Chu Mao Tam tiên phong mở đường, việc thu thập tình hình quân địch giao cho tiểu tướng lĩnh thủ hạ đi làm, hắn chỉ phụ trách khai chiến giết địch.
Nhiều năm rượu thịt quá chén cùng cuộc sống an nhàn đã làm cho hắn trì độn không ít, lại thêm tuổi tác càng lớn ngay cả thể lực cũng không so được với trước đây, may mắn hắn có một đặc tính mà người khác không có, đó là cực kỳ bền bỉ.
Trong suốt một năm qua hắn vẫn liên tục rèn luyện, cùng với tiểu lang quân nhỏ hơn hắn ba mươi tuổi ở trong quân cùng nhau dậy sớm đi vào trong rừng núi chạy bộ, săn bắn, toàn bộ thể năng huấn luyện một phần cũng chưa từng sa sút. Trong vòng một năm gầy đi hai vòng, mặt mày rạng rỡ sinh lực tựa như lang sói, trông như trẻ lại hơn mười tuổi. Trên chiến trường giống như xuất hiện thêm một thanh chiến phủ phá núi, vì Chân Văn Quân san bằng hết thảy yêu ma quỷ quái.
Chân Văn Quân dẫn đầu hai mươi lăm vạn đại quân nhanh chóng tiếp cận Nhữ Trữ, cùng Trùng Tấn đánh hai trận đại chiến và mấy trận tiểu chiến, vừa mới đoạt được yếu địa Như huyện làm cứ điểm. Đại quân vào thành nghỉ ngơi chỉnh đốn, Chân Văn Quân sau khi gửi một bức thư cho Vệ Đình Húc, báo cho nàng biết tiến độ, an tâm ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần rồi lại tiếp tục dự tính con đường phía trước.
Ở Như huyện hơn mười lăm ngày, không hề nhận được hồi âm của Vệ Đình Húc.
Lần trước trong thư hồi âm Vệ Đình Húc nói nàng chỉ còn cách Nhữ Trữ không tới ba trăm dặm, chỉ cần phá thủng Yên Hàng thì có thể đem đại doanh đến trú đóng ở Yên Hàng, bất cứ lúc nào cũng có thể công thành. Tính toán thời gian thì Vệ Đình Húc hẳn cũng đã phá thủng được Yên Hàng nho nhỏ kia rồi, khoảng cách giữa hai người các nàng chỉ có hơn bốn trăm dặm, trong vòng mười lăm ngày cũng đủ để tín sứ vừa đi vừa về hai chuyến, huống chi còn có bồ câu đưa thư do Vệ phủ đặc biệt thuần dưỡng bay qua bay lại không ngớt, sao lâu như vậy cũng không có một chút tin tức nào?
Chẳng lẽ là gặp trở ngại ở Yên Hàng?
Chân Văn Quân có chút khó hiểu. Yên Hàng?
Gió thu xào xạc, lá cây ở trong thành Như huyện bị trận cuồng phong đêm qua thổi quét toàn bộ đều rơi rụng dưới mặt đất, một đợt lương thảo mới đã được vận chuyển vào trong thành, ngựa xe nhộn nhịp tiếng người ồn ào, đang chuẩn bị cho trận đại chiến cuối cùng.
Chân Văn Quân dắt ngựa vừa mới giẫm lên bàn đạp, Bộ Giai trông thấy, nhanh chóng xô đẩy đám người ra đi đến trước đầu ngựa:
"Tướng quân đây là muốn đi nơi nào?"
Chân Văn Quân nói: "Trinh sát đi Yên Hàng hồi báo nói hai con đường thông hành đều đã bị phá hủy, xe ngựa căn bản không đi qua được, tin tức ở trong thành Yên Hàng lại có dấu hiệu bị người phong tỏa. Mấy ngày nay mỗi đêm lúc đi ngủ ở trên tường phía tây đều rơi xuống một con nhện, đuổi đi rồi vẫn lại xuất hiện. Ta có cảm giác bất an, chung quy vẫn cảm thấy Yên Hàng đã xảy ra chuyện, bằng không Vệ Tử Trác sẽ không có lâu như vậy mà không liên lạc với ta."
Bộ Giai nói: "Tại hạ nói một câu Tướng quân có lẽ sẽ không thích nghe, Vệ Tử Trác nói mẫu thân của Tướng quân đang đi cùng nàng, sẽ mang người đến đoàn tụ với Tướng quân. Nhưng người này trước đây từng giam lỏng, liên tục nắm giữ lệnh đường muốn kiểm soát Tướng quân, Tướng quân không thể nào không nhận thức được. Trinh sát đã từng hồi báo về trận thế binh mã của Vệ Tử Trác chuyến này, tính toán sơ bộ ít nhất cũng có ba mươi vạn, Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia liên hợp xuất kích đã là nắm chắc thắng lợi trong tay, Vệ Cảnh An làm người tiên phong một đường thế mạnh áp đảo chỉ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi đã đánh tới Yên Hàng, bước tiếp theo chính là đánh thẳng tới Nhữ Trữ. Nàng vì sao lại muốn liên hợp cùng Tướng quân, chính là để làm tan rã quân chủ lực của Trùng Tấn, muốn Trùng Tấn khó giữ vẹn toàn mà tiến tới đánh chiếm thủ phủ. Không nói đến Vệ Cảnh An thiên tung kỳ tài cùng Trưởng Tôn gia thâm tàng bất lộ, cho dù là mấy dòng bên của Vệ gia cũng có nhân tài lớp lớp xuất hiện, người có thể dẫn binh đánh giặc rất nhiều. Vệ Tử Trác mưu lược phi phàm, ắt hẳn dụng binh cũng không kém, làm sao lại gặp bất lợi ở Yên Hàng nho nhỏ? Mấy tuyến đường chính đều bị phong tỏa, trinh sát cũng không dò la được tin tức, chính là để thu hút Tướng quân tiến đến. Văn Thăng muốn biết Tướng quân là muốn đi một mình hay là lãnh binh đi đến đó?"
Bộ Giai quả thật là mồm mép linh hoạt, không cho Chân Văn Quân một chút cơ hội nào để xen mồm vào, cũng không ngăn cản nàng, nhưng từng câu từng lời của hắn lại đang trói chân Chân Văn Quân.
"Văn Thăng, theo ngươi thấy thì đây là cạm bẫy của Vệ Tử Trác?"
Bộ Giai nói: "Tại hạ chẳng qua là dựa theo lẽ thường mà suy đoán, cảm thấy chuyện này có chút khác thường mà thôi. Tướng quân mới là người quen thuộc nhất với Vệ Tử Trác, có phải là cạm bẫy hay không Tướng quân tự có nhận định."
"Nàng nếu muốn hại ta thì hoàn toàn có thể lại dùng tính mạng của a mẫu để uy hiếp ta, hà tất ước định ở Nhữ Trữ liên thủ cùng đoạt lại kinh thành?"
"Chỉ sợ không phải là cạm bẫy của nàng, mà là cạm bẫy của người khác."
Nếu là trước đây, Chân Văn Quân một thân một mình chẳng có gì sợ sệt, muốn đi nơi nào chớp nhoáng liền đi. Nhưng hiện tại nàng thống lĩnh đại quân, đi nhầm một bước nhỏ đều có khả năng làm cho vô số người cũng bỏ mạng theo, sự thận trọng của Bộ Giai rất có đạo lý, nàng không thể liều lĩnh.
Nhưng lo lắng tình hình ở Yên Hàng, Vệ Đình Húc cùng a mẫu đều đang ở đó, nàng làm sao có thể yên dạ yên lòng ở tại chỗ chờ đợi?
Một đêm gió lạnh thét gào quét qua khắp mặt đất, Chân Văn Quân cùng Chu Mao Tam dẫn một đội khinh kỵ binh gồm hai trăm người, lấy gió lạnh làm lá chắn, trong đêm khuya tiến đến Yên Hàng.
Cầu treo đứt gãy đã được sửa chữa, đội quân của Chân Văn Quân chia làm hai đường, chỉ sợ có người phục kích, cũng thuận tiện trước sau tiếp ứng.
