Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

chương 470: chư thánh phân chí phong vân khởi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chí bảo phòng ngự cực mạnh Càn Khôn Đỉnh của Trương Tử Tinh dùng để ổn định Đại Trung ương thiên. Đám người Khổng Tuyên tiên lực đại hao nhất thời không cách nào thoát khỏi lực của Tam quang thần thủy, Vũ Dực Tiên cùng Long Cát công chúa được Diễm Quang Kỳ cùng Tố Sắc Vân Giới Kỳ bảo vệ nên không bị nước mưa ảnh hưởng liều mạng chạy đến, nhưng cũng cứu viện không kịp. Mắt thấy Trương Tử Tinh đã không thể tránh khỏi một kích trí mạng này.

Song ngay lúc bạch quang kia đánh trúng Trương Tử Tinh, bên người Trương Tử Tinh bỗng nhiên nở ra một đóa hoa sen, đóa hoa sen này trong suốt, có sáu cánh, bạch quang đánh lên trên hoa sen làm cho tỏa ra một vòng kỳ quang, cuối cùng không cách nào phá vỡ được hoa sen, dần dần khôi phục lại hình dánh Như Ý, lại bay trở về. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

Nước mưa quỷ dị trên bầu trời dần dần ngừng lại, một đạo cầu vồng bảy sắc xuất hiện giữa không trung, tản ra lực lượng ôn hòa. Mọi người cảm thân thể cứng ngắc đã khôi phục lại nguyên trạng.

Trương Tử Tinh biết lực của Thánh nhân tiên nhân bình thường cũng không có khả năng chống đở, huống hồ nhiều người như vậy tập trung ở một chỗ lại càng dễ bị ảnh hưởng, liền ngầm hạ lệnh để cho mọi người phía sau rút lui, chỉ để lại bản thân cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn giằng co.

Khổng Tuyên cùng đám người Hình Thiên vốn không muốn rời đi. Nhưng chứng kiến ánh mắt nghiêm khắc hiếm thấy của Trương Tử Tinh thì biết hao tổn quá lớn, không nên liều mạng, cho nên cũng không ráng nữa mà lui về tiên phủ, Phục Hy Tam hoàng cũng hơi trầm ngâm rồi cũng lui xuống cùng chỗ với đám người Khổng Tuyên. Việc cấp thiết trước mắt của bọn họ chính là thời gian cùng đan dược để trong thời gian nhanh nhất khôi phục lại lực chiến đấu.

Trên không trung lại hiện ra thân hình Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng không có ngồi trên Cửu long trầm hương nữa, cũng không có tiên nhạc gì cả, chỉ lẳng lặng đứng ở giữa không trung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có ngăn cản đám người Khổng Tuyên cùng Thiên binh rút lui, mà chỉ hướng tới phía trước trầm giọng quát: "Hai vị đạo hữu Tây phương giáo, duyên cớ gì lại ở chỗ này?"

Không gian phía trước Trương Tử Tinh chợt vặn vẹo, rồi xuất hiện thêm hai đạo nhân, đúng là Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân của Tây phương giáo.

Hai người này xuất hiện sớm đã có trong dự liệu của Trương Tử Tinh, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, hành lễ nói: "Ra mắt hai vị Thánh nhân, đa tạ ân viện thủ".

Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân hoàn lễ, đều mở miệng nói: "Bệ hạ khách khí rồi".

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy nhướng mày, chỉ thấy Tiếp Dẫn đạo nhân nhẹ nhàng đi tới đối diện nói: "Nguyên Thủy đạo hữu, vẫn khỏe chứ? Câu hỏi của đạo hữu hai người chúng ta phải hỏi mới đúng, không biết tại sao ngài lại ở đây?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không giải thích, cười lạnh nói: "Hai người các ngươi không cam lòng ở phương Tây, một lòng muốn tranh đoạt khí vận của trung thổ. Ngày đó từng liên kết với ta trợ giúp Tây Chu phạt Thương, hôm nay lại phản phúc vô thường, ngược lại còn ra tay giúp đỡ người này, chắc hẳn là đã nhận được điều gì tốt từ nơi hắn!"

Trương Tử Tinh nghe được trong lòng bốc hỏa, ngắt lời nói: "Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi thật không biết xấu hổ, lại còn nói người khác là phản phúc vô thường! Ngươi đường đường là Hỗn nguyên thánh nhân, lại không để ý lời hứa cùng thể diện, thi triển độc thủ ám toán ta!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong mắt hiện lên ánh sáng sắc lạnh, đeiefm nhiên nói: "Nếu so với đại nhân quả ngươi hủy núi Côn Lôn của ta mà nói, việc hôm nay thì có tính là gì?"

Trương Tử Tinh không hề đổi sắc, lãnh đạm nói: "Ta diệt núi Côn Lôn của ngươi thì thế nào! Nếu muốn bàn về nhân quả, ta thân là Nhân hoàng, cai quản nhân giới. Ngươi lập kế năm lần bảy lượt muốn ám hại ta. Nếu không phải ta mạng lớn thì đã sớm chết bởi Thân Công Báo ám toán! Nếu bàn về nghịch thiên, ngươi vì thay đổi thế của Tây Chu, khắc mệnh ngoại thân của ta, đã không tiếc lấy thần thông mà điên đảo không gian và thời gian, cũng vì người có mệnh như ta! Điều này thì tính bao nhiêu nhân quả, ngươi sao không kể ra? Ngươi đã là ác nhân, tự sẽ phải chịu ác quả!"

Lời của Trương Tử Tinh vang vọng không gian, Thái Diễm ở trong sở chỉ huy trên Tiên sơn nghe được lời này, nghĩ đến chuyện đã trải qua tại Tây Chu, không khỏi buồn bã.

"Thì ra… cô gái kia là do ngươi mang đi!" Nguyên Thủy Thiên Tôn giữa chân mày sát khí đại thịnh: "Hay cho một Thiên tử nhân giới! Lại có lá gan lớn như thế, ẩn giấu thân phận, lại còn dám lập mưu với Thánh nhân, ta thật sự là đã xem thường ngươi! Chính bởi vì ngươi nghịch thiên, ý đồ soán đoạt ngôi vị Thiên đế cai quản tam giới, hôm nay mới khiến cho dân chúng gặp đại nạn này!"

"Đừng vội nói chi xa, ngươi cứ thử hỏi các tiên nhân cùng thiên binh thiên tướng trước mắt ngươi. Hạo Thiên cùng Nguyên Khanh tàn bạo bất nhân ra sao? Ta lần này phạt thiên, cũng không phải là vì lợi ích cá nhân, mà chính là thay thế chúng sinh phạt thiên, thế thiên phạt thiên! Huống chi trong sát kiếp, vốn chính là thiên đạo sắp xếp lại, tại sao lại nói là nghịch thiên? Ngươi nói ta soán đoạt ngôi vị Thiên đế thì càng buồn cười. Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc thống trị Thiên giới, càng đừng nói tới tam giới! Ngôi vị Thiên đế này sẽ do người khác kế nhiệm, ví dụ như ba vị Thánh hoàng chẳng hạn. Ngươi hài lòng chưa?"

Trương Tử Tinh càng nói càng phẫn khái: "Nhưng thật ra Thánh nhân ngươi, cấu kết Hạo Thiên, Nguyên Khanh trộm lấy Đả thần tiên, ý muốn làm cho độc bá tam giới, không tiếc hại người có vị giai, có công đức! Nếu ngươi thật có lòng cứu vớt chúng sinh tại sao vừa rồi không sớm hiện thân? Tại sao không ngăn cản Đại Yên tuyệt trận kia? Rõ ràng chính là dụng tâm ác độc! Đủ loại hành động như thế, làm sao mà xứng với hai chữ 'Thánh nhân'?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn không giận ngược lại còn cười nói: "Hạng người vô tri! Ngươi có biết ngươi đã gây ra bao nhiêu họa rồi không? Đại trung ương thiên là hạch tâm của thiên giai lực. Hôm nay chư thiên tinh đấu lực đều bị kích phát, bị vặn vẹo không thể chịu nổi, đã không cách nào trở về vị trí cũ. Tuy được ngươi lấy tiên thiên chí bảo tạm thời đỡ lại, nhưng vẫn không tránh khỏi họa hủy diệt, loạn các vị giai này đã dẫn phát thiên tai kỳ họa. So với năm đó Cộng Công húc đổ Chu sơn càng tệ hại hơn. Không phải là vị giai lực thì không thể tiêu giải. Cho dù là Thánh nhân cũng bất lực".

Trương Tử Tinh tâm niệm xoay chuyển thật nhanh: Họa này không phải là vị giai lực thì không thể hóa giải? Hôm nay người có vị giai chỉ còn lại có hắn, Phục Hy, Thiên Dao cùng Long Cát. Mới vừa rồi cả bốn người đều đã đem hết toàn lực, tập hợp chúng tiên lực, lại thêm vài món tiên thiên bảo vật mới miễn cưỡng giữ lại được thế sụp đổ của Đại trung ương thiên địa, nhưng loại ổn định này cũng chỉ là tạm thời, nếu muốn hoàn toàn hóa giải, thì phải làm thế nào?

Trương Tử Tinh suy nghĩ một chút, rồi chuyển sang đề tài khác nói: "Ta cùng ngươi nhân quả quá nhiều, cho nên mới có lần gặp gỡ lại Tru tiên trận. Ngày đó trong trận hai bên từng có lời giao ước, tất cả ân oán nhân quả tại Tru tiên trận là chấm dứt, ngày sau không được so đo. Việc này chư thánh đều có thể làm chứng, ta diệt Côn Lôn của ngươi là không sai, nếu ta lúc ấy mất mạng trong tay của ngươi, thì làm sao? Hôm nay ngươi thất hứa ám hại ta, thì là đạo lý gì?"

Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân cùng gật đầu nói: "Ngày đó xác thực là không sai, Nguyên Thủy đạo hữu vì sao không tuân thủ lời hứa?" Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh nhạt nói: "Cho dù không tính tới chuyện ngày đó, thì lần này hắn thảo phạt Thiên giới, đã hại ta nhiều môn nhân của ta, ngay cả Nam Cực Tiên Ông của ta cũng mất mạng dưới tay hắn, chỉ dựa vào điều này cũng khó mà chấp nhận được rồi".

"Ngươi hao tổn tâm cơ đem tam bảo Ngọc Như Ý cùng hộp ngọc nọ đưa cho Nam Cực Tiên Ông, lại khiến cho các môn nhân đến đây đối địch với ta. Đơn giản là cố ý muốn tạo nhân quả để lấy cớ ám hại ta" Trương Tử Tinh sớm đã nghĩ thông suốt dụng tâm của Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Ngươi vì đạt mục đích, đã không tiếc hy sinh tính mạng của các đệ tử, có bậc sư phụ như ngươi, thật sự là các môn nhân này bất hạnh".

"Đừng có mà hồ ngôn! Nam Cực Tiên Ông là Trường Sinh Đế Quân do Thiên giới sắc phong. Ta tặng pháp bảo cùng môn nhân hộ thân, cũng là đúng tình lý" Nguyên Thủy Thiên Tôn lãnh đạm nói: "Lần này là hắn tự nguyện giúp đỡ Thiên giới, coi như là đúng chức trách. Các môn nhân này tương trợ hắn lại bị ngươi tàn sát. Thật đáng hận".

Đúng lúc này, thanh âm của Dương Tiển từ xa xa truyền đến: "Không chỉ như thế, ngày đó Nam Cực Tiên Ông cầm tam bảo Ngọc Như Ý đến Ngọc Tuyền sơn Kim Hà động, nói rõ là phụng Chưởng giáo Thánh nhân, ra lệnh cho ta chấm dứt bế quan để đến Thiên giới, là tại sao?"

"Nghiệt chướng! Ngươi vì nữ sắc hai lần phản bội sư môn, thật tội không thể tha thứ, còn mặt mũi để mở miệng sao!" Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe thanh âm của Dương Tiển, hận không thể đánh tại chỗ, Xiển giáo có hai vị huyền tiên, Nhiên Đăng đạo nhân sớm đã phá giáo xuất môn, đầu nhập Tây phương giáo, mà Dương Tiển này lại "Đầu nhập" về phía Tiêu Dao Tử, làm sao mà Nguyên Thủy Thiên Tôn không tức giận cho được.

Trương Tử Tinh vừa nghe thấynói về vấn đề "nữ sắc" của Dương Tiển, lại nghĩ đến lúc trước Băng Tuyết không chút trở ngại từ trên tay Dương Tiển lấy được Đả thần tiên, không khỏi âm thầm kinh ngạc.

"Ta lần này đối phó Hạo Thiên cùng Nguyên Khanh, nguyên nhân không phải vì hắn, mà chỉ là báo cừu cho cha mẹ mà thôi! Năm đó cha mẹ của ta bị Thiên giới thảo phạt, sư tôn Ngọc Đỉnh chân nhân từng muốn tới cứu giúp, Chưởng giáo Thánh nhân vì sao lại lấy pháp lực ngăn trở? Nếu chỉ vậy thì còn chưa nói, ngươi lại còn theo ý của Thiên đế, để cho cha mẹ ta chịu phạt nặng, mẹ ta bị trấn dưới Đào sơn, cha ta hồn bị cầm, ngươi còn nói được gì? Sư tôn ta đến chết thực tế cũng là do Thiên đế lập mưu gây nên, ngươi lại còn cấu kết với Thiên giới!"

Dương Tiển giọng nói hết sức kích động, cuối cùng lại bồi thêm một câu: "Biết ta tại sao vẫn không chịu đáp ứng bái ngươi làm thầy không? Bởi vì, sư tôn của ta cho tới bây giờ chỉ có một, đó chính là Ngọc Đỉnh chân nhân…"

"Nghiệt chướng, ngươi nhận sư môn, hôm nay cũng đừng mơ tưởng" Nguyên Thủy Thiên Tôn sát khí trên người càng ngày càng đậm.

"Thì ra là như thế! Trách không được trong trận chiến Thái Cực che trời ngày đó, có môn nhân của Xiển giáo tham dự, quả nhiên là theo ý của Thánh nhân ngươi!" Trương Tử Tinh nhanh chóng nắm được sơ hở của Nguyên Thủy Thiên Tôn, "Vân Trung Tử nọ bị ta bắt, cũng không gia hại, ngươi nếu còn muốn biện hộ, không bằng để gọi hắn ra đối chất một phen?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn lãnh đạm nói: "Ngươi giết người của ta là sự thật, lại còn cấu kết với Dương Tiển phản nghịch kia đặt điều? Ngươi đã bày ra nhân quả như thế, ta tất sẽ không tha cho ngươi".

"Nếu là như thế", Tiếp Dẫn đạo nhân mở miệng nói: "Hai người chúng ta cùng vị bệ hạ này đã có lời từ trước, hôm nay vì lời hứa nọ, cũng không thể không ngăn cản đạo hữu".

Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng nói: "Tây phương giáo ngươi lại muốn dính dáng đến chuyện này, ta cũng không sợ, nếu nói về lời hứa thì hôm nay thật ra là thế hai đối hai. Để xem là Tây phương ngươi thần thông cao diệu hay là Trung thổ ta đạo pháp tinh thâm?"

Lời vừa mới dứt, trên không trung một đạo kim kiều hạ xuống. Tây phương giáo song thánh sắc mặt biến đổi, vẻ mặt vốn lúc đầu thoải mái đã trở nên ngưng trọng hẳn lên. Trên kim kiều, Bát cảnh cung Thánh nhân Lão Tử ngồi trên thanh ngưu, chậm rãi đi xuống.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hành lễ đối với Lão Tử nói: "Làm phiền Đại sư huynh ra tay trợ giúp ta đối địch với nhị thánh Tây phương giáo".

Lão Tử hoàn lễ, cùng Tây phương giáo song thánh ở xa xa kiến lễ, cuối cùng đem ánh mắt hướng về phía Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh cũng kiến lễ với Lão Tử, thản nhiên nói: "Quả nhân nên xưng hô là đạo hữu, hay là là Thánh nhân?"

Lão Tử nhìn bộ dáng của Đại trung ương thiên một chút rồi thở dài nói: "Bệ hạ, ngày đó ta tại Triều ca từng có lời, Đả thần tiên xuất thế thì không chỉ kiếp nạn của nhân giới, mà còn là đại kiếp nạn của tam giới. Nghĩ không ra, quả nhiên có ngày hôm nay!"

Trương Tử Tinh nói: "Hôm nay Thánh nhân đến đây, là thực hiện lời hứa ngày đó với sư huynh đệ? Hay là vì lập trường của mình?"

Lão Tử lắc đầu nói: "Bệ hạ cũng biết bần đạo cùng Nhị sư đệ có lời hứa ba lần trợ giúp, chỉ vì tâm kế của bệ hạ, hai lần trước đã bị Thái Thanh lệnh bài kia phế đi. Hôm nay bần đạo tự nhiên phải tuân theo lời hứa kia… Huống hồ, ngày đó bệ hạ diệt Côn Lôn, cũng là thái quá…"

"Thánh nhân không phải thích nói về nhân quả sao? Nếu không có tiền nhân, thì sao lại có cái hậu quả Côn Lôn đó? Thiên hạ vốn là bốn bể thanh bình, vạn dân an lạc. Nguyên Thủy Thiên Tôn lại dựa theo sát kiếp trợ giúp Tây Chu, một lòng muốn cho quả nhân thân tử vong quốc. Không chỉ có thế, còn nhiều lần gia hại từ người thân cho đến quả nhân, nhân quả còn lớn gấp bao nhiêu lần, Thánh nhân trong lòng hẳn hiểu rõ, hắn dám làm như thế không phải là ỷ vào lực lượng sao? Nếu đã như thế, quả nhân tại sao không thể dựa theo sát kiếp mà trả lại một cái báo ứng? Huống hồ lúc trước tại Tru tiên trận đã nói rõ ràng về nhân quả, Thánh nhân cũng đã chính tai nghe thấy. Tại sao hôm nay lại xen vào việc này?"

Ngươi có lực lượng có thể nhiều lần hại ta, khi ta có lực lượng chẳng lẻ không thể trả thù? Muốn nói lấy cớ, mọi người đều có thể dựa vào sát kiếp. Muốn nói nhân quả, tại Tru tiên trận đã có lời từ trước, không thể nuốt lời.

Lão Tử không có tranh cãi lại, chỉ lắc đầu, Trương Tử Tinh lại nói: "Xin thứ cho quả nhân mạo muội. