Ròng rã ba ngày Chân Văn Quân vẫn chưa trở về, trận mưa ở Nhữ Trữ lại càng lúc càng lớn. Người của Vệ phủ cùng Hoài Sâm phủ đi tìm đã nhiều ngày vẫn không tìm được bóng dáng Chân Văn Quân.
Mấy thị tập lớn bị bắt buộc đóng cửa, trên đường phố cơ hồ không có người qua lại.
Linh Bích mỗi ngày đều rầu rĩ, trông mong trận mưa to này có thể dừng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nước bên trong thủy đạo sẽ càng ngày càng nhiều, việc tìm kiếm Chân Văn Quân sẽ càng ngày càng khó khăn.
"Không, mưa nếu lớn hơn một chút mới tốt." Lời nói của Vệ Đình Húc làm cho Linh Bích sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ lại mới hiểu được. Nữ lang là muốn thủy đạo chịu tải không nổi nước mưa, chỉ cần nước có thể tràn lên mặt đất, nói không chừng Chân Văn Quân có thể bơi lên.
Nhưng mà đã ba ngày trôi qua, Văn Quân có lẽ đã bị cuốn ra tới biển rồi, cho dù nước có tràn lên cũng không có ý nghĩa. Ý nghĩ này Linh Bích chỉ dám để ở trong lòng, chưa có nói ra.
Vệ Đình Húc mỗi ngày đều bảo Tiểu Hoa cùng Linh Bích mang nàng đến quanh quẩn tại các cửa vào cống nước ngầm ở Nhữ Trữ, mãi cho đến khi bầu trời tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy nữa mới bị khuyên trở về.
Nàng vốn bị thương vẫn chưa lành, lại thêm mấy ngày liền ở bên ngoài gió táp mưa sa, Vệ Đình Húc bắt đầu phát sốt liên tục. Linh Bích và Tiểu Hoa đều khuyên nàng trở về, A Nhiễm và a mẫu cũng đến, nửa ép buộc mà lôi kéo nàng trở về.
Tư công rất thẳng thắn nói với nàng rằng không thể tiếp tục đi ra bên ngoài nữa, nếu lại nhiễm phong hàn thì thân mình của nàng chắc chắn sẽ chịu không nổi:
"Đôi chân này của ngài a trong vòng nửa năm cũng không thể để nhiễm bệnh thấp, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến việc đi đứng sau này. Trước đó lão phu đã từng nhắn nhủ với nữ lang chuyện này, nhưng mà nữ lang vẫn khư khư cố chấp, chỉ sợ khả năng bình phục là rất khó. Nữ lang, hãy nghe lão phu khuyên đi, việc tìm kiếm Chân cô nương cứ giao cho người trong phủ, ngài cũng đừng chạy theo khắp nơi nữa. Trưởng Công chúa điện hạ không phải cũng đang hỗ trợ tìm kiếm sao? Nếu ngay cả những người này ngài cũng tin không được thì không phải còn có Linh Bích cô nương và Tiểu Hoa cô nương sao? Ngài đi đến chỗ đó cũng là ngồi nhìn, dù sao cũng không thể đi xuống nước vớt người mà. Tìm được người rồi nhất định trước tiên sẽ thông báo cho ngài biết. Ngài a, vẫn là dưỡng bệnh quan trọng hơn."
Tư công nói ra những lời này rất chân thành, quả thật là vì muốn tốt cho nàng, nhưng mà Vệ Đình Húc giống như không có nghe thấy, vẫn như trước mỗi ngày đều xuất môn.
"Tư công, không cần phải nói nữa." Linh Bích khuyên Tư công, "Nữ lang nhà chúng ta ai nói cũng sẽ không nghe, chỉ cần là chuyện mà nàng nhận định thì sẽ đi làm, ai khuyên cũng vô ích thôi. Hai ngày nay phu nhân và A Nhiễm tỷ tỷ cũng đã tới khuyên nhủ vài lần, ngươi xem nàng không phải vẫn cứ đi sao."
Tư công: "Hai chân này nàng là không muốn giữ nữa rồi."
"Tư công, ngài còn nói thêm gì nữa thì cái đầu này mới là không muốn giữ nữa đấy."
Tư công: ". . . . . ."
Mưa to điên cuồng gột rửa toàn bộ Nhữ Trữ thành, lại thêm câu chuyện về "thủy yêu" vẫn còn khắc ở trong lòng mọi người, cơ hồ mọi nhà đều bế hộ, ai cũng không dám đi ra ngoài.
Nước trong kênh dẫn ở hai bên đường phố rộng lớn giống như hai dòng sông nhỏ, ào ào được dẫn vào bên trong cống nước ngầm.
Một chiếc xe ngựa màu đen đạp nước mà đến.
Vó ngựa khua gõ trên mặt đất bắn tung tóe ra vô số bọt nước, trên hàm thiếc được khảm bảo thạch màu xanh biếc, cho dù đang ở trong cơn mưa to cũng vô cùng nổi bật. Phùng Khôn ngồi ở bên trong xe ngựa vẻ mặt tràn đầy u sầu, không ngừng đem cổ tay áo rộng thùng thình kéo lên rồi lại buông xuống, thỉnh thoảng lại xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, nhìn xem đã chạy đến đâu rồi.
Xe ngựa một mạch tiến đến cổng vào Cấm uyển, lúc Phùng Khôn bước xuống xe ngựa tùy tùng lấy cây dù làm bằng giấy dầu ra có hơi chậm, hắn bực dọc trực tiếp đi tới cầm lấy cây dù, tự mình bung dù nhấc trường bào lên đi hướng đến ngự thư phòng.
Nội quan chuyên hầu hạ Lý Cử đứng trước cửa ngự thư phòng trông thấy Quốc trượng đã lâu không lộ diện đến đây, hướng hắn hành lễ nói: "Phùng Tướng quân."
Phùng Khôn từ trong lỗ mũi hừ ra một luồng khí, xem như đáp lại hắn, đẩy cửa định đi vào trong.
"Ai! Phùng Tướng quân, Hoàng thượng hiện tại đang bận, phân phó nô tài nói không tiếp kiến người khác." Nội quan tiến lên ngăn cản hắn.
Ngày xưa Phùng Khôn ở bên trong Cấm uyển không có gì ngăn trở, bất cứ lúc nào muốn đi vào ngự thư phòng thì đi, lúc nào muốn gặp Hoàng thượng đều có thể đến gặp, hắn chính là phụ thân của Hoàng hậu! Quốc trượng của Đại Duật! Hiện giờ chỉ một nội quan nho nhỏ này mà lại dám ngăn cản hắn!
"Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta là ai!" Phùng Khôn căm tức tên hoạn quan không có mắt này.
Nội quan hề hề cười nói: "Nô tài đương nhiên nhận ra Quốc trượng, nhưng mà bệ hạ đang cùng Tạ Tư mã thương nghị chuyện quan trọng, chính miệng căn dặn nô tài bất luận là ai tới cũng không được quấy rầy. Phùng Tướng quân vẫn là đừng làm khó nô tài."
"Tạ Tư mã? Tạ Phù Thần? Ta chính là đang muốn tìm hắn!" Không nhắc tới Tạ Phù Thần thì thôi, nhắc tới Tạ Phù Thần thì cơn giận của Phùng Khôn lại bùng lên, đẩy nội quan qua một bên, trực tiếp xông vào.
Lý Cử cùng Tạ Phù Thần đang thương nghị chuyện gì đó, nghe tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh ra liền ngừng lại, hướng về phía cửa nhìn xem.
Phùng Khôn sải bước đi vào, sự tức giận viết rõ trên mặt, trong lúc hành lễ với Lý Cử thì ánh mắt cũng trừng trừng nhìn Tạ Phù Thần: "Bệ hạ!"
"Tướng quân sao lại đến đây?" Lý Cử ngồi trở lại đằng sau chiếc bàn dài, nhìn ra được hắn có chút bất mãn đối với hành vi Phùng Khôn tự ý xông vào thư phòng.
"Cựu thần nghe nói chuyện của Hồng Ái lại một lần nữa bị Lý Duyên Ý tính kế, cựu thần thật sự không thể tiếp tục ngồi ở trong nhà được nữa! Bệ hạ, hôm nay cựu thần đến chính là muốn biết bệ hạ định xử lý việc này như thế nào!"
Thanh âm bình tĩnh, ngữ khí chần chừ của Lý Cử làm cho hắn nghe ra rất không tự tin: "Quả nhân sẽ xử lý chu toàn, Phùng Tướng quân hà tất đặc biệt chạy từ thật xa tới đây."
"Bệ hạ là muốn đẩy Phùng gia chúng ta ra gánh tội thay sao!" Vốn dĩ Phùng Khôn còn ôm một tia hi vọng trong lòng, thậm chí khi bị một nội quan nho nhỏ cản lại hắn cũng còn tìm cớ giúp Lý Cử. Nói không chừng là tên nội quan kia ỷ vào cả ngày ở bên cạnh Hoàng thượng nên ra vẻ chó cậy thế chủ! Nhưng hiện tại khi Phùng Khôn tận mắt nhìn thấy thái độ của Lý Cử đối với hắn thì mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra mưu sĩ trong phủ đã nói đúng, hiện giờ tình thế đã đi tới thời điểm khủng hoảng nhất, Lý Cử rất có thể vì bảo trụ Tạ Phù Thần mà hi sinh gia tộc Phùng thị của hắn!
. . . . . .
"Hi sinh cả nhà Phùng Khôn?" Động tác châm trà của Lý Duyên Ý chợt dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng nếu Phùng Khôn ngã xuống, Phùng Tỷ Kỳ không phải cũng sẽ bị chôn cùng sao? Nói như vậy hi sinh có phải là hơi lớn rồi không?"
Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc ngồi uống trà ở bên cạnh Súc Xuân trì. Lý Duyên Ý uống chính là trà ướp lạnh, biết Vệ Đình Húc thân thể không được tốt, cố ý chuẩn bị cho nàng một bình trà nóng vừa mới pha.
Từ sau lần trước Lâm Quyền chết thảm ngay giữa Túc Hải uyển, trong lòng Lý Duyên Ý ít nhiều cũng có chút bóng ma, không hề đi đến chỗ đó nữa. Cho người dựng một căn gác cao ở bên cạnh hồ để hóng mát, ngày mưa đi đến chỗ này ngồi, mát mẻ lại dễ chịu.
"Bất quá chỉ là kế sách cắt đuôi nối mệnh." Vệ Đình Húc nhìn chén trà ở trước mặt đang bốc lên hơi nóng, cũng không có ý định nâng tay muốn uống, "Cái đuôi này bị chặt đứt còn có thể lại mọc dài ra, Hoàng hậu bị phế đi còn có thể lại lập một vị khác. Chỉ có quyền lợi một khi đã bị đoạt đi thì rất khó thu trở lại trong tay. Chỉ cần Hồng Ái trúng kế lại bị giam trong chiếu ngục, Phùng gia bất luận như thế nào đều sẽ rơi vào tình thế bị vứt bỏ. Kế hoạch đích thực là đã tiến tới từng bước một dựa theo quỹ đạo khả thi nhất, chẳng qua là trong lúc đó nảy sinh rắc rối lại có phần vượt ngoài ý liệu. Điện hạ, mười vạn quân trú đóng kia cho dù có bị vạch trần thì e rằng cũng chẳng có trở ngại gì đối với Tạ Phù Thần, ngược lại có thể làm cho vây cánh của hắn tăng trưởng lớn mạnh. Nhưng nếu không vạch trần thì sẽ càng bất lợi đối với chúng ta, cho nên ta mới lựa chọn khơi chuyện này ra bên ngoài."
Lý Duyên Ý chợt hiểu ra: "Đúng vậy. Chuyện cho tới hiện nay Vệ công, Phùng Khôn và Tạ Phù Thần đều bị cuốn vào vụ án của Hồng Ái, bởi vì Khương Vọng thẳng thắn khai nhận mà Đình úy thự tạm thời được bảo trụ. Thế nhưng lại thiếu chứng cứ xác thực, nếu không thì đã có thể cáo trạng ngược lại Tạ Phù Thần. Lần này Tử Trác phản thủ một kích thật sự quá tuyệt diệu, Lý Cử nếu như muốn trị tội Vệ công thì phải lôi cả Phùng Khôn cùng Tạ Phù Thần vào, mất nhiều hơn được, chỉ còn lại một con đường duy nhất là bỏ Phùng giữ Tạ. Như vậy hắn buộc lòng phải thừa nhận huyết thư của Hồng Ái chính là vu oan cho Vệ công, người chủ sự đứng phía sau màn được viết trong thư bất luận có phải là Phùng Khôn hay không, hắn cũng khó tránh khỏi cái chết, không phải chịu tội danh di tộc thì cũng chính là dính tội phản quốc mà bị giết. Tạ Phù Thần thì sao, ngược lại là nhặt được tiện nghi lớn. Lý Cử nhất định sẽ đem mười vạn quân trú đóng thu vào dưới trướng triều đình, nếu là của triều đình thì cũng chính là của Đại Tư mã, mười vạn quân binh sẽ từ trong tối chuyển ra ngoài sáng, chuyển dời đến trong tay Tạ Phù Thần. Đến lúc đó Phùng Khôn vừa chết, Nghiêm Chấn lại là thân tín của Tạ Phù Thần, bên người Lý Cử chỉ còn lại một vây cánh lớn là Tạ Phù Thần. Ôi. . . . . ." Phân tích đến đây Lý Duyên Ý không rét mà run.
"Điện hạ đừng quên, còn có chuyện của A Hâm." Vệ Đình Húc nhắc nhở nàng.
Nhắc tới A Hâm, trên vẻ mặt của Lý Duyên Ý có chút lưỡng lự. Vệ Đình Húc đây là muốn đem chuyện ly gián mà hai người đã chôn giấu trong lòng lâu ngày lôi ra ngoài nói.
Vệ Đình Húc vẫn khéo léo tránh né một ít chi tiết về việc Lý Duyên Ý âm thầm phái Lưu Phụng đi điều tra: "Lúc trước A Hâm chẳng hiểu tại sao lại nhiễm phù dung tán được đưa đến bên người điện hạ, chuyện này chẳng lẽ không kỳ quái sao? Nội tình phức tạp trong đó chắc hẳn điện hạ thánh minh đã sớm đoán được. Với những gì Tử Trác đã chứng kiến, Tạ Phù Thần cùng A Hâm phụ nữ tình thâm, hắn sẽ không làm như vậy. Huống chi hổ dữ không ăn thịt con, Tạ Phù Thần cũng là bị bên kia tính kế. Chuyện này chỉ sợ là Phùng Khôn ở trong đó quấy phá. Mà Tạ Phù Thần trong lòng đã sớm có tính toán nhưng vẫn nhịn xuống không nhắc tới, mà người này cực kỳ có tính kiên nhẫn, ngoài mặt không nói nhưng hẳn là đã âm thầm chậm rãi thúc đẩy kế hoạch báo thù. Theo trinh thám của ta ở trong cung hồi báo, Phùng Tỷ Kỳ đã nhiễm phải phù dung tán, mỗi ngày đều phải hút ba lần."
"Chuyện này ta cũng nghe nói." Lý Duyên Ý cười lạnh một tiếng, "Tạ Phù Thần cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, có thể làm cho Phùng Tỷ Kỳ chủ động hút phù dung tán, chẳng lẽ là nàng quá mức đau khổ vì mất con, nên muốn dùng phù dung tán để giải sầu. Phùng Khôn làm cho A Hâm hút, hiện giờ nữ nhi của chính mình nhiễm phải phù dung tán, Tạ Phù Thần coi như là lấy cách của người trị lại người. Không, thậm chí còn sâu hơn. . . . . . Tử Trác, ngươi nói xem, toàn bộ những chuyện này đều là do Tạ Phù Thần vạch kế hoạch sao? Hắn vậy mà lại vừa đọ sức cùng chúng ta vừa lôi kéo Phùng gia xuống hố, hắn lại có bản lĩnh thông thiên đến mức này sao? Thật sự không phải là trùng hợp sao?"
"Trùng hợp hay không khó mà nói chắc." Vệ Đình Húc nói, "Bất quá cho dù là trùng hợp, có thể để cho vận may chiếu cố thì cũng là năng lực to lớn của hắn. Từ xưa đến nay có biết bao anh hùng hào kiệt chỉ thiếu một chút trùng hợp và may mắn."
"Lời nói của Tử Trác thật là. . . . . . Lần này song phương đối đầu, sư phụ của ta đã tạ thế, Đại tư nông cũng bị hại, trước sau đã chết mấy trăm mưu sĩ, tổn thất nặng nề. Còn Tạ Phù Thần thì sao? Không chỉ là không hề tổn thất chút nào, còn diệt trừ được tai họa trong lòng, thậm chí có thể không công vớ bở được mười vạn binh mã. Tạ Phù Thần mới là người chiến thắng lớn nhất. Đối phó Tạ Phù Thần nhất định phải chú ý cẩn thận, không thể đi nhầm một bước nào. Hắn sẽ từ phương hướng nào đánh tới đây hoàn toàn không thể đoán trước được."
. . . . . .
Hai hàm răng của Phùng Khôn đều đã cắn chặt, nhưng Lý Cử vẫn không chịu thừa nhận.
"Tướng quân vẫn là nên quay về phủ trước đi, không cần suy nghĩ quá nhiều. Ngươi là Quốc trượng, chính là thân sinh phụ thân của Hoàng hậu, quả nhân làm sao có thể kéo Phùng gia các ngươi ra gánh tội thay được, chẳng lẽ ngay cả Hoàng hậu quả nhân cũng không muốn nữa sao?" Các thớ cơ trên mặt Lý Cử khẽ co rút, miễn cưỡng cười cười nói, "Tướng quân chẳng lẽ không tin quả nhân hay sao? Nếu lúc này Tướng quân hoài nghi quả nhân, vậy chính là đã trúng gian kế của đám người Lý Duyên Ý rồi."
"Bệ hạ. . . . . ."
"Được rồi trở về đi. Quả nhân cũng phải đến An Thọ cung nhìn xem Hoàng hậu đây." Lý Cử đứng lên đi ra khỏi ngự thư phòng, Phùng Khôn dồn dập đi theo sau, bị Hổ Bôn thị vệ ngăn cản lại. Phùng Khôn không cam lòng muốn chọc thủng hàng rào Hổ Bôn thị vệ, Hổ Bôn thị vệ rút đao kề vào cổ hắn, cảnh cáo hắn nếu không rời đi thì sẽ không khách khí.
Phùng Khôn quỳ trên mặt đất hướng về phía Lý Cử cùng Tạ Phù Thần đang rời đi khóc rống: "Bệ hạ! Xin niệm tình cựu thần hơn mười năm vì Đại Duật tận trung ái quốc, buông tha Hoàng hậu đi! Người muốn đối đãi với cựu thần như thế nào, cựu thần tuyệt không một lời oán hận! Nhưng Hoàng hậu đối với bệ hạ toàn tâm toàn ý, là thanh mai trúc mã, là thê tử kết tóc của bệ hạ a! Bệ hạ có còn nhớ Vị Thủy Chi Tình không! Tiêm nhi vì bệ hạ mà không màng sinh tử, bệ hạ có còn nhớ không!"
Phùng Khôn nước mắt tuôn trào, nói ra mỗi một câu đều dùng sức dập đầu xuống đất, khuôn mặt đầy máu, hòa lẫn cùng nước mắt. Hắn biết lần này Lý Cử một khi rời đi, Phùng gia bọn họ liền kết thúc rồi, hắn phải bất chấp tất cả mà nắm lấy cơ hội cuối cùng để đả động Lý Cử.
Thế nhưng bất luận hắn có nói cái gì Lý Cử cũng không hề quay đầu lại, ngược lại càng đi càng nhanh.
Đi một mạch cho đến khi không còn nghe được tiếng gào khóc của Phùng Khôn nữa Lý Cử mới thoát lực mà tựa người vào thân cột trụ màu đỏ, khóc nức nở không ngừng, dùng sức nện một quyền vào thân cột.
Tạ Phù Thần im lặng đứng sừng sững ở phía sau hắn, không nói một lời.
"Tạ Tư mã. . . . . . Quả nhân. . . . . . Hoàng hậu của Quả nhân, thật sự. . . . . . không thể giữ được sao?"
Tạ Phù Thần nói: "Vẫn thỉnh bệ hạ lấy đại cục làm trọng."
"Đại cục, đại cục. Ha ha ha ha!" Lý Cử vừa khóc vừa cười, đi vào trong cơn mưa to, hướng về phía chân trời cao giọng gào thét, "Quả nhân vì sao phải sinh trong gia đình đế vương! Mà ngay cả nữ nhân mình yêu thương cũng bảo hộ không được! Quả nhân là một kẻ nhu nhược! Là một phế vật!"
Tạ Phù Thần đứng ở bên dưới hành lang có mái che, ngay cả giày cũng không dính ướt một chút nào.
Lúc này hắn cuối cùng mới lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
. . . . . .
"Ta phải cáo từ rồi." Vệ Đình Húc còn chưa uống trà đã muốn đi.
"Hiện tại phải đi?" Lý Duyên Ý nói, "Chính là muốn tiếp tục truy tìm tung tích của Văn Quân muội muội?"
Vệ Đình Húc gật gật đầu.
"Ai, Tử Trác. . . . . . Biết ngươi cùng Văn Quân muội muội cảm tình rất sâu, nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, ngươi, phải chuẩn bị tâm lý."
Vệ Đình Húc lại khẽ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm.
Lý Duyên Ý cầm tay nàng: "Mọi chuyện lấy thân thể chính mình làm trọng, trước tiên dưỡng thương cho tốt rồi nói sau."bg-ssp-{height:px}
Tiểu Hoa cùng Linh Bích ở cách đó không xa chờ nàng, thấy Vệ Đình Húc muốn trở lại đây, liền cầm dù đi qua nghênh tiếp nàng.
"Hồi phủ chứ, nữ lang?" Tiểu Hoa hỏi.
"Đi đến cửa thủy đạo." Vệ Đình Húc vẫn là kiên trì như thế.
Tiểu Hoa nhịn không được nói: "Nữ lang muốn làm cái gì, nô tỳ chưa bao giờ nhiều lời. Nhưng mà lúc này nô tỳ cả gan lắm miệng, Chân. . . . . ."
"Nếu biết là lắm miệng." Vệ Đình Húc ngắt lời nàng, "Còn muốn biết rõ cố phạm sao?"
Tiểu Hoa bị ngắt lời, một bụng lời nói cũng không dám lên tiếng nữa.
Linh Bích đã lâu không thấy Vệ Đình Húc tỏ vẻ quyết tuyệt như thế. Nhưng trong lòng nàng cũng đang lúng túng. Một mặt chuyện Chân Văn Quân quả thực khiến cho nàng đặc biệt lo lắng, mặt khác lại không muốn Vệ Đình Húc hao tâm tổn sức vào việc tìm kiếm Chân Văn Quân. Nhưng ngay cả Tiểu Hoa cũng bị khiển trách, Linh Bích cũng chỉ có thể câm miệng, đỡ phải bị mắng.
Nước mưa rốt cục đã tràn ra khỏi thủy đạo, trải một tầng nước tù đọng thật dày trên đường phố Nhữ Trữ.
Một tiểu hài nhi bán dù gian nan đẩy xe đi trong mưa, gió lớn quất vào chiếc mũ đội trên đầu hắn vô số lần, ngay cả xe cũng sắp bị cuốn đi. Hắn một tay đè mũ lại dùng một tay còn lại vất vả đẩy xe, tiến một bước lại lùi ba bước.
Bánh xe bị vướng lại trên nền đất, hắn đẩy nửa ngày đều bất động.
Đang muốn đi lên phía trước kiểm tra một phen thì phát hiện chiếc xe rốt cuộc lại chấn động, tựa hồ có cái gì đó từ bên dưới bánh xe muốn lao lên.
Tiểu hài nhi ngay tức khắc buông tay, mở to hai mắt nhìn xuống bên dưới chiếc xe đang chấn động.
Chiếc xe "cạch cạch" nảy lên, bỗng nhiên không có động tĩnh gì nữa.
Tiểu hài nhi chậm rãi dịch chuyển bước chân muốn đi lên kiểm tra, mới vừa nhích được một bước bỗng nhiên chiếc xe bị một cỗ lực rất mạnh trực tiếp lật nhào. Tiểu hài nhi hét lên thất thanh, nhanh chân bỏ chạy.
"Thủy yêu a! Thủy yêu lại xuất hiện rồi!" Tiểu hài tử gào to biến mất trong màn mưa.
Một bàn tay phá nước xông ra, mò mẫm một vòng xung quanh lối ra nhưng lại không túm được cái gì có thể mượn lực, đành phải bám vào mặt đất, cố hết sức chống đẩy thân mình trồi lên.
Rốt cục đi lên tới mặt đất, Chân Văn Quân kiệt sức nằm trong mưa ngay cả ngồi dậy cũng không nổi. Thở hổn hển hồi lâu rốt cục cũng ổn định được hơi thở, mở to mắt nhìn một vòng, nhìn thấy tửu lâu đường phố cùng phường môn. Mưa vỗ vào trên mặt nàng, còn có cảm giác gió rít gào quét qua thân thể. Quả thực đã trở lại, thật tốt quá. . . . . .
"Đói quá a." Không thể nhúc nhích, Chân Văn Quân nghe được thanh âm kêu gào điên cuồng trong bụng của chính mình, nàng hiện tại có thể một mình ăn hết cả một con bò.
. . . . . .
Vệ Luân từ chiếu ngục đã trở về, hắn kiên trì không ngồi trên xe lăn, mà chống quải trượng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại môn Vệ phủ. Tất cả mọi người của Vệ gia đều tràn ra nghênh đón hắn, Vệ gia phu nhân lại khóc thành lệ nhân.
"Tế quân đừng khóc, ngươi xem ta không phải đã trở về rồi sao." Vệ Luân an ủi nàng.
Tiểu Hoa đẩy Vệ Đình Húc tiến lên, Vệ Đình Húc nhìn thấy mười ngón tay được băng bó cùng vết thương thật sâu trên mặt của Vệ Luân, lại càng không nói đến trên người còn có bao nhiêu vết thương khác, nghĩ đến đây liền đau lòng khó nhịn, gọi một tiếng: "A phụ."
Vệ Luân buông phu nhân ra, đi đến trước mặt Vệ Đình Húc cảm khái: "Tử Trác, lần này ít nhiều nhờ có con mà vi phụ mới có thể sống sót từ chiếu ngục trở ra. . . . . ."
"Phụ thân trước không cần nói nhiều, dưỡng tốt vết thương đã." Vệ Đình Húc nói.
"Được."
Những giọt lệ trong mắt Vệ thị phu nhân vẫn liên tục không ngừng: "Ngươi vừa trở về trước tiên đừng nói mấy chuyện này, nhanh đi nghỉ ngơi một lát. Đại phu đã có mặt, để bọn họ đến kiểm tra cho ngươi đi. . . . . ."
Lý Duyên Ý đã đi gặp Thái hậu, nói ngày mai sẽ đến thăm, ngược lại là cả nhà Trưởng Tôn gia đều đến đây thăm hắn.
Vệ Luân trở về phòng, đại phu sau khi kiểm tra xong thì rời đi, chỉ còn lại Trưởng Tôn Diệu cùng Vệ Đình Húc.
"Hiện tại Nho Bình đã trở về, chứng tỏ Lý Cử đã chấp nhận vứt bỏ Phùng Khôn. Một trận chiến này thật sự là quá dài a. . . . . . Ủy khuất Nho Bình rồi." Trưởng Tôn Diệu vỗ vỗ vào cái chân đã bị cắt đứt đầu gối của Vệ Luân, vẻ đau lòng hiện lên trên mặt.
"Dương Huy chớ nói những lời này, trận chiến này chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, dùng cái chân này của ta đổi lấy tính mạng gia tộc Phùng Khôn coi như là đáng giá."
Trưởng Tôn Diệu hướng đến Vệ Đình Húc hăng say khen ngợi một phen, nói Tử Trác hậu sinh khả úy, mưu lược thậm kỳ, làm cho người ta phải vỗ bàn ca ngợi.
Vệ Luân nhìn khuôn mặt hờ hững vẫn chưa lộ ra bất kỳ cảm xúc gì của nữ nhi, biết rõ nàng của hiện tại toàn bộ đều là do những ngày tháng giày vò ở nơi không thuộc về con người kia mà tôi luyện thành, giờ khắc này không biết nàng có phải lại đang nhớ tới đoạn quá khứ thống khổ đó nữa hay không. Nếu như cho hắn lựa chọn, hắn thà rằng nữ nhi không phải trưởng thành như vậy, chưa từng chịu sự hành hạ còn hơn cả địa ngục đó, khỏe mạnh khoái hoạt mà lớn lên, cho dù có chút khờ khạo ngu đần cũng được. Đáng tiếc tất cả những chuyện đó vẫn đã xảy ra rồi, ai cũng vô lực vãn hồi.
Vệ Đình Húc để hai người bọn họ lại đơn độc nói chuyện, tự đẩy xe ra khỏi phòng.
Trưởng Tôn Ngộ đang cùng A Nhiễm và các vị ca ca khác của Vệ Đình Húc nói chuyện phiếm.
"Chiêm Dĩnh." Vệ Đình Húc tiến lên nói.
Trưởng Tôn Ngộ quay đầu lại cười với nàng: "Tử Trác, biệt lai vô dạng."
Trưởng Tôn Ngộ quả nhiên càng lớn càng đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bằng một bàn tay, dung mạo tựa như tranh vẽ, môi hồng răng trắng làn da tựa tuyết. Tuy rằng đã qua tuổi hai mươi nhưng vẫn trì trệ chưa để râu, thích mặc một thân trường bào màu tím đã cải chế, trông giống như váy dài của nữ nhân. Trưởng Tôn gia này phong thủy đoán chừng là có chút vấn đề, ca ca giống như một tiểu cô nương, muội muội thì lại thích phẫn nam nhân.
Chân Văn Quân lung lay lảo đảo hai mắt đăm đăm bước đi trong mưa một hồi lâu, mấy lần đều muốn té xỉu, may mà có một lão nhân đẩy xe đi ngang qua, thấy nàng đáng thương cứu nàng một mạng, hỏi nàng nhà ở nơi nào, có thể dùng xe đẩy này đưa nàng trở về.
Đưa Chân Văn Quân đến trước cửa Vệ phủ, nàng muốn tỏ lòng biết ơn, nhưng sờ soạng khắp người một văn tiền cũng không có. Lão nhân xua tay nói không cần, hoảng sợ nhìn thoáng qua tấm biển lớn trước cửa Vệ phủ, cấp tốc rời đi.
Cứu người của gia đình gian thần, vị lão nhân này cũng không biết nên có cảm tưởng gì.
Dùng hết một tia khí lực cuối cùng đập mạnh vào đại môn Vệ phủ, người ra mở cửa chính là Linh Bích.
Khi Linh Bích từ trong khe cửa đối mặt với Chân Văn Quân thiếu chút nữa hét lớn, Chân Văn Quân trước mắt tối sầm trực tiếp đổ gục vào trong lòng nàng. Linh Bích ôm nàng hướng vào trong phủ hô:
"Nữ lang! Nữ lang! Văn Quân muội muội đã về rồi!"
Lúc này Vệ Đình Húc cũng không có nghe thấy, nàng cùng Trưởng Tôn Ngộ và đám người A Nhiễm đang ngồi trong tiền thính của Vệ phủ ôn chuyện. Trưởng Tôn Ngộ cùng các ca ca của Vệ Đình Húc tán gẫu say sưa ngất trời, Vệ Đình Húc ngồi ở một bên trái lại nói chuyện cực ít, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu.
A Nhiễm nhìn bộ dáng tuấn lãng của Trưởng Tôn Ngộ càng nhìn càng thích: "Chờ thế đạo thái bình một chút liền quyết định ngày thành thân đi. Sớm ngày thành thân, cũng để cho a phụ a mẫu an tâm."
Trưởng Tôn Ngộ sửng sốt: "A Nhiễm tỷ tỷ, ngài không phải đã định ngày thành thân rồi sao?"
A Nhiễm ha ha cười: "Chiêm Dĩnh thật là thú vị, ta nói chính là hôn sự của ngươi cùng Tử Trác!"
"Tử Trác?" Trưởng Tôn Ngộ nhìn về phía Vệ Đình Húc đang lơ đãng tựa hồ không hề nghe được bọn họ đang nói cái gì, xấu hổ cười cười, "Tử Trác tuổi còn nhỏ, không vội không vội."
"Sang năm cũng đã hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa. Hai người các ngươi thanh mai trúc mã, ngươi lại lớn hơn Tử Trác vài tuổi, mọi thứ đều môn đăng hộ đối." A Nhiễm nhiệt tình ở chỗ này làm mai chọc cho người ta không vừa ý, cũng là vì a mẫu. Từ sau khi Vệ Đình Húc bị giam cầm ngược đãi trở về tính tình đại biến, thậm chí tự nguyện trở thành mưu sĩ cho Trưởng Công chúa, một lòng đắm chìm ở bên trong tranh đấu triều đường, chưa bao giờ thấy nàng lưu tâm đến hôn sự của bản thân. Mỗi năm qua đi tuổi nàng cũng càng lớn hơn, a mẫu tuy rằng ngoài miệng vẫn nói Tử Trác không giống như những hài tử khác, khát vọng không hề tầm thường, nhưng trong lòng vẫn là sầu muộn. A Nhiễm cũng biết muội muội lòng mang thiên hạ, nhưng kết hôn sinh con chính là con đường tất yếu của tất cả nữ tử, thành gia lập thất cũng không làm chậm trễ nàng công thành danh toại. Huống hồ sau khi thành thân tâm tình sẽ càng ổn định, làm chuyện gì cũng có người giúp một tay. Mà quan trọng nhất là muội muội hai chân tàn tật, nếu không có người ở bên cạnh chiếu cố nàng thì tới lúc tuổi già phải làm thế nào? Tỳ nữ vẫn luôn là tỳ nữ, không thể so với phu thê.
A Nhiễm đối với hôn sự của muội muội đặc biệt coi trọng, Trưởng Tôn Ngộ là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn tựa hồ đối với chung thân đại sự cũng không quá sốt sắng, A Nhiễm đều đã nói đến mức này mà hắn cũng chỉ cười cười, không nói tiếp nữa.
"Các ngươi cứ tán gẫu đi." Vệ Đình Húc đẩy xe rời đi, A Nhiễm gọi nàng nàng cũng không phản ứng.
Vệ Đình Húc một mình đẩy xe đi qua hành lang, dừng lại trước một khóm hoa hồng đã bị mưa giội thấu. Hoa hồng ở chỗ này chính là được trồng theo ý của nàng.
Nhìn khóm hoa này, không khỏi nhớ lại ngày ấy Chân Văn Quân cưỡi Vân Trung Phi Tuyết xuyên qua màn sương mù sáng sớm tiến đến, đóa hoa hồng trong tay còn dính những giọt sương tươi mới diễm lệ. Ngũ quan vừa mới trưởng thành nảy nở mang theo nét ngây ngô e lệ và hăm hở, đem đóa hoa đó tặng cho mình.
"Tiểu Hoa, hái cho ta một đóa."
Tiểu Hoa biết nữ lang là nhìn thấy khóm hoa này mà nghĩ tới Chân Văn Quân. Mặc dù biết nữ lang tâm tư kiên định, cũng không thích người ngoài nhiều lời, nhưng vẫn nhịn không được mà khuyên nhủ: "Nữ lang, đã là ngày thứ tư rồi, Chân Văn Quân sợ là không về được. Nô tỳ tự biết không có tư cách nói những lời này, nhưng thân thể của nữ lang thật sự không thể lại có chút tổn hại gì nữa, nô tỳ cả gan khẩn cầu nữ lang yêu quý chính mình!"
Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa đang quỳ gối bên cạnh mình, nói: "Ngươi từ nhỏ đã đi theo ta nên biết rõ tính tình của ta. Về sau những lời này không cần phải nói nữa, thân thể của ta chính ta hiểu rõ."
Trưởng Tôn Ngộ sợ A Nhiễm bức hôn nên lấy cớ từ trong phòng thoát ra, vừa lúc đi ngang qua thấy Tiểu Hoa đang quỳ gối, hắn vốn luôn hướng ngoại thích quản chuyện người khác liền nở nụ cười đi tới: "Tử Trác, chuyện gì mà tức giận?"
Vệ Đình Húc nói: "Không có gì, chỉ là muốn hái một đóa hoa hồng để giải sầu mà thôi."
Trưởng Tôn Ngộ nhìn khóm hoa ở bên ngoài hành lang, chìa tay ra hái một đóa đưa tới trước mặt Vệ Đình Húc: "Cho ngươi, ta nghe A Liêu nói Nam Nhai có loại hoa hồng màu đen, Tử Trác nếu thích ta có thể phái người đi tìm về cho ngươi."
Vệ Đình Húc đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay khẽ chạm vào nước mưa trên cánh hoa, cũng không có nói là thích hay không thích.
Trưởng Tôn Ngộ cũng biết đoạn quá khứ kia của Vệ Đình Húc, không muốn biểu hiện quá mức chiếu cố để nàng có cảm giác bị thương hại, lại nhịn không được muốn chọc cho nàng cười. Dù sao tối nay cũng không có việc gì làm, liền ở lại nơi này nói một chút về mấy chuyện thú vị gần đây.
Chân Văn Quân xa xa nhìn thấy một màn này, giữ chặt Linh Bích vốn đang muốn dẫn nàng đi tới, nói:
"Vẫn là đừng quấy rầy tỷ tỷ cùng Trưởng Tôn công tử. Ta mệt mỏi, trở về ngủ."
"Bây giờ đi ngủ? Ngươi không ăn chút gì rồi mới ngủ sao?"
"Không cần, no rồi."