Quảng Thiếu Lăng đuổi theo A Hâm ra tới cửa Cấm uyển, A Hâm cước bộ cực kỳ nhanh, sau khi lên ngựa lại càng nhanh như chớp.
Quảng Thiếu Lăng đi theo nàng cùng ra khỏi Nhữ Trữ thành, truy đuổi dọc theo quan đạo. Đuổi theo hơn mười dặm ra ngoài càng lúc càng vắng vẻ, Quảng Thiếu Lăng cảm thấy không quá thích hợp. Thấy A Hâm chạy vào trong cánh rừng hoang, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Vừa mới vào thu rừng cây vẫn còn rậm rạp, nhìn không thấy động tĩnh bên trong, ngựa cũng không dễ đi qua. Muốn tiến vào bên trong chỉ có thể vứt ngựa đi bộ. Quảng Thiếu Lăng ghìm cương dừng ngựa lại không có lập tức tiến vào trong rừng, di chuyển lòng vòng ở bên ngoài, trong lúc đang do dự xem có nên tiếp tục đi sâu vào hay không thì một tiếng kêu thảm thiết từ trong rừng phát ra khiến nàng hoảng hốt.
Chẳng lẽ là A Hâm gặp nạn!
Nếu A Hâm bị người độc thủ, chỉ sợ người liên can phụ trách tung tích của A Hâm cũng sẽ mất mạng.
Quảng Thiếu Lăng lập tức xuống ngựa chạy vào trong rừng, chặt đứt tầng tầng lớp lớp nhánh cây trước mắt bỗng nhiên rộng mở. Có một người đang nằm sấp trên mặt đất, dưới thân nhuộm đẫm một mảnh đỏ tươi. Nhìn y phục người này không phải là A Hâm, Quảng Thiếu Lăng thập phần tò mò, dùng đao lật người nọ lại.
"A Liệt!" Quảng Thiếu Lăng nhận ra người này, nàng là mật thám của Hoàng thượng, là người vẫn luôn âm thầm theo sát A Hâm.
"A Liệt! Tỉnh tỉnh!" Quảng Thiếu Lăng dùng sức lắc lư thân mình của A Liệt, A Liệt trúng một kiếm ở ngực, máu đã thấm đẫm y phục, mở to hai mắt, khóe miệng còn vương một vệt tơ máu.
Xem xét miệng vết thương, một kiếm đoạt mệnh này phi thường dứt khoát, mãnh liệt sắc bén không có nửa phần do dự, có thể có được bản lĩnh này e rằng chỉ có. . . . . .
Ngay tại khoảnh khắc nàng cảm giác được nguy hiểm, một thanh kiếm sắc bén từ phía sau đã đặt ở trên cổ nàng, rạch mở lớp da của nàng.
Quảng Thiếu Lăng hô hấp tắc nghẽn, nghe được giọng nói âm trầm của A Hâm từ sau tai truyền đến.
"Món nợ kia lẽ ra phải thanh toán rõ ràng, nhưng xét thấy ngươi vẫn còn chút công dụng đối với Hoàng thượng mà tha cho ngươi một lần này. Lần sau gặp lại nhất định sẽ lấy đầu chó của ngươi."
Quảng Thiếu Lăng "A" một tiếng, vừa muốn mở miệng thì A Hâm đã biến mất không thấy đâu, chỉ để lại âm thanh sàn sạt của cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây.
Mới từ quỷ môn quan nhặt về một mạng, Quảng Thiếu Lăng ngồi tê liệt dưới đất, bả vai bên trái bị máu thấm đẫm. Thật vất vả mới hoàn hồn, nhớ tới lời nói vừa rồi của A Hâm lập tức cảm thấy đại sự không ổn, gắng gượng phục hồi tinh thần lao ra khỏi rừng, chạy điên cuồng hướng về phía Cấm uyển.
Mấy ngày tiếp theo Vệ Đình Húc đều canh chừng ở bên giường Vệ Luân, mệt nhọc thì lại tựa vào bên cạnh ngủ một lát, phần lớn thời gian đều không dám thực sự ngủ thiếp đi.
Người nhà cùng các gia nô đều tới khuyên nàng đi nghỉ ngơi một chút, nơi này còn có người khác có thể chiếu cố, không nên làm cho bản thân mình mệt nhọc suy sụp. Vệ Đình Húc vẫn không đi, một tấc cũng không rời.
Gia nô chạy vào nói có người đưa tới một bức thư gửi cho Đình Húc nữ lang. A Nhiễm tiếp nhận đặt ở trong phòng ngủ của Vệ Đình Húc, rồi lại đi lấy thuốc.
"Đình Húc rốt cuộc là đang chấp nhất cái gì?" A Nhiễm tự mình đi đến phòng bếp lấy thuốc đã được sắc xong, cùng với a mẫu quay trở lại, "Con vẫn cứ có cảm giác chẳng lành."
"Cái gì cảm giác chẳng lành? Con đừng làm ta sợ."
"Chính là loại cảm giác. . . . . . Đình Húc tựa hồ đang đề phòng cái gì biết rõ cái gì lại đang chờ đợi cái gì đó."
Vệ gia chủ mẫu siết chặt hai tay vào nhau, vẻ u sầu hiện lên trong mắt. Vệ Luân ngã bệnh mấy ngày nay nàng đã gầy đi rất nhiều, hai bên tóc mai điểm hoa râm hiện rõ dáng vẻ già nua: "Mặc kệ là cái gì, con đến thay cho nàng đi. Lại còn tiếp tục như vậy chỉ sợ người cần được chiếu cố không chỉ có một."
"Con cũng muốn thay, nhưng nàng vẫn luôn không chịu."
Ho suốt cả đêm, vừa rồi Vệ Luân cuối cùng mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi, Vệ Đình Húc cũng có thể chợp mắt. Trong vòng bốn ngày, khoảng thời gian nàng thực sự đi vào giấc ngủ tổng cộng cũng không tới năm canh giờ, thỉnh thoảng đi vào giấc ngủ thì lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Nước mắt của Chân Văn Quân ngày đó hết lần này đến lần khác xuất hiện trong giấc mộng của nàng, mỗi một lần đều siết lấy trái tim nàng, cảm giác đau đớn lại chua xót thật lâu cũng không tiêu tan. Một đoạn đường ngắn ngủi lại đem hai người các nàng cách xa tựa như sơn hải.
Bất luận Vệ Đình Húc có vươn tay muốn chạm tới Chân Văn Quân như thế nào cũng với không tới, Chân Văn Quân cũng không có giống như ngày xưa đáp lại, không có kéo nàng ôm chặt vào lòng.
"Văn Quân."
Mắt thấy càng ngày càng xa, Vệ Đình Húc nhịn không được gọi một tiếng.
Chân Văn Quân chớp mắt, rơi xuống một giọt lệ cuối cùng: "Tên ta không phải là Chân Văn Quân, ngươi kẻ lừa đảo này."
"Ầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất, khiến Vệ Đình Húc đang trong giấc mộng bị kéo tỉnh dậy. Vệ Đình Húc phát hiện chính mình đã ngủ quên, nhanh chóng đứng dậy.
Lư hương ngã đổ trên mặt đất tàn tro rải đầy, Vệ Luân đứng ở cách đó ba bước, đang từ từ đi về phía cánh cửa.
Nhìn thấy tình cảnh này Vệ Đình Húc kinh hãi, lập tức tiến lên muốn đỡ lấy hắn. Khi Vệ Luân quay đầu lại nhìn về phía Vệ Đình Húc hai gò má lại mang theo hồng quang hiếm thấy, trong ánh mắt cũng rất có thần thái.
Vệ Đình Húc nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A phụ. . . . . ."
"Đình Húc." Bàn tay tựa như cành cây khô của Vệ Luân nắm lấy nàng.
A Nhiễm cùng chủ mẫu đúng lúc đi tới cửa thấy được một màn này, A Nhiễm buông lỏng hai tay chén thuốc rơi vỡ trên mặt đất.
"Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?" A Nhiễm nước mắt đong đầy, chủ mẫu đưa tay cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng:
"Không được nói bậy!"
"Tích nhi." Vệ Luân nhìn thê tử đã sớm chiều làm bạn cùng hắn hơn bốn mươi năm nay, gọi ra nhũ danh đã nhiều năm không gọi của nàng. Một tiếng này vừa thốt ra ngay cả chủ mẫu cũng lung lay sắp đổ.
A Nhiễm hoảng sợ muôn phần nhìn về phía Vệ Đình Húc, Vệ Cảnh Thái cùng mấy huynh đệ khác tất cả đều chạy tới vây quanh a phụ, ánh mắt tỏa sáng tất cả đều không dám nói lời nào.
"Cơm." Vệ Luân nhìn những người thân đang đứng đầy trong phòng, cuối cùng nói ra từng chữ, "Ta muốn ăn cơm."
Những lời này vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.
Vốn tưởng rằng a phụ bệnh tình nguy kịch đã không có cách nào xoay chuyển được nữa, đột nhiên hồi quang phản chiếu chính là tượng trưng cho đại nạn sắp tới, Vệ gia rơi vào cơn khủng hoảng lớn, nhưng a phụ lại đột nhiên muốn ăn cơm?!
