Trương Tử Tinh nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của Khương Tử Nha, trong bụng cười thầm: nếu không phải hắn ra tay giúp đỡ, sau lại trợ uy lực của tam muội chân hỏa thì Khương Tử Nha vị tất đã là đối thủ của Tỳ Bà Tinh.
Trương Tử Tinh cùng Khương Tử Nha đàm luận một trận trong Hiển Khánh Điện, dần dần nhận thức lại vị thừa tướng tướng lai của Tây Kỳ này, Khương Tử Nha tuyệt không phải loại bất tài như trong nguyên tác, mà xác thực có kiến thức nội chính, trị quốc không tồi, đôi lúc còn có những kiến giải khá độc đáo; còn về mặt quân sự, ngồi nói suông không có ý nghĩa, nên Trương Tử Tinh cũng không hỏi nhiều.
Hiểu được đại khái năng lực của Khương Tử Nha xong, Trương Tử Tinh càng thêm xác định kế hoạch trong lòng.
Hắn không làm theo nguyên tác sai Khương Tử Nha tới Khâm thiên giám, mà lập tức phong cho chức Trung đại phu, hỗ trợ thừa tướng Tỉ Can xử lí nội vụ trong bộ Hộ và bộ Công. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Từ bình dân nháy mắt biến thành Trung đại phu tay nắm thực quyền, Khương Tử Nha có thể coi là một bước lên trời, mừng rỡ lập tức tạ ơn.
Sau khi Khương Tử Nha trở lại sơn trang, Tống Dị Nhân biết tin lập tức sai người thiết tiệc khoản đãi, bạn bè gần xa đều tới chúc mừng.
Trong Oa hoàng cung, Nữ Oa Nương Nương đang tĩnh tư bỗng có thị nữ vào báo: "Cửu vĩ hồ đốt tín hương, nói có sự tình quan trọng muốn cậy nương nương định đoạt".
Nữ Oa Nương Nương nhíu mày: "con hồ yêu này thực không biết nặng nhẹ, tín hương kia có thể thông tới ngoài tầng trời, chỉ có thể sử dụng ba lần, lần trước chuyện Vân Trung Tử ta đã thông báo với Xiển giáo thánh nhân, lệnh Vân Trung Tử bế quan chịu phạt, hôm nay lại đốt tín hương, không biết lại có chuyện gì đây? Chẳng nhẽ Vân Trung Tử kia lại tới quấy nhiễu?"
Nói xong, Nữ Oa hươ tay một cái, một chiếc gương lớn xuất hiện trước mặt, trong đó chính là hình ảnh Đát Kỷ đang quỳ trước hương án.
Đát Kỷ nhìn thấy nương nương, lập tức phục xuống khóc lóc mà nói: "nương nương! Tỳ Bà muội muội bị người hại rồi!"
Nữ Oa thất kinh vội hỏi: "rốt cuộc là người nào? Dám to gan như vậy?"
Chờ Đát Kỷ nói hung thủ là môn hạ Ngọc Hư Cung Khương Tử Nha xong, ánh mắt Nữ Oa Nương Nương đảo qua đảo lại không thôi, hừ giọng nói: "ngươi cứ rời đi, chuyện này ta sẽ có tính toán".
Chiếc gương biến mất, Nữ Oa Nương Nương cũng không thèm giữ nghi thái, đột nhiên bật mình đứng dậy, giận dữ nói: "lại là Xiển giáo! Nguyên Thủy, ngươi làm giỏi lắm! lần trước Vân Trung Tử kia thiếu chút giết chết yêu hồ, hôm nay Tỳ Bà lại táng mạng trong tay Khương Tử Nha! Ta sai tam yêu nhập cung chính để phá hoại khí số Đại Thương, năm xưa chính tam giáo các ngươi nghị sự Phong Thần, dựa vào thiên số diệt Thương hưng Chu, mượn nhân gian vượt qua sát kiếp, vì sao năm lần bảy lượt ngăn trở ta, rốt cuộc là có dụng ý gì?"
