưu Thường thị nhìn theo bóng dáng trùng trùng điệp điệp của quân đội Hoàng đế, mỉm cười chậm rãi trừng mắt nhìn, quay trở về Trường Ninh cung.
. . . . . .
Sùng Văn phường, Diêu Tinh phủ.
Vệ Đình Húc từ trên xe ngựa bước xuống, Tiểu Hoa cùng một đám gia nô Vệ gia mang hơn mười hộp lễ vật đi theo sau đó. Hộ viện của Diêu Tinh phủ nhìn thấy Vệ Đình Húc đều hướng nàng hành lễ.
Nàng đi vòng qua bức tường chắn trước cổng với dòng chữ viết "Châu anh huyền chuyển tinh tú diêu, hoa man đấu tẩu long xà động" tiến vào trong viện, xuyên qua biển hoa phù dung tầng tầng lớp lớp như mộng như ảo, rốt cục nhìn thấy hành lang ven hồ. Chủ nhân của Diêu Tinh phủ A Liêu đang ngồi ở bên hành lang nâng khăn đưa cho A Tranh, cùng nàng khóc.
() Châu anh huyền chuyển tinh tú diêu, hoa man đấu tẩu long xà động (珠缨炫转星宿摇, 花鬘斗薮龙蛇动): hai câu thơ này của Bạch Cư Dị, ý nói minh châu màu sắc lấp lánh tựa như những ngôi sao đang lay động, tóc dài mềm mại xinh đẹp rung động tựa như long xà khiêu vũ, miêu tả dáng vẻ tươi đẹp của vũ nữ khi khiêu vũ
"Bảo bối A Tranh đừng khóc nữa, ta đây nhìn thấy mà cõi lòng tan nát. Đôi mắt tựa sao sáng này ngay cả khóc cũng xinh đẹp như thế, nhưng ta dù sao cũng không nỡ nhìn thấy ngươi khóc. Đàn ong này không thể giữ lại, ta biết ngươi dưỡng chúng nó hao tổn rất nhiều tâm huyết, thiêu đi chính là muốn mạng của ngươi nha. . . . . ." A Liêu nói rồi lại nói so với A Tranh khóc còn thương tâm hơn, làm cho A Tranh ngược lại phải an ủi nàng.
"Ngươi khóc đến thảm thiết như vậy làm gì, cũng không phải là ong của ngươi."
"Nếu là ong của ta ta mới không khóc, chính bởi vì là của ngươi ta mới khó chịu."
"Được rồi được rồi, cái miệng này của ngươi còn ngọt hơn cả mật." A Tranh đưa mắt nhìn hòm lửa ở bên chân, toàn bộ lũ ong đều bị nhốt ở bên trong, chỉ cần giẫm vào bàn đạp thì bên trong sẽ bùng lên ngọn lửa, tất cả mọi dấu vết đều sẽ biến mất không còn một mảnh.
A Tranh hít sâu một tiếng, quyết tâm giẫm xuống, trong nháy mắt toàn bộ lũ ong đều bị chết cháy.
A Liêu che hai mắt của A Tranh lại không cho nàng xem, hai người liếc mắt đưa tình bao lâu, Vệ Đình Húc cứ đứng ở cuối hành lang đợi bấy lâu, mãi cho đến khi A Tranh nhìn thấy nàng, mới đưa tay đẩy A Liêu ra.
"Quấy rầy nhị vị rồi." Vệ Đình Húc nói.
"Thật đúng là quấy rầy. . . . . ." A Liêu thập phần bất mãn một lần nữa nhặt chiếc quạt giấy lên, "Rào" một tiếng xòe mở ra, quạt quạt đi hơi nóng đỏ hồng trên mặt. Vệ Đình Húc trước tiên vì chuyện thiêu hủy đàn ong mà hướng A Tranh xin lỗi, rồi lại gọi Tiểu Hoa đem lễ vật đưa đến cho A Tranh cô nương chọn lựa, sau khi để cho nàng chọn xong phần còn lại sẽ tặng cho các cô nương khác ở quý phủ.bg-ssp-{height:px}
A Tranh chọn lấy vài hộp son và trâm cài tóc mà nàng vừa ý nhất rồi rời đi, Vệ Đình Húc bảo các gia nô mang lễ vật đưa đến cho các cô nương, Tiểu Hoa đi theo nàng cùng A Liêu đến bên trong trà trai uống trà trò chuyện.
Tiểu Hoa tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã sắc xong trà, lúc bưng đến cho A Liêu A Liêu lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
"Tiểu Hoa cô nương độc tố vừa được giải, không chỉ có bộ dạng khác xa, mà ngay cả thân hình cũng hoàn toàn không giống như trước đây. Lúc trước cường tráng như vậy cũng đều là do độc tố lan khắp toàn thân mà sưng phù sao?"
Tiểu Hoa không phản ứng nàng, Vệ Đình Húc gõ gõ vào đầu nàng: "Trước nói chính sự, Văn Quân đi Nam Nhai rồi."
"Nga?" A Liêu liếc mắt nhìn Vệ Đình Húc một khắc thì lại nhìn Tiểu Hoa đến ba khắc, "Nam Nhai? Đi Nam Nhai làm cái gì?"
"Nhất định là tiếp tục thu mua ruộng đất tích trữ lương thực, sau đó lại chọn người thích hợp mang về Nhữ Trữ."
"Bộ Giai và A Hy kia đều được nàng sắp xếp vào trong triều đình rồi, quan giai không cao, nhưng đều là chức vị quan trọng trong triều, ánh mắt của Văn Quân thực chuẩn."
"Vậy chẳng phải là bất lợi đối với chúng ta sao?"
Vệ Đình Húc mỉm cười gật đầu.
"Hiện giờ Lý Duyên Ý cũng đã đuổi ngươi đến Bí thư thự chuyên tâm biên soạn sách sử rồi, Văn Quân muội muội cũng đối nghịch với ngươi, không nói đến Tả gia cùng Lâm gia luôn luôn quyền tôn thế trọng kia, mà ngay cả Bạc gia cũng ngày càng lớn mạnh, vậy mà ngươi lại không chút lo lắng? Hay là ngươi có mười phần chắc chắn có thể khiến cho Văn Quân muội muội trở lại bên cạnh ngươi?"
Vệ Đình Húc lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi. . . . . ."
"Không phá thì không xây được, nhưng hiện tại Văn Quân càng ngày càng có ý tưởng của chính mình. Hiện giờ nàng đang rành mạch phân minh lo trước tính sau, nàng đã trở thành người mà ta không thể nắm bắt được nữa rồi."
"Không thể nắm bắt. . . . . ." A Liêu phe phẩy chiếc quạt, "Nếu như không thể nắm bắt không phải sẽ cảm thấy trong lòng bất an sao?"
Lúc Tiểu Hoa đem trà đã sắc xong đưa cho Vệ Đình Húc, nghe được nàng nói: "Trong lòng bất an lại không có cách nào tính trước mới là chỗ lạc thú."
Chân Văn Quân đích thực đã đi Nam Nhai, tận mắt chứng kiến sự phát triển rầm rộ của Vạn Hướng Chi Lộ sau đó ở Túc Độ gặp được Chu Mao Tam, đón hắn đến Nam Nhai, ở bên trong một tửu lâu thượng đẳng ăn một bữa thịnh soạn sau đó nói với hắn mấy ngày nay tranh thủ thu thập một chút, ba ngày sau liền xuất phát.
"Xuất phát? Đi nơi nào?" Chu Mao Tam trong tay còn cầm cái đùi lợn, miệng đầy mỡ đưa mắt nhìn vị nghĩa muội này của hắn.
"Tất nhiên là đi Nhữ Trữ." Chân Văn Quân uống rượu hơi nhiều, sắc mặt có chút đỏ hồng, vịn đỡ đầu vai của Chu Mao Tam.
"Nhữ Trữ?"
"Đúng vậy, Nhữ Trữ." Chân Văn Quân nói, "Chu đại ca không phải vẫn muốn quay về Nhữ Trữ đó sao? Túc Độ này cả ngày giống như hỏa lò nóng chết người, cho dù Vạn Hướng Chi Lộ đã thông suốt đông đúc giàu có lên không ít, nhưng dù nói thế nào đi nữa cũng không bằng được Nhữ Trữ a."
Chu Mao Tam lập tức ném cái đùi lợn đi, nắm lấy bàn tay Chân Văn Quân nước mắt chảy dài, hít hít mũi sau một lúc lâu mới mở miệng: "Đại ca nghe nói muội muội hiện tại đã là Đãng Khấu Tướng quân, là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng! Đại ca còn tưởng là ngươi đã sớm quên mất đại ca rồi chứ. . . . . . Không nghĩ tới. . . . . . Thật sự là không nghĩ tới lão Chu ta còn có một ngày rời khỏi Túc Độ!"
Chu Mao Tam cầm đùi lợn tay dính đầy mỡ, lúc này nắm tay Chân Văn Quân khóc đến mái nhà rung chấn, Chân Văn Quân không chút ghét bỏ, còn muốn lấy khăn tay mà mình mang theo bên người đưa cho Chu Mao Tam lau nước mắt: "Đại ca đây là nói cái gì vậy chứ, tiểu muội đã cùng ngươi kết nghĩa chúng ta chính là huynh muội khác họ, tất nhiên có phúc cùng hưởng! Tiểu muội ở kinh thành chiến đấu lăn lộn nhiều năm thế này cuối cùng cũng tích lũy được một ít nhân mạch, hiện giờ Đãng Khấu Tướng quân này tuy chỉ là một Tướng quân không chính hiệu, nhưng suy cho cùng cũng là Tướng quân, nói chuyện vẫn là có chút phân lượng. Chẳng qua phải ủy khuất đại ca rồi."
"Ủy khuất?"
"Đại ca ở Túc Độ đang tốt đẹp làm Nam An Tướng quân, nếu trở lại Nhữ Trữ thì trước tiên chỉ có thể dưới quyền tiểu muội làm một Giáo úy. . . . . ."
Chân Văn Quân còn chưa nói hết, Chu Mao Tam đã lập tức quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức dập đầu lạy ba cái, dập đến trên trán máu bắn tung tóe khắp nơi. Chân Văn Quân vội vàng tiến lên nâng hắn dậy: "Đại ca ngươi làm cái gì vậy!" Bộ Giai ở bên cạnh cùng mấy thực khách khác trong tửu lâu đều bị hành động bất ngờ này của Chu Mao Tam làm cho hoảng sợ.
"Muội muội, không sợ ngươi chê cười, lão Chu đời này chỉ có một nguyện vọng, đó là đi đến Nhữ Trữ thủ phủ của Đại Duật nhìn qua một lần. Lão Chu năm nay đã gần năm mươi tuổi, tuy có danh hiệu Nam An Tướng quân, nhưng suy cho cùng vẫn là một tên đồ tể lưu vong ở bên ngoài, bất luận có lập được công trạng gì Minh Đế cũng chướng mắt ta, để cho ta ở lại Túc Độ, ở một lần chính là hai mươi năm. Cái danh hiệu rách nát này lão Chu không cần! Lão Chu chỉ muốn lúc sinh thời rời khỏi hang ổ an nhàn này, một lần nữa ra chiến trường giết mấy tên hồ tử! Đừng nói là Giáo úy, cho dù là một tiểu tốt cảm tử cũng được, muội muội. . . . . ." Chu Mao Tam ngẩng đầu nhìn Chân Văn Quân, lại dùng sức dập đầu mấy cái, "Muội muội, ngươi là quý nhân của lão Chu! Lão Chu nhất định sẽ nhớ rõ ân tình của muội muội, liều chết báo ân!"
Chân Văn Quân bị hắn nói đến trong lòng nóng rực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhanh chóng nâng hắn dậy, lau đi vết máu: "Đại ca, ngươi và ta cùng chung chí hướng lại còn tâm đầu ý hợp kết giao, nói cái gì báo ân chẳng phải khiến cho người ta chê cười hay sao! Từ nay về sau băng núi vượt sông anh dũng chiến đấu, huynh muội chúng ta hai người đồng sinh cộng tử!"
Chu Mao Tam đem bao nhiêu ủy khuất cùng bất mãn trong mấy năm sa sút ở Túc Độ trút ra hết cứ thế thống thống khoái khoái mà khóc, ngày hôm sau liền phấn chấn tinh thần, cả người giống như trẻ ra mười tuổi, sáng sớm đã leo lên đỉnh núi nóng đến toàn thân mồ hôi đầm đìa, nói trước hết phải giảm bớt cái bụng căng tròn này đã.
Chân Văn Quân, A Khung và Bộ Giai cùng nhau đi xem qua đất ruộng và kho lương ở Túc Độ, tính toán số lượng lương thực đã tích trữ được, so với dự tính còn nhiều hơn.
Tái ma phí đã tích trữ được cả trăm vại, Chân Văn Quân sau khi thử qua dược hiệu vô cùng hài lòng.
Kho lương sung túc vàng bạc đầy đất, vào khoảnh khắc Chân Văn Quân khép lại đại môn kho lương của riêng mình kia liền tràn đầy tự tin. Lúc ấy ở Túc Độ thu mua năm vạn khoảnh đất cằn chẳng qua là muốn chừa cho chính mình một con đường lui, không nghĩ tới hiện giờ lại trở thành hậu thuẫn lớn nhất của nàng, vạn phần may mắn.
Lần này đi xuống phía nam Chân Văn Quân lấy lý do mang a mẫu đi chẩn bệnh để xin ngày nghỉ, Lý Duyên Ý đặc biệt phê chuẩn cho nàng một tháng. Mắt thấy kỳ nghỉ đã sắp hết, nàng mang theo đám người Chu Mao Tam cùng nhau trở về Nhữ Trữ, trở về nơi trung tâm hỗn độn hội tụ vô số người dã tâm kia.
Sắc trời dần tối, Lý Duyên Ý đã đến trước Trường Ninh cung bước xuống xe ngựa, đi qua cây cầu hướng đến bên trong.
Nói tới Mục nhi cùng Cung nhi, Lý Duyên Ý có chút sầu muộn. Nếu như Hoàng Long đan vẫn không thể giúp cho nàng cùng A Hâm có hậu, như vậy giữa Mục nhi và Cung nhi phải chọn ai để lập làm Thái tử? Nói cho cùng thì Cung nhi vẫn là thông minh hơn một chút so với Mục nhi, cũng là nữ hài. Sau một thế hệ nữ đế là nàng đây, nói một cách hợp lý thì phải tiếp tục có một nữ đế để củng cố địa vị nữ tử, Cung nhi chính là sự lựa chọn tốt hơn.
Nhưng nếu là như vậy, người đời liệu có thể hay không cảm thấy nàng hô hào khẩu hiệu bình quyền nhưng kỳ thực là đang chèn ép nam tử?
Lý Duyên Ý hai mắt ngưng trệ tự mình suy ngẫm, dòng suy nghĩ bị tiếng cười của tiểu hài tử cắt ngang.
Từ xa xa nàng nhìn thấy hai tiểu hài nhi một nam một nữ đang chơi đùa. Nữ hài nhi chính là Cung nhi, còn lại là một tiểu nam hài mặc y phục dành cho nô tài. Nô tài tiểu hài nhi ngang tàng dùng sức bổ nhào tới trước, Cung nhi hét to một tiếng nhảy qua một bên lẩn trốn.
Bên trong Trường Ninh cung sao lại có nô tài nhỏ như vậy? Lý Duyên Ý chưa bao giờ gặp qua.
Lý Duyên Ý tập trung nhìn lại, chỉ thấy tiểu nô tài kia đứng lên phủi phủi bụi đất trên người, nhếch miệng cười, nụ cười này dọa Lý Duyên Ý sợ tới mức trong lòng vang rền một tiếng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Tiểu nô tài này lớn lên có hai cái miệng, một cái nằm ngang một cái dựng thẳng, lúc nãy hắn vừa cười lên từ bên trong hai cánh môi dựng thẳng lộ ra phần thịt màu đỏ hồng cùng với mấy chiếc răng trắng toát, khuôn mặt dị dạng mang theo vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm Cung nhi cười một cách quỷ dị, tựa như muốn nuốt chửng lấy Cung nhi.
"Ta tới đây!"
Tiểu nô tài lại lao về phía Cung nhi, Cung nhi y y nha nha hô hoán chạy như điên, Lý Duyên Ý bất ngờ xông lên phía trước một cước đá bay tiểu hài tử sứt môi.