Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

chương 373: giảng đạo cùng “ kính tử” (* kính tử: gương)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thông Thiên Giáo Chủ nhìn thấy vẻ mặt Trương Tử Tinh lộ vẻ không tin tưởng, cười nói: " Bệ hạ đừng vội quên, trong tay ngươi còn có tiên thiên chí bảo Càn Khôn Đỉnh kia, nếu có thể đem vật này ra tế luyện hoàn toàn, có thể có bù đắp đủ chỗ tu vi còn thiếu."

Hoàng Đế từng có được sự ủng hộ của Càn Khôn Đỉnh, đối với ý này hiểu được, tiếp lời nói: " Bệ hạ, Càn Khôn Đỉnh kia uy lực cực kì kinh người, công phòng huyền diệu vô cùng. Ngươi hiện giờ đã tới huyền tiên chi cảnh, nếu có thể hợp nhất làm một với Cửu Đỉnh, tất có khả năng đảm nhận cửa Hãm Tiên này."

Trương Tử Tinh lắc đầu nói: " Hiên Viên thánh hoàng, ngày đó ở trong Oa hoàng cung, ta mặc dù phát ra lực công kích tới huyền tiên lực, nhưng không phải chân chính đạt tới huyền tiên cảnh giới, mà là ỷ vào môn phương pháp công kích mà thôi. Nữ Oa nương nương từng nói qua, chỉ dựa vào pháp quyết mà tăng lên trình độ lực lượng, thực tế là không thể so sánh được với huyền tiên cảnh giới.

Lúc ấy có Nữ oa nương nương, sau khi Hoàng Đế thử nghiệm trình độ lực lượng của Trương Tử Tinh xong, cũng không có cẩn thận hỏi lại, sau đó lại trở lại mặt đất, cả hai tách ra, nhất thời cũng không biết việc này, hiện giờ vừa nghe thấy thế, không khỏi hơi hơi biến sắc hỏi: " Bệ hạ, hay là ngưòi vẫn chưa dung hợp, chưa lĩnh ngộ được cảnh giới tứ linh hợp nhất?"

" Ta quả thật muốn đem tứ linh dung hợp cùng nhau, chẳng qua….

Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, đem tình huống của mình nói ra.

Hoàng Đế nghe thấy hắn không ngờ từ trong tứ linh lực lĩnh ngộ ra một loại pháp môn công kích " Tứ lực hợp nhất" mà không phải phải là lĩnh ngộ được tới cảnh giới huyền tiên, không khỏi ngây người ra một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, lắc đầu không nói.

Thông Thiên Giáo Chủ cẩn thận đánh giá Trương Tử Tinh một lúc đột nhiên hỏi một câu: " Như thế nào là tứ linh lực?"

Hoàng Đế nhìn Thông Thiên Giáo Chủ hỏi, liền bỏ đi vẻ uể oải của mình, xốc lại tinh thần, đem lí luận về Yêu Linh, Nhân Linh, Huyền Linh, Tiên Linh trong Hoàng Đế Tâm Kinh do chính mình đã sáng tạo nói ra. Thông Thiên Giáo Chủ bật thốt lên lời khen: " Hiên Viên thánh hoàng cũng thật là bậc kì tài! Không ngờ có thể sáng chế ra song tu thuật như vậy. Cái hỗn độn đại đạo kia. chẳng qua mỗi người đều có con đường riêng của mình mà đắc đạo. Hiên Viên thánh hoàng có thể tới được huyền tiên chi cảnh, nhưng không trải qua nhân giai đều có thể thành đạo. Đại đạo tam thiên. đều có thể thông qua Hỗn Nguyên."

Khổng Tuyên nghe được: " Người đều có con đường riêng của mình mà đắc đạo", ngày đó cùng hoàng huynh nhắc nhở mình, càng thêm quyết tâm kiên định " tự mình đắc đạo". Hiên Viên Hoàng Đế trong lòng có chút hiểu ra gật đầu, vẻ thất vọng đã bình phục không ít.

Không Tuyên thấy Hoàng Đế hình như đối với pháp môn công kích của Tứ Linh có chút thất vọng, trong lòng hơi bất bình, đem uy lực của pháp quyết Tứ linh hợp nhất nói ra. Mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt của Hoàng Đế cũng trở lên bất đồng: thì ra ngày ấy hắn ở Nữ oa cung còn ẩn tàng thực lực!