"A Trúc." Vệ Đình Húc là người đầu tiên phản ứng lại, "A Trúc, đi vào phòng bếp mang chén cơm đến."
A Trúc đứng ở cửa vội vàng ứng đáp, nhanh chóng đi bưng chén cơm nóng kèm theo chín món mặn một món canh đến. Vệ Luân tiếp nhận chén cơm, bảo A Trúc đem toàn bộ thức ăn lui đi, bưng cái chén vẫn thường dùng ngồi vào phía sau chiếc bàn dài, chỉ để cho Vệ Đình Húc lưu lại, những người khác ở bên ngoài chờ.
"Đi thôi." Tôn trọng ý nguyện của a phụ, Vệ Cảnh Thái khuyên người nhà đi ra ngoài hết.bg-ssp-{height:px}
Trong phòng chỉ còn cha con hai người, Vệ Luân chậm rãi ăn từng ngụm cơm.
"A phụ cũng có thời thơ ấu. Không biết có từng nói qua với con chưa, a phụ lúc nhỏ có một sở thích, chỉ thích ăn cơm không thích ăn thức ăn, cho nên vẫn luôn không đủ dinh dưỡng lớn lên không cao. Sau đó a. . . . . . A ông của con hù dọa ta, nói nếu không ăn thức ăn sẽ không cầm nổi bút không viết được chữ, lúc đó ta mới bắt đầu ăn thức ăn." Vệ Luân cười cười, hạt cơm dính ở bên mép, Vệ Đình Húc nhu thuận giúp hắn gỡ xuống.
"Chỉ chớp mắt, a phụ a mẫu đã tạ thế hai mươi năm rồi. Hai mươi năm, ta rốt cục có thể đi gặp bọn họ rồi . . . . . ." Lời nói của Vệ Luân có chút lộn xộn, ho hai tiếng sau đó mệt mỏi buông chén xuống, ăn mấy ngụm cơm này cơ hồ đã hao phí toàn bộ khí lực của hắn.
"Đừng nói như vậy, tình trạng sức khỏe của a phụ hiện tại đang chuyển biến tốt đẹp." Vệ Đình Húc an ủi nói.
"Chuyển biến tốt đẹp. . . . . . Nếu là thật sự chuyển biến tốt đẹp thì tốt rồi, nhưng ta chuyển biến tốt đẹp không được nữa, thân thể này của ta ta tự mình hiểu rõ." Vệ Luân nói, "A phụ không sợ chết, chỉ sợ chết không đúng thời điểm! Đình Húc, con có trách a phụ không, là a phụ kéo con vào trong vực thẳm báo thù, khiến con lớn lên trên con đường đầy gai nhọn, không có được thời thơ ấu hạnh phúc như các bằng hữu cùng lứa tuổi."
Vệ Đình Húc khẽ lắc đầu cười nói: "A phụ hà tất nói như vậy, con đường này không phải do a phụ người bức con đi, là chính bản thân con nguyện ý đi. Tai họa Nhưỡng Xuyên vẫn luôn khắc ở trong lòng con, đó là nỗi nhục của Vệ gia cũng là nỗi nhục của Vệ Đình Húc con, không có khả năng quên đi. Thế đạo này là bộ dáng gì con đã chính mắt nhìn thấy, trung quân là có kết cục gì con cũng đã tự mình trải qua. A phụ không hề ép buộc con bất cứ chuyện gì, diệt trừ Lý thị là tâm nguyện và lựa chọn của bản thân con. Cho dù có được thời thơ ấu hạnh phúc bất quá cũng chỉ là hồi ức mà thôi, con cũng không quan tâm. Con quan tâm chính là chuyện tương lai, là đại nghiệp thiên thu."
Vệ Luân tràn đầy nước mắt: "Kiếp này có thể có được nữ nhi như vậy, a phụ ở dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm rồi."
"A phụ đừng nói như vậy, a phụ phải cố gắng dưỡng tốt thân mình, chứng kiến một ngày kia Vệ thị chúng ta chiếm lấy thiên hạ!"
Vệ Luân cười lắc lắc đầu: "Thân thể của ta ta trong lòng tự hiểu rõ. Không còn kịp nữa rồi, huống chi sự kiện kia so với chúng ta nghĩ còn nhanh hơn."
Vệ Đình Húc nắm chặt quyền: "A phụ cũng đã biết rồi sao?"
"Phải . . . . . Mấy ngày trước đã thấy được. May mắn ông trời để cho ta tỉnh lại, nếu không thật không biết phải chậm trễ tới khi nào. Đình Húc, con há có thể hồ đồ vào lúc này. A phụ bảo con không được mềm lòng, chính là muốn con đối với tất cả mọi người đều như nhau, kể cả ta. Một khi sự kiện kia bắt đầu Nhữ Trữ nhất định sẽ trở thành địa ngục nhân gian! Không rời đi trước thời điểm đó, con là muốn cả Vệ gia đều chôn cùng hay sao! Tâm huyết hơn mười năm con nhẫn tâm phó mặc?! Khụ khụ khụ. . . . . ."
"A phụ không nên tức giận, hài nhi đều hiểu được. Thế nhưng Lý Duyên Ý đang nhìn chằm chằm nhà chúng ta, có bất kỳ động tĩnh gì nàng cũng sẽ biết được trước tiên. Nếu như cả nhà chúng ta rời khỏi Nhữ Trữ nàng làm sao có thể để cho chúng ta đi?"
Một chén cơm đứt quãng cuối cùng cũng đã ăn xong, Vệ Luân ngồi vào chỗ của mình: "Đình Húc a, con có biết, có một biện pháp có thể để cho Vệ gia rời khỏi Nhữ Trữ mà không bị bất kỳ ngăn trở nào. Nhữ Trữ là quyền trượng của Lý Duyên Ý, rời khỏi nơi này mới có thể tuyệt địa phản kích."
Vệ Đình Húc cầm tay Vệ Luân, vội vàng nói: "A phụ, không thể!"
Vệ Luân bình thản mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Quảng Thiếu Lăng trở lại Cấm uyển, đem chuyện ngày hôm nay bẩm báo với Lý Duyên Ý.
Lý Duyên Ý kinh ngạc: "Cái gì? A Hâm đã giết chết A Liệt? Ngươi tận mắt nhìn thấy?!"
"Vi thần tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể khẳng định A Liệt là chết dưới kiếm của A Hâm nữ lang. Công phu của A Liệt bệ hạ hiểu rõ nhất, có thể một kiếm giết chết nàng mà không có bất kỳ đường sống nào để phản kích ngoại trừ A Hâm thì không còn ai khác, hơn nữa những lời vừa rồi của vi thần đều là A Hâm nữ lang chính miệng nói với vi thần."
"Món nợ kia. . . . . . Món nợ kia là ý tứ gì?"
"Vi thần cũng không biết. . . . . ."
"Không biết." Lý Duyên Ý cười lạnh, "Không biết còn không đi điều tra?!"
Quảng Thiếu Lăng da đầu tê dại.
"Chẳng lẽ còn muốn quả nhân đi ra ngoài Cấm uyển tự mình điều tra hay sao!" Lý Duyên Ý sau khi nổi giận nhịn không được ho khan liên tục.
"Vi thần sẽ lập tức đi điều tra! Bệ hạ chú ý thân thể, đừng quá lao lực, vẫn là. . . . . ."
"Còn không mau đi!!"
Quảng Thiếu Lăng lui xuống, tập hợp toàn bộ người của Truy Nguyệt quân, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của A Hâm.
"Trong vòng hai ngày tìm không thấy người, các ngươi đưa đầu tới gặp!"
"Dạ!"
. . . . . .
Vệ phủ.
"Thật tốt quá thật tốt quá, ông trời phù hộ không phải là hồi quang phản chiếu, là thật sự có chuyển biến tốt a." A mẫu cùng A Nhiễm ngồi ở trong viện, hai người hai tay nắm lấy nhau, trong mắt đẫm lệ.
A Nhiễm điên cuồng gật đầu giống như gà mổ thóc: "Nhất định sẽ tốt lên! A phụ cát nhân tự có thiên tướng!"
"Lục lục giả nga, phỉ nga y hao. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao."
()蓼蓼者莪, 匪莪伊蒿. 哀哀父母, 生我劬劳: đây là một câu thơ, dịch nghĩa là: 'Rau nga cao lớn lại biến thành cỏ hao. Ôi ôi cha mẹ sinh ta khổ nhọc vô cùng.'
A Nhiễm cùng a mẫu, cùng với tất cả mọi người trong Vệ gia nghe được có người đang ngâm xướng.
Thanh âm này, là từ trong phòng truyền ra tới.
". . . . . . Vô phụ hà hỗ?" Cửa phòng được chậm rãi đẩy ra, người ngâm xướng chính là Vệ Đình Húc.
() Vô phụ hà hỗ (无父何怙): không có cha thì biết nương tựa vào đâu
A mẫu chậm rãi đứng lên, vẻ mặt khó tin mà nhìn Vệ Đình Húc hai mắt đỏ hồng.
Sau khi xướng xong Vệ Đình Húc quỳ xuống đất dập đầu bái lạy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
"A phụ đã phù trượng tây hàng, a mẫu nén bi thương."
() Phù trượng tây hàng (扶杖西行): ý chỉ người già qua đời