Nữ Oa càng nghĩ càng tức giận, phân phù đồng tử: "đồng tử chuẩn bị xa giá, đi Ngọc Hư Cung một chuyến".
Thị nữ kia ấp a ấp úng bẩm một câu: "thưa nương nương, Thải Vân đồng tử đã bị nương nương đuổi ra khỏi cung, giờ là Kim Phượng ở đây hầu hạ".
Câu vừa rồi của Nữ Oa Nương Nương cũng là theo quán tính trước đây mà nói ra, nhắc đến Thải Vân đồng tử, nương nương nhớ tới câu ẩn ý của Bát Cảnh Cung Nhân giáo thánh nhân ngày đó, lập tức dừng bước chân.
"Chẳng nhẽ ngươi muốn vơ vét tất cả khí vận trong thiên hạ vào tay Xiển Giáo, một mình độc tôn hả?" Nữ Oa lẩm bẩm nói: "thiên đạo vô thường, biến ảo khó toán, ta xem ngươi rốt cuộc tính kế thế nào!"
Tạm không nói tiếp Nữ Oa Nương Nương đang ở Oa hoàng cung đa nghi lo lắng, Khương Tử Nha tại Triều Ca chính đang thuận buồm xuôi gió, đường công danh rộng mở.
Trương Tử Tinh mệnh hắn làm trung đại phu, hỗ trợ Tỉ Can xử lí công tác tại bộ Hộ. Tỉ Can được Trương Tử Tinh dặn dò, thập phần chiếu cố Khương Tử Nha. Khương Tử Nha trải qua một thời gian rèn luyện, dần lộ tài năng, xử lí chánh vụ mười phần ổn thỏa. Tỉ Can vốn thấy Khương Tử Nha già cả, còn nghĩ Thiên tử chỉ là xem trọng đạo thuật của hắn mà thôi, không ngờ lão già này quả thực có năng lực công tác, rất nhiều chỗ nói qua một chút là hiểu, thậm chí bảo một làm ba, không chỉ năng động hơn mấy quan viên trẻ tuổi khác, mà hành động lại bình tĩnh ổn thỏa, sắp đặt đâu ra đó, lợi hại hơn cả nhiều lão hồ li làm quan nhiều năm.
Tỉ Can hết sức tán thưởng tài năng của Khương Tử Nha, khen ngợi hắn không ngớt trước mặt Trương Tử Tinh. Quần thần cũng đã nghe qua sự tích của lão già này, tưởng hắn vốn chỉ là một gã giang hồ thuật sĩ, vô tình được Thiên tử để ý mà phong quan thôi, không ngờ ngay thừa tướng Tỉ Can tài năng hơn người cũng khen hắn như vậy, không khỏi bắt đầu đánh giá lại tên thuật sĩ này, nhiều phái hệ còn ngầm hạ ý lôi kéo hắn.
Thế nhưng, sủng tín của Thiên tử đối với Khương Tử Nha còn không chỉ như thế.
Trong thời gian không bao lâu, Khương Tử Nha đã lập được vố số thành tựu, thành quả chính trị trong tay không hề nhỏ. Dù hắn quả hoàn thành công việc rất ổn, nhưng người khác chỉ nhìn là biết, mấy cơ hội kia đều là "thượng cấp" cố ý ban xuống, mục đích hẳn là tài bồi và nâng đỡ. Cái này trong quan tràng không thể thiếu được, dù năng lực giỏi tới bao nhiêu, không có vũ đài phát huy cũng cứ lăn lộn ở dưới mãi thôi. Khương Tử Nha có thể có thành tích thế này, nguyên nhân chủ yếu là do Thiên tử trọng thị.
Quả nhiên không lâu sau, Trung đại phu Khương Tử Nha lại lập được chiến công đột xuất, được phá cách đề bạt lên Thượng đại phu. Tốc độ thăng tiến thế này, trừ Phí Trọng năm xưa từ Hạ đại phu một bước lên Thượng đại phu, không người nào dám tưởng tượng. Mấy quan viên trẻ tuổi có năng lực trông lão già này mà tật đố không ngừng, không ít người còn chỉ trich Khương Tử Nha xuất thân bần hàn, lại tu tập đạo thuật bất minh, không nên trọng dụng.
Thiên tử nghe thấy cũng không nổi giận, chỉ tìm trong mấy người phản đối một vị đại biểu, lấy hạng mục nội chánh làm đề, cùng Khương Tử Nha tỉ thí một trận, kết quả phe phản đối thua thảm hại, chỉ đành ngậm miệng không nói. Trải qua truyện này, quần thần lại có nhận thức mới với tài năng của Khương Tử Nha, tưởng đến mức độ tín nhiệm của Thiên tử với hắn, thầm đoán mò không biết sau này lại thêm một vị thừa tướng bình dân như Phó Thuyết thời Vũ Đinh chăng.
Tống Dị Nhân thấy huynh đệ thời vận đã tới thì hết sức vui mừng. Mã thị thấy trượng phu không ngờ làm tới chức quan to như vậy, cũng không dám đanh đá như trước, trở nên hiền thục ngoan ngoãn rất nhiều. Khương Tử Nha biết rõ Thiên tử sủng tín mình, lòng hết sức cảm ân, thầm nghĩ sư tôn quả nhiên không nói sai, tuy mình không có tiên duyên, song lại có thể hưởng nhân gian phú quý.
Đát Kỷ thống hận Khương Tử Nha vô cùng, nhưng cố kỵ hắn là môn hạ Xiển giáo, nhất thời không dám vọng động, lại thêm Thiên tử tín nhiệm hắn phi thường, giao cho trọng nhiệm, nên tạm thời ẩn nhẫn quyết tâm, chờ thời cơ thành thục sẽ tiến hành trả thù.
Sau khi hỏa thiêu Ngọc Thạch Tỳ Bà, Trương Tử Tinh cố ý hỏi Đát Kỷ chuyện vị nghĩa muội kia, còn quan tâm nói muốn giành chút thời gian cùng Đát Kỷ tới biệt viện kia thăm thú.
Đát Kỷ đâu biết đây đều là mưu kế của thiên tử, nghe mà không khỏi buồn bã: nếu Thiên tử đề nghị vậy sớm một chút, Tỳ Bà cũng sẽ không trúng độc thủ của Khương Tử Nha. May là Tỳ Bà tuy chết nhưng vẫn không bạo lộ không phận, mà ngày đó ra khỏi biệt viện cũng chỉ nói là có yếu sự rời đi, cho nên Đát Kỷ đáp lời Trương Tử Tinh, nghĩa muội có yếu sự ở nhà, phải về quê một chuyện, nhờ ả chuyển lời từ biệt.
Trương Tử Tinh lộ vè tiếc nuối, hỏi "tính danh" nghĩa muội kia. Đát Kỷ linh cơ chợt động, nói ra tên Cửu đầu Trĩ Kê Tinh Hỉ Mị, lại không phát hiện vẻ mặt Trương Tử Tinh đang lộ một nụ cười đầy thâm ý.
Nhưng ngày đó khi Tỳ Bà Tinh vào cung, chuyện binh tình khẩn cấp nội thị bẩm báo kia cũng không phải hoàn toàn bịa đặt. Trương Tử Tinh hạ lệnh các nơi giảm thuế, tu dưỡng sức dân, còn Hoàng Phi Hổ cùng Sùng Hầu Hổ dẫn hai đạo binh tiếp tục chinh phạt Viên Phúc Thông và Bình Linh Vương. Vốn trong sách, Văn thái sư dẹp Bình Linh Vương rất thuận lợi, không bao lâu đã giành chiến thắng, mà lần này Hoàng Phi Hổ lại gặp không ít trở ngại: đầu tiên là bị hạn tai phải tạm thời đình chiến, sau lại đụng phải thủ hạ tiên nhân bên phía Bình Linh Vương, tướng tiên phong Quý Khang bị bắt sống. May lúc đó có Hồng Cẩm thi triển thuật kỳ môn, bắt được tiên phong quân Đông Hải, dùng hắn đổi lấy Quý Khang. Song phương giao chiến vài lần, đều thương vong không nhỏ. Do Hoàng Phi Hổ một thân đi đánh, tuy có một số chư hầu giúp đỡ vật tư lương thảo, nhưng thời gian đã dài, phương diện hậu cần không khỏi có chút cấp bách, chỉ đành hướng Triều Ca xin tăng viện.
Về phần anh em Sùng Hầu Hổ dẹp loạn Viên Phúc Thông thì đánh đâu thắng đó, hoàn toàn dẹp xong phản loạn. Viên Phúc Thông vốn là chư hầu dưới trướng Sùng Hầu Hổ, giờ thân làm phản, Sùng Hầu Hổ ở trước mặt Thiên tử thấy xấu hổ, liền dốc sức cả nước dồn binh đi đánh. Nhờ Thiên tử cầu mưa thành công, uy đức thiên hạ, bách tính đều nói thiên tử được trời cao bảo hộ, kẻ phản nghịch thiên tử cũng là nghịch thiên, tất bị trời phạt, có vài nơi dân chúng cùng quan viên cuồng nhiệt còn tự mở cửa thành nghênh đón quân chinh thảo. Không bao lâu, liên minh chư hầu phản loạn liền tuyên bố giải thể, rồi tới tràng quyết chiến với Viên Phúc Thông, Sùng Hầu Hổ một trận đánh bại chủ lực phản quân, ngay Viên Phúc Thông cũng bị Sùng Hắc Hổ dùng Thiết chủy thần ưng mổ mù hai mắt. Cuối cùng hang ổ bị phá, phản quân bị diệt sạch, cả nhà Viên Phúc Thông cũng bị Sùng Hầu Hổ giết chết.
Huynh đệ Sùng gia dẹp loạn thành công được thiên tử phong thưởng hậu hĩnh, trở lại lãnh địa, chuyện này không nói thêm nữa.
Đối với việc Hoàng Phi Hổ chinh chiến bất lợi, Trương Tử Tinh tuyệt không trách mắng, hắn biết thế giới Phong Thần này, có một nhóm người có thể thay đổi cục diện chiến cục, hoàn toàn không giống như tác chiến bình thường, lập tức hạ lệnh tiếp vận lương thảo vũ khí, lệnh Trịnh Luân sớm ngày lên đường hộ tống, sau đó ở lại hỗ trợ Hoàng Phi Hổ. Trịnh Luân biết là được Thiên tử tín nhiệm, vội vàng phấn chấn cấp tinh thần, thi thiển sở trường của một viên quan đốc lương lão luyện.
Lúc này, Cát Lập ở Chiêu Hiền Quán lại truyền tới một tin tức tốt, có ba vị hào kiệt am hiểu đạo thuật xin tới chiêu nạp. Do lần trước có tiền lệ Ứng Long nên giờ Cát Lập hết sức cẩn thận, dò hỏi một phen, xác định ba người này thực tâm tới đầu, mới bẩm lên Thiên tử.
Trương Tử Tinh vừa nhìn thấy danh tự ba người, tức thì phấn chấn tinh thần, sai Cát Lập mau chóng dẫn ba người tới Chiêu Tuyên Điện kiến diện.
Ba người theo Cát Lập vào điện, thấy Thiên tử ngự trên long y, vội vàng hành đại lễ: "thảo dân Viên Hồng, Cao Minh, Cao Giác khấu kiến Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!"