Lực công kích huyền tiên trung giai! Cái pháp quyết tự nghĩ ra kia, lại có thể đạt tới uy lực như vậy!

Kỳ tài! Kỳ tài ngút trời! Mới ngắn ngủn ba trăm năm a! Thông Thiên Giáo Chủ trong lòng tán thưởng. Có tâm muốn chỉ điểm cho Trương Tử Tinh nâng cao một bậc nói: " bệ hạ. Ngươi thân đủ tứ linh khí. Mặc dù không thể lãnh ngộ huyền tiên chi cảnh như Hiên Viên thánh hoàng. Lại có được công pháp hợp nhất tứ linh kia. Cũng là một cơ duyên khác. Trong cơ thể người sở hữu lực lượng thật là kì dị. không chỉ có lực của tiên thiên chí bảo. Cũng có vô thượng ma thể lực. Cùng với Hiên Viên thánh hoàng cực kì khác nhau. Cho nên tất không thể tiến theo con đường này được. Ta xem ngươi tu vi cảnh giới huyền bí. Mặc dù bề ngoài như thụt lùi. Nhưng thực lực lại tịnh tiến không ít. Có lẽ đây là một loại chỉ thuộc về bệ hạ mà thôi. Tự mình theo một đường đắc đạo. hà tất phải cưỡng cầu tu luyện theo đường cũ?"

Trương Tử Tinh chấn động. Kỳ thật nhưng lời này ngày đó hắn cũng khuyên Khổng Tuyên cơ bản là giống nhau. Khi đó hắn là người ngoài cuộc. Ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn, trong cuộc thì u mê. Hiện giờ hắn lại đang là người trong cuộc. Nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói ra ý này. Trong lòng cảm thụ cực kì bất đồng, mơ hồ có điều gì đó lĩnh ngộ --- mình mạnh mẽ đi theo con đường khác. Lại không phát hiện ra. Thì ra. Chính mình đã muốn tạo ra một con đường, con đường thuộc về chính mình mà thôi.

Thật tốt rồi, thân phận " Trụ Vương" so với hắn giống nhau. Hiện giờ Trụ Vương đã đi qua một đường khác, bất đồng với nguyên bản " quy định". Cái con đường này chính là thuộc về hắn Trương " Tử Tân".

" Vạn pháp là đại đạo chi thuỷ. đại đạo là vạn pháp chi chung. Tự thuỷ là vô thường mà chết là cố định. Không cần lấy cố định mà cầu vô thường? Người vốn vô thường. Mà đạo cũng vô thường. Vô thường có thể sử dụng hoặc vô định…."

Thông Thiên Giáo Chủ càng nói càng huyền ảo. Hơn nữa một khi đã mở miệng. Vốn không định dừng lại. Chính là kể cả Tam Hoàng. Ở đây tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh. Ngưng thần mà nghe. Thỉnh thoảng khẽ gật đầu --- Thông Thiên Giáo Chủ là Hỗn Nguyên thánh nhân. Nghe hắn giảng giải hỗn độn đại đạo là cơ duyên hiếm có. Như thế nào có thể bỏ qua?

Nhất là Khổng Tuyên, Hình Thiên. Đã tới cảnh giới huyền tiên cao nhất rồi. Mỗi lúc chỉ tiến được một bước nhỏ. Đều là ngàn lần khó khăn, muôn vàn khó khăn. Hiện giờ có thể nghe được Hỗn Nguyên Giáo Chủ này giảng đạo "Tiên khu giả" hoàn cảnh tới được Hỗn nguyên. Tất nhiên vui mừng vô cùng. Chẳng hề dám quấy nhiễu một lời nào. Chính là ngưng thần lắng nghe ở bên cạnh. Mặt khác xác minh với cảnh giới bản thân mình. Nhất là quyết chí tự nghĩ chính của Khổng Tuyên. Đúng là một tham khảo cùng với cơ hội tham khảo tốt nhất.

Thông Thiên Giáo chủ âm thanh dần dần vang xa, toàn bộ vô danh tiên sơn đều vang lên tiếng giảng đạo, chúng môn nhân đã lâu chưa nghe chưởng giáo sư tôn giảng đạo, tất cả đều mừng rỡ, ngồi xuống ngay tại chỗ, cẩn thận nghe ngóng.

Thông Thiên giáo Chủ một mặt giảng đạo, một mặt quan sát mọi người, chỉ thấy Tam Hoàng, Khổng Tuyên cùng Hình Thiên trên mặt giật mình hoặc kinh ngạc, hoặc mừng thầm, hoặc ngưng trọng, đủ các loại thần thái, hiển nhiên đối với giảng đại đạo có điều tâm đắc.

Nhưng mà ánh mắt Thông Thiên Giáo Chủ dừng ở trên người Trương Tử Tinh, bỗng nhiên đồng tử hắn co rút lại, người hắn coi trọng nhất trong lòng không ngờ --- đang ngủ!

(

Trên không trung, một con quạ đen bay qua, oa oa một tiếng kêu, trên đầu thánh nhân có một giọt mồ hôi lớn rơi xuống.)

Thông Thiên giáo chủ là hỗn nguyên thánh nhân, tiên thức cực kì cường đại, bao phủ toàn bộ vô danh tiên sơn này, một ngọn cây ngọn cỏ trên núi, một hô hấp cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Lúc hắn giảng đạo là lúc tất cả môn nhân, thậm chí là một ít loài chim thú kì lạ có linh tính đều tụ tập ở trên Tiên sơn, còn thật sự nghe được hay không phải có cơ duyên. Thông Thiên Giáo Chủ giảng đại đạo. Người nghe đương nhiên không có khả năng lý giải được tất cả nhưng có thể lý giải được một bộ phận, thậm chí chỉ là mấy câu, cũng đủ để người ta có lợi rồi. Người có căn tính cùng cơ duyên, thậm chí có thể ngộ đạo, mà có thể đột phá.

Nói như vậy, người nghe có tư chất, ngộ tính cùng cơ duyên không giống nhau, lý giải, thu hoạch, cũng không có giống nhau, giống như Tam Hoàng, Khổng Tuyên bọn họ vẻ mặt biểu tình thập phần bình thường, cho dù là người nghe không hiểu cũng sẽ ảo não uể oải, tất không có giống như Trương Tử Tinh.. nghe nghe liền ngủ mất!"

Với tu vi tâm tính thánh nhân của Thông Thiên Giáo Chủ, cũng không âm thầm buồn bực: nếu hôm nay hắn nhắm mắt lĩnh ngộ thì bỏ qua đi, vấn đề là, một mặt lĩnh ngộ một mặt cất tiếng ngáy được sao?

Mặc dù tiếng ngáy này rất nhẹ, nhưng lại không thể qua được tu vi thánh nhân của Thông Thiên giáo chủ? Nếu Trương Tử Tinh là một người có tư chất bình thường, người có căn tính nông cạn thì cũng thôi. Nhưng không ngờ lại là một phàm nhân chỉ trong ba trăm năm ngắn ngủn đã đạt tới thực lực huyền tiên, kỳ tài ngút trời!

Nguyên Thông Thiên Giáo Chủ lúc trước là giải thích việc Tứ Linh, sau lại thuận thế bắt đầu giảng đại đạo, nguyên nhân rất lớn chính là muốn thành toàn cho Trương Tử Tinh. Bởi vì Trương Tử Tinh tuy rằng căn tính cùng đặc tính của cửa Hãm Tiên là hợp nhau. Nhưng với thực lực trước mắt, quả thật không thể so sánh được với Khổng Tuyên, Hình Thiên cùng Đa Bảo được.

Nghe được Trương Tử Tinh có thể từ đạo Tứ Linh của Hoàng Đế mà lĩnh ngộ ra một loại pháp môn khác, nhưng lại có thể đạt tới uy lực của Huyền tiên trung giai. Thông Thiên giáo chủ cũng không khỏi than lên sợ hãi. Hắn thậm chí có chút hối hận năm đó thiên tử có ý bái làm môn hạ của hắn. Băn khoăn mà không có đáp ứng. Nguyên nhân chính vì như thế, Thông Thiên Giáo Chủ đối với việc Trương Tử Tinh trở thành cửa thứ tư của Tru Tiên Trận cũng tin tưởng hơn vài phần, cũng mới có lòng giảng đạo. Nếu là tiên nhân bình thường, mặc dù nghe thánh nhân giảng đạo, trong thời gian ngắn cũng khó có lĩnh ngộ nhiều để nhảy vọt lên một bước mới, nhưng hôm nay người nghe không phải là kỳ tài bình thường, cho dù không có ngộ đạo hoặc tiến giai. Cũng sẽ có thu hoạch rất lớn.

Làm cho Thông Thiên Giáo Chủ hoàn toàn không biết nói gì, chính là vị thiên tử không hiểu lẽ thường này, không ngờ nghe được lại ngủ mất! Chẳng lẽ mình giảng đại đạo lại buồn tẻ và khó hiểu như vậy sao? phải biết rằng, nghe thánh nhân giảng đạo, đây chính là may mắn mà hàng vạn hàng nghìn tu sĩ cũng khó có cơ hội có thể cầu được!

Không biết vị lão đại của Triệt Giáo này có biết câu thành ngữ "Đàn gảy tai trâu" hay không, nếu biết, tất nhiên là thêm bốn chữ này thì có lý giải càng sâu hơn nữa. Nếu Thông Thiên Giáo Chủ xuyên việt tới thời đại sau, xin âm dương đường tuyệt sát pháp bảo, hướng tới đệ tử đang ngủ gà ngủ gật mà thi triển, không thể không đánh hắn tới thất điên bát đảo. Cho dù không như thế cũng phải đem phấn viết làm ám khí mà thi triển thủ pháp mãn thiên hoa vũ ném ra, đánh cho hạng người không chịu học hỏi này tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

Sự thật là, Thông Thiên Giáo Chủ không có xuyên việt, nhưng thân là thánh nhân, đều có biện pháp của chính mình.

Mọi người đang nghe bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một trận mông lung. Thông Thiên Giáo Chủ thanh âm mang theo một cỗ âm luật đặc dị, vang vọng tận đáy lòng mọi người, giống như chuông đồng cổ mộ, khiến cho có tác dụng cộng hưởng âm thanh kì diệu, cảm giác nghe nhìn của mọi người dần dần bị suy yếu, mà trong tâm lại cảm ngộ được tia tỉnh táo.

Đa Bảo Đạo Nhân đã từng trải qua việc này nên biết Thông Thiên Giáo Chủ đang thi triển thần thông, làm tiêu hao tiên lực của bản thân, lấy hỗn độn lực mà dẫn dắt ánh sáng trong tâm linh người nghe, do đó làm cho người nghe xúc động mà tăng cao cảm ngộ. Hiệu quả giảng đạo tăng lên rất lớn. Bởi vì cách này làm tiêu hao lực lượng khá lớn nên cho dù là thánh nhân cũng không khỏi mệt mỏi, nhưng lại muốn xem cơ duyên cùng linh cảm của bản thân thánh nhân là mình. Cho nên Thông Thiên Giáo Chủ ngày thường thi triển cực nhỏ. Đa Bảo Đạo Nhân nhớ rõ sư tôn một lần sử dụng loại thần thông này giảng đạo, là cách đây vạn năm, không thể tưởng tượng được không ngờ hôm nay lại dùng tới!

Đám người Khổng Tuyên cũng cảm giác được hiệu dụng của loại thần thông này, đều ngưng thần nhập định, chuyên chú lắng nghe loại truyền thụ đặc dị này.

Thông Thiên Giáo Chủ hôm nay không tiếc tiêu hao hỗn độn lực, chọn loại phương pháp này sử dụng, cũng là vì trạng thái trước mắt của Trương Tử Tinh mà trong lòng dâng lên linh cơ --- Cho dù là hắn đang ở trong mộng, cũng có thể lấy loại thần thông này thúc dục hắn hiểu được!

Đàn gảy tai trâu? Cho dù là trâu, cũng phải đem ngươi biến thành người!

Làm cho Thông Thiên Giáo Chủ kinh ngạc hơn chính là, sau khi thi triển loại kì thuật này, Trương Tử Tinh vẫn ngủ say như cũ, tiếng ngáy vẫn như trước, cho dù Thông Thiên Giáo chủ tăng mạnh cường độ, vẫn không một chút thay đổi bộ dáng.

Thông Thiên Giáo Chủ trong mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, rốt cục cũng phát giác được hắn có chút đặc dị. Thông Thiên Giáo Chủ một mặt giảng đạo, một mặt thầm vận thần niệm, chậm rãi hướng tới Trương Tử Tinh, ý muốn điều tra tình huống trong cơ thể hắn một chút xem sao. Nhưng mà khi thần niệm kia tới gần người hắn, không thể nào nhích thêm được chút nào nữa, tựa hồ như có cái gì đó đang bảo hộ.

Thông Thiên Giáo Chủ trong lòng cực kì kì lạ: Càn khôn đỉnh trước mắt chính là trạng thái cửu đỉnh, không phải là nguyên hình lực lượng của Càn Khôn đỉnh được hồi phục, bình thường phải chủ động thi triển ra, dưới tình hình khác là không có khả năng tự động hộ chủ, mà trước mắt Trương Tử Tinh cũng không có thi triển cửu đỉnh, vì sao có thể ngăn chặn được thần niệm của Hỗn Nguyên Thánh nhân.

Thông Thiên giáo chủ nghĩ, dần dần tăng lớn lực áp bách của thần niệm. Bởi vì lực lượng khống chế của hắn đã tới trình độ cực kì tinh vi, mà bên cạnh Khổng Tuyên, Hình Thiên cùng đám người đang đắm chìm trong việc lĩnh ngộ đại đạo, cho nên cũng không có phát hiện gì.

Theo uy lực thần niệm của Thông Thiên giáo Chủ, cho dù là huyền tiên cũng khó mà chịu đựng, nhưng Trương Tử Tinh vẫn như cũ không bừng tĩnh, đang ngủ say, chính là cái lực phòng hộ kia bắt đầu hiện ra manh mối, thì ra đó là một loại ánh sáng màu lam khá ảm đạm.

Ánh sáng màu lam này mang theo một cỗ dị lực huyền bí, cho dù Thông Thiên Giáo Chủ có không gian xuyên thấu lực thần niệm siêu vệt, không ngờ cũng không thể xuyên thấu qua nó mà vào trong thân thể Trương Tử Tinh.

Thông Thiên giáo Chủ nhìn thấy ánh sáng màu lam này, vẻ kinh sắc càng đậm, lại tăng thêm thần lực bức bách tới. Trương Tử Tinh trên người phản ứng quả nhiên càng thêm kịch liệt, nhất thời ánh sáng màu lam trở lên mãnh liệt, một hình ảnh hình tròn hiện ra trước mắt, tựa hồ như một mặt gương kì dị. cái gương này là một hư ảnh, có vẻ hết sức mông lung, nhưng đúng lại là một hư ảnh, thế như lại làm cho thần niệm của Thông Thiên Giáo Chủ buộc phải thu về. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Gương mặt này xuất hiện, cho dù Thông Thiên Giáo Chủ có tu vi thánh nhân, cũng không nhịn được vẻ rúng động, hai con mắt tinh quang bạo tăng, ngay cả thanh âm giảng đạo cũng từ từ ngừng lại. Ngay khi thần niệm của Thông Thiên Giáo Chủ bị buộc quay trở về là lúc cái gương kia cũng nhanh chóng biến mất không thấy đâu, giống như vừa rồi chính là ảo giác vậy.

Thông Thiên Giáo Chủ đương nhiên không cho rằng mình nhìn thấy ảo giác, mới vừa rồi khi thần niệm bị buộc quay về cảm giác hoàn toàn chuẩn xác, hơn nữa hắn thân là thánh nhân, làm sao có thể nhìn không ra ảo giác được?

Thật là làm người ta khó có thể tin được, tiên thiên chí bảo đã mất trong truyền thuyết nhưng lại ở trên người hắn.

Cứ như vậy, chẳng lẽ không phải có hai kiện?

Ngày đó ở Tam Tiên Đảo cảm giác được, quả nhiên là lực lượng kì dị của vật ấy!

Chuyện làm cho người ta khó có thể tin nổi hơn là, cái pháp bảo này không ngờ lại ở trạng thái hoàn chỉnh!

Năm đó Nữ Oa còn trẻ thì bảo vậy này không phải….

Trách không được hắn nghĩ muốn mời Tây Vương Mẫu tới trương trợ Tru Tiên Trận, hay hắn cùng với nàng….

Thông Thiên Giáo Chủ chăm chút nhìn chằm chằm vào Trương Tử Tinh đang nhắm mắt, trong phút chốc hiện lên bao nhiêu ý niệm trong đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio