Thổ Hành Tôn ban ngày bị Đặng Thiền Ngọc ném đá ngã lăn ra rồi lập tức được mang về quân doanh chữa thương, vì vậy không thấy đại chiến giữa Dương Tiễn và Băng tuyết cũng như không biết đến sự lợi hại của Băng tuyết. Mà trong lòng hắn sắc dục lấn át nên cũng không từng ngẫm nghĩ: Nơi giam giữ tù bình chính là nơi nào mà lại có một nữ tử xinh đẹp ở chỗ này?
Được cái Thổ Hành Tôn mặc dù là trùm hào sắc đi nữa, cũng chưa đến nỗi quên đi chính sự nên lặng lẽ tiến đến chỗ Vi Hộ, trong lòng hắn thầm tính "Trước tiên lén cứu ra Vi Hộ, đợi sau khi để hắn chạy ra ngoài thì tiếp tục quay về bắt lấy nữ tử này rồi kiếm một chỗ bí mật nào đó cùng nàng N-G-H-I-Ê-N C-Ứ-U một trận thật sung sướng"
Nhưng vào lúc này, Thổ Hành Tôn kinh ngạc phát hiện, Nữ tử đang nhắm mắt ngồi xếp bằng kia lại đột ngột đứng dậy, trên trán mở ra con mắt thứ hướng về phía vùng đất hắn đang ẩn núp mà kiểm tra qua lại.
Thổ Hành Tôn lại càng hoảng sợ, lập tức vừa nghĩ: "địa hành thuật này hết sức thần diệu, trên mặt đất cũng không có chút dấu vết, như thế nào sẽ bị người khác nhìn thấu được? Coi như là đồng dạng có ba con mắt như Dương Tiễn, cũng không có thể khám phá". Hắn âm thầm mượn cho mình một lí do rồi lặng lẽ chuyển qua bên trái của nữ tử. Vậy mà nữ tử lập tức xoay về bên trái, ánh mắt kia một lần nữa rơi đúng vào vị trí ẩn núp của hắn.
Thổ Hành Tôn trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, vừa mới chạy đến chỗ khác thì chỉ thấy một thanh trường kiếm đã đâm phập một tiếng vào ngay chỗ hắn vừa rời khỏi. Thanh kiếm này cực kỳ dài , cũng không biết nàng ta từ đâu mà lấy ra được. Nhưng Thổ Hành Tôn giờ đã xác định được một việc - Nữ tử xinh đẹp này không những khám phá được nơi ẩn nấp của mình, còn có năng lực công kích chính mình nữa.
Chỉ thấy nữ tử lại liên tiếp đâm thêm vài kiếm, mỗi một kiếm đâm ra thì vị trí cùng lực lượng đều làm cho Thổ Hành Tôn ứa ra mồ hôi lạnh. Nếu hắn không có cái khả năng ở trong đất mà hành động tự nhiên như trên mặt đất, cùng với việc trường kiếm kia gặp phải lực cản của đất khiến cho hắn ngay lúc chỉ mành treo chuông có thể tránh được, bằng không đã sớm chết trong tay nữ tử này rồi.
Thổ Hành Tôn trong lòng kinh hãi, làm quái gì còn sắc tâm nữa. Liền mạnh mẽ phá đất chui ra, trong tay thả ra một đạo kim quang. Kim quang vửa hiện đã đem Băng Tuyết trói chặt lại khiến nàng không thể động đậy,quả nhiên đúng là pháp bảo "Khổn tiên thằng" nổi danh của Cù Lưu Tôn sư phụ hắn.
Vi hộ sớm bị động tĩnh này kinh động, nhìn thấy băng tuyết hướng dưới đất phát kiếm liến đoán được là Thổ Hành Tôn đến đây cứu giúp. Vi hộ từng chính mắt kiến thức qua thực lực đáng sợ băng tuyết, thấy Thổ Hành Tôn dương dương tự đắc liền mở miệng nhác nhở:" Cẩn thận thủ đoạn cửa nữ tử này!"
Thổ Hành Tôn đối với "Khổn tiên thằng" này hết sức tin tưởng, sau khí xác định được nữ tử đã bị trói liền hướng đến Vi Hộ, miệng nói không sao. Chợt thấy Vi Hộ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy nử tử xinh đẹp đã biến thành một bãi "chất lỏng" màu xám, cả người đang "tan chảy xuống". Khổn tiên thằng mặc dù thần diệu nhưng cũng khống có cách nào trói được thứ chất lỏng phân tán này, rồi sau đó chất lỏng lại nhanh chóng tụ hợp lại thành hình dáng của Băng Tuyết.
Thổ Hành Tôn không thể ngờ được nữ tử này có thể dễ dàng từ trong Khổn tiên thằng thoát ra, trong lòng biết không ổn liền bất chấp cả Vi Hộ mà liền dùng địa hành thuật chạy trốn. Chỉ thấy cánh tay Băng Tuyết đột nhiên hóa dài ra thành một cái còng kim loại, nhanh như chớp trói chặt lấy thân thể của Thổ Hành Tôn, cũng nâng hai chân hắn lên khỏi mặt đất, khiến cho hắn căn bản không thể nào thi triển được địa hành thuật nữa.
Lúc này thương quân bên ngoài doanh bị kinh động đã chạy vọt vào, nhìn thấy một cảnh này không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng cho người bẩm báo lên tổng binh Đặng Cửu Công. Khi đám người Đặng Cửu Công, Tử Tinh nghe tin chạy đến thì gặp cảnh Thổ Hành Tôn bị bắt này không khỏi nhìn nhau mà cười.
Đặng Cửu Công thở dài nói:
-"Quốc sư quả nhiên thần cơ diệu toán! Sớm đoán ra gian tế sẽ tới nên phái Băng Tuyết tướng quân ở đây trông giữ Vi Hộ, nhờ vậy giờ đây cất lưới bắt được thêm một kẻ nữa, thật khiến cho người ta bội phục"
Nói thiệt ra, chuyện này cũng không phải diệu tính gì. Trương Tử Tinh biết biểu hiện của Thổ Hành Tôn cùng Dương Tiễn trong "Dĩ vãng cố sự" (Chuyện xưa tích cũ :P ) nên hắn mới đoán thế nào bọn chúng cũng sẽ có hành động gì. Rồi lại kêu Cao Minh, Cao Giác thi triển dị năng Thiên lý nhãn, Thuận phong nhĩ. Từ đó xác định được kế hoạch cứu người của Thổ Hành Tôn.
Tử Tinh đã biết được hướng di chuyển của Thổ Hành Tôn liền phái Băng Tuyết đến canh giữ Vi Hộ, còn mình lấy cái cớ "Phòng ngừa quân địch phái gian tế đến ám sát chủ soái" mà đường hoàng lưu lại bên trong phủ đệ của Đặng Cửu Công. Tính ra hắn vừa phải đường đường chính chính dùng tiên thức truyền âm cùng Đặng Thiền Ngọc, vừa phải liếc mắt đưa tình nữa thì coi như cùng một phen vât vả rồi. (ND: oh yeah! ước gì mình được như anh ấy :o : ():)
Đặng cửu công nào biết đâu rằng chính mình dẫn sói vào nhà, còn lớn miệng tán dương sự cẩn thận của vị quốc sư, hôm nay thấy gian tế Thổ Hành Tôn quả nhiên bị bắt thì đối với Trương Tử Tinh tất nhiên là bội phục vô cùng.
Đặng cửu công hỏi:
-" Quốc sư, xử trí hai gã tù binh này thế nào đây?"
Thái Loan đứng một bên nói:
- "Không bằng đưa tên nào vào trong xe tù giải về Triều Công an, lấy biểu dâng công dược không?"
Trương Tử Tinh vội nói:
-"Không thể! Hai tên này đều có đạo thuật trong người, huống hồ đồng đảng bên ngoài còn nhiều, nếu là nửa đường bị cướp tù thì coi như thả cọp về núi sao. Nhấ là tên Thổ Hành Tôn này tinh thông địa hành thuật, nếu để hắn thoát được rồi quay lại làm chuyện ám sát thì sợ khó lòng phòng bị. Theo ý ta, tên này tương trợ cho kẻ phản nghịch thì tội lớn khó tha, phải đem ra chém đầu thị chúng chứ tuyệt đối không thể lưu tình"
Trong nguyên tác, một phương Xiển giáo đại biểu cho "Chính nghĩa" cứ có người bị bắt thì thường thường sẽ được cứu đi, sau đó sẽ vui vẻ quay lại tham gia "làm loạn", cứ như thế lập đi lập lại, phần lớn vì bởi "kịch tình nhu yếu" (Do nội dung vở kịch cần phải có tình tiết đó ^_^ ) mà toàn trở thành một thân "Tiểu cường" bất tử. Dù sao đi nữa địch quân cứ bắt mà không giết thì ban ngày bị bắt, ban đêm cứu ra, ngày thứ hai quay lại đánh tiếp.
(ND: Tiểu Cường là tên của một con gián nổi tiếng, nó có một bài hát riêng "Con gián Tiểu Cường" và là một nhân vật phụ trong một bộ phim hài của Hồng Công sản xuất, hình như tên là "Nam Thanh Nữ Tú" thì phải. Dù sao coi lâu quá nên khó nhớ được tên lắm. ^_^. Nó nổi tiếng đến mức sau này nhắc đến gián là nhắc đến "Tiểu Cường" hoặc dùng từ này để thay thế cho từ "con gián". Không biết trong mấy chương trước có ai giải thích chưa, nhưng giờ ta mới chen vô nên cũng tự mình giải thích cho độc giả hiểu rõ vậy !: ():_ : ():)
Ngay cả khi Triệu Công Minh bắt được Hoàng Long chân nhân, Tam Tiêu trong Hoàng Hà Trận vây hãm kim tiên cũng vậy, đều là chế phục mà thôi chứ không hạ sát thủ.
Xiển giáo thì trái lại, đối với địch nhân thì không chút lưu tình, nói dễ nghe thì là "Sát phạt quả đoán", còn nói trắng ra thì chính là tâm ngoan thủ lạt, không biết bao nhiêu môn nhân Triệt giáo phải chết thảm dưới tay chúng. Tiệt giáo cuối cùng thảm bại thì về mặt nào đó cũng do nguyên nhân này. Tính cho ra thì sau khi sát kiếp trôi qua, Thập nhị kim tiên cùng Vân Trung Tử toàn bộ đều nguyên vẹn, trong đám đệ tử đời thứ không ít kẻ nhờ vậy mà thành thánh. Còn Tiệt giáo thì sao? Trừ Vô Đương thánh mẫu một người may mắn sống sót, Thông Thiên giáo chủ cơ hồ trở thành Quang can tư lệnh (Tướng không có quân).
Trương Tử Tinh giết chết Linh bảo đại pháp sư là một trong kim tiên, đã phá vỡ cái thứ "Thiên mệnh" giả dối này. Hoặc có thể nói là từ khi hắn xuất hiện ở cái thế giới này cũng là biểu thị cho một loại biến số của thiên mệnh.
Cho nên Trương Tử Tinh đối với tù binh Xiển giáo tự nhiên sẽ không nhân từ mà nương tay. Nhất là Thổ Hành Tôn, chưa nói đến chuyện cưỡng bức rồi thành thân như trong nguyên tác kia, chỉ cần nhớ đến chuyện hôm nay trên chiến trường cái thằng lùn này dám dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Đặng Thiền Ngọc cũng đủ để Trương Tử Tinh nảy rá ý muốn giết người rồi (ND: O la la! Coi anh Tinh nhà mình nổi cơn ghen nè!: ():)
Đặng Cửu Công gật đầu, liếc nhìn kẻ đêm nay đến đây gây chuyện là tên lùn Thổ Hành Tôn một cái, trong lòng càng chấp nhận liền gật đầu:
-" Lời Quốc sư rất hợp ý, người đâu, lập tức đem chúng đi chém đầu"
Thổ Hành Tôn cùng Vi hộ lúc nãy nghe được ý muốn áp giải của Thái loan thì vẫn thấy an tâm trong lòng, giờ lại nghe Tiêu Dao Tử khuyên Đặng Cửu Công lập tức đem chúng đi chém đầu, lúc này gấp gáp kêu to:
-" Sư tôn của chúng ta là kim tiên nổi danh của Xiển giáo. Nếu ngươi có dũng khí dám giết chúng ta, tất có báo ứng"
Đặng Cửu Công nhíu mày, còn Trương Tử Tinh hướng tới đám quân sĩ đang định lôi tù binh đi kìa mà quát:
-"Chậm đã"
Ngay khi Thổ Hành Tôn cùng Vi hộ tưởng rằng lời uy hiếp đã có hiệu lực, có thể bảo toàn được tánh mạnh rồi thì Trương Tử Tinh chỉ lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn chỉ vào Thổ Hành Tôn nói:
-"Con chuột này tinh thông địa hành thuật, khi chém đầu không thể để hai chân chạm đất. Băng Tuyết, ngươi đi cùng với họ rồi phối hợp với trảm quan để hành hình"
Thổ Hành Tôn nghe thấy lá bài tẩy cuối cùng để bảo vệ tính mạng cũng bị đối phương vô tình xé nát, lúc này mặt cắt không còn chút máu, nhưng hai người vẫn còn chút ngạnh khí, biết thế nào cũng chết nên cũng không cầu xin tha thứ, chỉ là mắng chửi không dứt mồm. Trương Tử Tinh vung tay lên, Băng Tuyết cùng quân sĩ nhất thời áp giải hai kẻ ra ngoài, không lâu sau đã có người trình lên thủ cấp báo lại. Trương Tử Tinh sai người đem thủ cấp treo phía ngoài Tam Sơn Quan để cảnh cáo phản quân.
Đặng Cửu Công mặt mày trầm trọng nói:
-"Quốc sư, hai tên này lai lịch không nhỏ, hôm nay chém xong chỉ sợ sau này có hậu hoạn"
Trương Tử Tinh tin tưởng Nguyên Thủy Thiên tôn sẽ không để ý đến chuyện của đám môn nhân bá vơ đời thứ này trong lòng, bèn lắc đầu đáp:
-" Tướng quân chẳng lẽ quên chuyện Tây chinh của Thiên tử năm xưa. Có Tây phương giáo chống lưng thì khi bị chúng ta bắt, cũng có kết quả là chém đầu thị chúng sao? Hễ ai là kẻ dám phạm đến Đại Thương ta, không kể tiên hay phàm đều là đồ phản nghịch cả, vậy thì sao ta phải nương tay? Huống hồ hai tên sư phụ của bọn này đều chỉ là đám kim tiên mà thôi, có ta ở đây rồi thì có gì phải sợ hãi"
Đặng Cửu Công thấy hắn tự tin vậy cũng cảm thấy yên lòng:
-"Còn phải nhờ Quốc sư chủ trì đại cục"
Ngày thứ hai, thủ cấp của Thổ Hành Tôn cùng Vi hộ quả nhiên khiến cho Nam quân động loạn, ngay cả hai gã thuật sĩ lợi hại đến thế còn bị Thương quân bắt rồi giết, vậy thì người phàm tục làm sao mà đối địch đây?
Dương Tiễn cùng Lôi Chấn Tử lại càng kinh hãi. Dương Tiễn dậm chân than:
-" Đều tại ta nhất thời xem xét không chu đáo mới để Thổ Hành Tôn đi chuýên này, giờ rốt cuộc lại hại cả tính mạnh của cả hai vị sư đệ. Chuyện này nhất định là do Tiêu Dao Tử gây ra. Thương thế của ta đêm nay khôi phục sẽ đi suốt đêm một chuyến lên Ngọc đỉnh sơn Kim ốc động cùng Giáp long sơn Phi vân động hướng hai vị sư thúc báo tang rồi thỉnh tội "
Lôi Chấn Tử gật đầu:
- "Vi hộ cùng Thổ Hành Tôn chết đi thật đáng tiếc, nhất định hai vị sư thúc sẽ không ngồi nhìn. Dương sư huynh sao không ở lại tĩnh dưỡng đợi ngày mai hãy đi?"
Dương Tiễn lắc đầu đáp:
-"Tiêu Dao Tử kia rất cao tay, việc này không thể trì hoãn lâu được. Ta tối nay liền đi ngay, trứơc tiên tới Giáp long sơn, sau rồi lên Kim đỉnh sơn. Chuyện ở đây phải nhờ sư đệ trông coi rồi"
Hai người nói chuyện với nhau, một điểm cũng không thoát khỏi thuật nghe lén thần sầu của Cao Giác. Cao minh Cao giác có dị năng là Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ, đương nhiên là loại dị năng này cũng có điểm cực hạn của nó, vượt qua phạm vi trong năng lực của mình thì không cách nào cảm giác được. Thiên lý nhãn của Cao minh thì còn tốt một chút, còn Thuận phong nhĩ của Cao giác mới khủng khiếp. Bởi vì có khả năng nghe hết mọi loại âm thanh thì biết là nhiều đến cỡ nào rồi, lại từ trong đó chọn ra mục tiêu cùng chủ nhân của âm thanh đó, rồi duy trì liên tục việc nghe trộm thì quả thật không phải đạo thuật thông thường nào có thể sánh bằng. Trương Tử Tinh phỏng chừng Cao giác đó cũng thuộc loại thần kinh thép, nếu đổi lại là hắn, mỗi ngày tiếp nhận nhiều thanh âm như vậy ông ông tống vào tai, không điên thì sớm muộn cũng mắc cái chứng bệnh suy thần kinh.
Tối đến, Dương Tiễn lặng lẽ rời khỏi doanh trại Nam quân, thi triển thổ độn thuật hướng Giáp long sơn bay đi. Ngũ hành độn thuật tốc độ không thể so cùng cấp bậc được với mấy cái đại hành hoặc là cưỡi ngựa, trong đó thường được dùng nhất chính là thổ độn thuật. Độn thuật đều không cách nào kéo dài được, cũng giống như khi lặn xuống nước vậy, một khi pháp lực xài hết thì tự động "Di động" lên mặt đất, muốn đi nữa thì cứ lập lại quá trình đó mà làm.
Pháp lực của Dương Tiễn cũng thuộc loại tinh thuần, tốc độ cũng khá, một đoàn đường tiềm hành mà đi, sau mấy cái hít thở đã đi được hơn mười dặm đường. Khi đang đi thêm một đoạn thì từ trên không trung lại truyền đề tiếng gọi ầm ĩ:
-"Dương sư huynh"
Cho dù là đêm khuya, nhưng khả năng nhìn của Dương Tiễn thuộc loại phi phàm nên vẫn thấy rõ được hình dáng của kẻ mới đến, đúng là Lôi Chấn Tử. Lôi Chấn Tử một bộ dạng nhớn nhác, nhìn thấy được Dương Tiễn liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, thu hồi cặp cánh Phong lôi mà đáp xuống.
Dương Tiễn ngạc nhiên hỏi:
-"Sư đệ, đệ đưổi theo ta làm chi?"
Bộ dáng của Lôi Chấn Tử lúc này thật têh thảm, trên người còn dính vài vết máu, vừa thở hổng hộc vừa nói:
-"Đại sự không ổn rồi! Su huynh, huynh đi không lâu thì Đặng Cửu Công cùng Tiêu Dao Tử vừa xuất quân tập kích đến đại doanh quân ta, quân ta không địch lại, ngay cả Nam Bá hầu cũng bị ....."
Lôi Chấn Tử vô cùng lo lắng nói, một hồi làm như thở không nổi, lộ ra vẻ mặt khó chịu đựng. Dương Tiễn biết "Nam Bá hầu" trong miệng Lôi Chấn Tử chính là Ngạc Thuận, hắn cũng không nghĩ đến chuyện trùng hợp như vậy, chính mình vừa mới rời đi thì quân địch nhân tối trời đem quân đến tập kích liền vội hỏi:
-"Nam bá hầu như thế nào rồi?
Lôi Chấn Tử gian nan nuốt một ngụm không khí, kế sát vào tai Dương Tiễn đáp:
-"Nam bá hầu bị Tiêu Dao Tử bắt giữ! Các lộ chư hầu của Nam quân giờ đây đại loạn, không thể hội quân lại được"
Dương Tiễn nghe vậy chấn động: Nếu là Ngạc thuận bị bắt, vậy loạn lạc ở Nam Đại Thương không phải dễ dàng bị bình định rồi sao? Như vậy mình đi chuýên này....
Ngay khi Dương Tiễn còn đang kinh ngạc, torng tiên thức đột nhiên truỳên đến một loại cảnh giác khó hiểu, theo tiềm thức tránh người qua một bên. Chỉ cảm thấy trên vai truyền đến một cơn đau nhức, một thanh trường đao kỳ dị đã cắm ngập vào vai, trên đao còn phát ra từng đạo hồng quang hư hư thực thực, mà đầu bên kia chính là nằm trong tay của "Lôi Chấn Tử"". Nguồn:
Nếu không phải bao năm nay khổ luyện Bát Cửu Huyền Công, sinh ra một loại bản năng cảm ứng được nguy cơ mà kịp thời lách người, thì giờ này cái đầu của hắn đã bị chém xuống rồi.
-"Sư đệ,.... ngươi ....." Với sự cảnh giác của Dương Tiễn, trong tình huống bình thường Lôi Chấn Tử sợ là không cách nào đắc thủ được, chỉ vì tin tức Ngạc thuận bị bắt quá mức kinh người, bởi vì bất ngờ buông lỏng cảnh giác mới bị trúng một đao này.
Dương Tiễn thoáng thấy trong mắt Lôi Chấn Tử hiện ra một loại sát ý lạnh như băng trước giờ chưa từng gặp, thấy trúng kế thì trong tay nhanh chóng nắm lấy Tam tiên lưỡng nhận đao hướng Lôi Chấn Tử chém ngang một nhát. "Lôi Chấn Tử" không tránh không né, liều mạng ngạnh tiếp một đao này đổi lấy một lỗ máu trên ngực Dương Tiễn.
Dương Tiễn mượn thế nhảy ngược ra sau vài bước, tạo một khỏang cách nhất định đối với "Lôi Chấn Tử", chỉ thấy vết thương bên hông do Tam tiêm lưỡng nhận đao gây ra trên "Lôi Chấn Tử" không có một chút máu tươi cchảy ra, hơn nữa tốc độ phục hồi cực nhanh đến kinh người, cuối cùng ngay cả một vết sẹo cũng không có. Dương Tiễn nhìn thấy cảnh quen thuộc này, nhất thời hiểu được thân phận thực sự của địch nhân trứơc mặt --- đúng là vị nữ tử có phép thuật biến hóa thần kỳ kia, càng đáng sợ hơn nữa là nàng ta đã bắt chước được cả hơi thở cùng cách nói chuyện độc nhất vô nhị của Lôi Chấn Tử.
quả nhiên, hình dáng của Lôi Chấn Tử vặn vẹo một trận thật kỳ dị, rồi cả người khôi phục lại hình dáng tuyệt mỹ của Băng Tuyết. Trong nguyên tác Dương Tiễn dựa vào khả năng biến hóa mà lập ra không biết bao nhiêu công lao, nhất là chuyện biến thành Du hóa lừa lấy giải dược huyết đao của Dư Nguyên, có thể nói là nhân vật kinh điển trong giới lừa đảo (Trùm lừa: (): :P). hôm nay Băng Tuyết hóa thân thành Lôi Chấn Tử đánh lén thành công, coi như là một chiêu "gậy ông đập lưng ông" cực kỳ thành công.
-"Băng Tuyết?" Dương Tiễn sớm từ trong miệng đám gian tế biết được tính danh của nữ tử đã đáh bại mình, giờ gặp lại Băng Tuyết không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Băng Tuyết vẫn một bộ dáng lãnh khốc vô tình như cũ, cũng không nói nhảm mà lập tức liều mạng tấn công Dương Tiễn.