An toàn vượt qua khu vực rừng núi dễ gặp phục binh nhất tiến đến bãi sông. Nàng dọc theo bãi sông chậm rãi đi tới, lúc tàn canh đã đến được vùng ngoại thành Yên Hàng, theo lý mà nói thì từ sớm cũng đã có thể thấy được ánh lửa trên tường thành, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới trời đất một mảnh tối đen, nào có bóng dáng thành trì? Chẳng lẽ là tối nay gió lớn đã thổi tắt đuốc? Nhưng bó đuốc trên tường thành tượng trưng cho sinh mệnh của tòa thành này, còn có tác dụng truyền đạt tín hiệu. Hiện giờ toàn bộ đều tắt, không khỏi làm cho Chân Văn Quân phải nín thở, trong lòng bất an.
Một binh lính trẻ tuổi bỗng nhiên xuống ngựa, dán sát mặt đất lắng nghe một lúc sau đó ngẩng đầu nói, "Tướng quân, phía trước ba dặm đường có đại quân đang tiến tới gần! Nghe ra tựa hồ có mấy vạn người!"
"Mấy vạn?" Chu Mao Tam chòm râu đều dựng ngược cả lên, "Chính là tiến về phía chúng ta đây?!"
"Nghe ra thì không giống, tựa hồ là đi về hướng Yên Hàng thành."
Chu Mao Tam nói: "Muội muội! Chẳng lẽ là biết chúng ta đến đây, điều động binh mã muốn đến bắt ba ba từ bình lớn hay sao? Chỉ sợ Yên Hàng đúng là miệng hùm hang sói, đi không được a!"
Chu Mao Tam vừa nói xong, các khinh kỵ binh chung quanh đều tán thành gật đầu.
Chân Văn Quân nói: "Nếu như thật sự có phục binh thì sao lại để cho ngươi có cơ hội phát giác? Đã sớm thiết đặt cạm bẫy, bất luận là bên trong thành hay là vùng sơn dã đều có thể giết ngươi một phát trở tay không kịp, như thế nào còn có vạn mã phi nhanh để cho ngươi nghe ra động tĩnh?"
Chân Văn Quân nói xong, mọi người lại một lần nữa gật đầu.
"Chỉ sợ là trong thành có đại sự phát sinh. . . . . ." Chân Văn Quân hô hấp nghẽn lại, "Chẳng lẽ Trùng Tấn đã tra xét được kế hoạch hành động của Tử Trác, ở Yên Hàng bố trí cạm bẫy?"
Nghĩ đến đây Chân Văn Quân không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, để lại một câu "Các ngươi ở đây chờ ta, sau một lúc lâu nếu ta không trở lại các ngươi liền quay về Như huyện, hết thảy nghe Văn Thăng an bài!"
Chu Mao Tam chỉ mới "Ai" một tiếng Chân Văn Quân đã chạy xa trăm bước rồi. Gió lạnh thổi quét khiến lớp lông trên chiếc mũ da của nàng điên cuồng lay động, tựa như trái tim lo lắng của nàng lúc này.
Bên ngoài thành Yên Hàng quả nhiên có trọng binh canh gác, ba lớp bên trong ba lớp bên ngoài bao vây huyện thành nho nhỏ này đến vô cùng nghiêm kín. Chân Văn Quân khi đến được biên thành chỉ thấy ở nơi nổi lên một mảnh đầu trần có một nhánh quân đội đang đánh vào, cùng quân đội thủ thành chính diện đối đầu, đao sắc giao phong, tiếng hô giết cùng tiếng vó ngựa cuồn cuộn chấn động đến mức màn đêm muốn vỡ toang.bg-ssp-{height:px}
Chân Văn Quân nhất thời nhận không ra song phương đến tột cùng là ai, nhưng nhìn thấy thế trận của binh mã vây thành hiển nhiên là muốn lấp kín lối ra không cho người ra khỏi thành, bị nhốt ở trong thành mười phần thì có tám chín phần chính là Vệ Đình Húc! A mẫu cũng đang ở trong thành!
Chân Văn Quân thúc ngựa sát nhập trận địa quân địch vây thành, tả xung hữu đột chém giết không ít quân địch. Chặt bỏ mũ giáp của một binh lính, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của hắn rõ ràng cũng là người Đại Duật, bên kia là binh mã của Vệ gia tuyệt đối không sai, vì sao ở Yên Hàng lại có hai phe quân đội của người Đại Duật đại chiến lúc này? Kẻ vây thành lại là người phương nào?
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng xuống tay cũng không có nửa phần do dự. Chân Văn Quân đã bảo dã thiết phường của chính mình đặc biệt rèn cho nàng một thanh mã kích cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt. Mã kích vừa xuất chiêu, tấn công cực kỳ mạnh mẽ chắn đỡ kiên cố không thể phá, xiên giống như hải thần đoạt mệnh, đâm thì lại nhanh như sấm sét. Giữa chiến trường ban đêm hỗn loạn một luồng sáng trắng lơ lửng biến hóa kỳ lạ di chuyển giữa đám đông binh mã, di chuyển đến đâu máu bắn ra tung tóe đến đó, thi thể chồng chất.
Phía sau có người mang đầy nghi hoặc hô lên một tiếng: "Phu nhân!"
Nghe là thanh âm của nam nhân, Chân Văn Quân hất ngã một người xuống ngựa sau đó ngoái đầu nhìn lại, nàng nhận ra người này chính là một trong những ám vệ của Vệ gia, quanh năm đi theo ở bên người Vệ Đình Húc, trước kia nàng chỉ cần có mật thư gì vào tay hoặc là muốn gặp người nào để liên lạc, ám vệ này nhất định đều tung cửa xông vào, phiền phức không chịu nổi khiến nàng vẫn còn nhớ rõ đến tận giờ.
"Phu nhân cẩn thận!" Người nọ hét lớn một tiếng chỉ ra phía sau Chân Văn Quân, một thanh đao sáng lóa hướng về phía cổ Chân Văn Quân chém tới. Cú chém này dùng hết toàn lực, nhưng khi trường đao cách cái cổ của Chân Văn Quân một tấc cuối cùng thì chợt dừng lại.
Mã kích của Chân Văn Quân đã chặn đứng đòn đánh lén tưởng chừng như đã thành công của đối phương, nàng phi thân lên tung một cước đá vào mặt hắn, biến hai hàm răng của hắn thành cát vụn.
Vững vững vàng vàng hạ xuống yên ngựa, Vệ gia ám vệ kia đang muốn nói gì đó, Chân Văn Quân hai mắt chợt sắc bén cầm mã kích trong tay đâm hướng về phía đầu hắn. Ám vệ còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã truyền đến tiếng hét thảm thiết, mã kích xuyên qua ngực kẻ tập kích, xiên hắn cố định trên mặt đất.
Ám vệ trên trán toát ra một tầng mồ hôi, Chân Văn Quân xuống ngựa đem vũ khí rút trở về, hỏi hắn: "Tử Trác đâu!"
"Nữ lang bị tập kích bị vây ở trong thành đã năm ngày, chúng ta chính là nhận được tin tức điều binh trở lại cứu viện!"
"Điều binh trở lại?!"
"Đúng vậy! Nhị công tử dẫn binh đi trước, Trưởng Tôn gia tọa trấn ở giữa điều phối chủ lực, nữ lang thì mang theo Hoàng thượng đi ở phía cuối cùng! Lẽ ra mười ngày trước chúng ta đã ở bên ngoài Nhữ Trữ thành hội hợp, nhưng chờ mãi cũng không thấy nữ lang, lúc này mới phát hiện đã xảy ra chuyện! Nữ lang bị vây ở Yên Hàng! Ta trước mang binh tới cứu viện, đại quân đang ở phía sau!"
Hai người vừa nói vừa ở bên trong loạn chiến mở một đường máu, áp sát vào trong thành.
Chân Văn Quân vô cùng kinh ngạc, Vệ Đình Húc luôn luôn cẩn thận, như thế nào lại bị vây ở Yên Hàng nho nhỏ? Thế gian này còn có người có thể vây hãm được nàng?
Nghe nói tân đế cũng ở trong đó, Chân Văn Quân lại lo lắng thêm vài phần. Xem ra không muốn tân đế trở lại Nhữ Trữ ngoài Trùng Tấn ra, còn có khối người.
Yên Hàng nho nhỏ nhưng lại phòng thủ kiên cố, một đợt bộ binh đầu tiên của Vệ gia dần dần chiếm ưu thế, kỵ binh cùng xe công thành đồng loạt xuất kích, nóng lòng muốn phá thành.
Vốn dĩ quân địch đã bị giết chết bảy tám phần, nhưng khi Vệ gia bắt đầu phát động mãnh công thì từ sâu bên trong bóng tối truyền đến tiếng hò hét rung trời.
Quả nhiên còn có đại quân ở đây chờ sẵn!
Quân địch xông lên trận hình không chút rối loạn, cung tiễn thủ đồng loạt bắn ra vạn tiễn thu hoạch một đợt đầu tiên, nếu có thể ngăn cản mưa tên thì lại tiếp tục xông lên, còn có thứ lợi hại hơn đang chờ bọn họ. Hàng binh lính phía trước cầm trong tay mạch đao rất dài, quỳ một gối thân thể ngửa ra sau duy trì thăng bằng, dùng mũi đao đâm xiên hướng lên trên, có thể đâm thủng được đầu ngựa đang phi nhanh. Mạch đao chỉnh tề xuất trận sau đó là trường thuẫn đến che chắn, nhiều lần kỵ binh tổn thất nặng nề, chiến mã bị giết kỵ sĩ rơi xuống đất, chờ đợi hắn chính là thiết côn nặng nề trong tay thuẫn binh một cú liền có thể đánh nát xương cốt.
Thực rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị mà đến không thể liều mạng, Chân Văn Quân ra lệnh cho đại quân rút lui.
Tất cả binh lính đều chỉ nhận thức trống trận cùng tiếng kèn lệnh, cũng không nhận thức nàng. Lời cảnh cáo của Chân Văn Quân không thể lập tức truyền ra ngoài, dưới đợt mãnh công tử thương nặng nề.
Cũng trong lúc đó Chân Văn Quân đã chú ý thấy bóng đen lay động trên tường thành.
Đó là dầu hỏa đạn còn chưa đốt cháy! Chiến đội thủ thành tiến lùi tự nhiên vốn được huấn luyện sẵn, chỉ sợ đã sớm có đường lui. Dựa theo lời nói của ám vệ kia phía sau có đại quân sắp sửa tới chi viện, trận dầu hỏa đạn này vẫn luôn tĩnh lặng không phóng ra, chỉ sợ cũng là đang chờ đại quân Vệ gia tự chui đầu vào lưới!
Một khi phóng ra dầu hỏa đạn, toàn quân sẽ bị diệt chỉ trong chớp mắt.
Chân Văn Quân rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Vệ Đình Húc lại bị vây ở nơi này.
Loại vũ khí hạng nặng có lực sát thương cực lớn lại vô cùng đắt đỏ chỉ được bố trí ở cứ điểm quan trọng như dầu hỏa đạn lại có thể được bố trí ở nơi này.
Yên Hàng nho nhỏ, nhất định có đại nhân vật ở phía sau màn thao túng.
Chân Văn Quân tìm đến ám vệ bảo hắn bất luận như thế nào cũng phải ngăn cản cường công, đồng thời phái người nhanh chóng đi báo tin cho đại quân phía sau. Còn nàng thì thừa dịp hỗn loạn cắt lấy một tấm da người lột bỏ chiến y, nhanh chóng dịch dung thành thương binh, trên mặt cũng tô quét đầy vết máu lợi dụng kẽ hở của quân đội đang vội vàng chế thành mà lén lút trà trộn vào.
Trận địa quân địch tiến tới rất nhanh, sau khi thu thập một loạt Vệ gia chủ lực, một nhóm người bị thương rất nhanh liền lui ra, thay đổi một nhóm khác xông lên. Chân Văn Quân đi theo nhóm người bị thương xuyên qua giữa trận doanh. Nàng đối với trận pháp đã nghiên cứu rất kỹ, trong tình cảnh vội vội vàng vàng cũng không đi nhầm, cũng không có lộ ra sơ hở.
Cửa thành rất nhanh mở ra, người bị thương lại có thể được yểm trợ vào thành.
Hóa ra bọn họ cũng không phải là bao vây ở bên ngoài không cho người trong thành đi ra, mà đã sớm chiếm lấy nơi này làm cứ điểm mê hoặc viện binh!
Sau khi phát hiện được chuyện này Chân Văn Quân thân ở bên trong trận địa quân địch càng thêm thấp thỏm không yên. Nhiều năm như vậy trôi qua nàng lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi bất an.
Mà lúc này đây khiến cho nàng sợ hãi, còn là người khác ngoài Vệ Đình Húc.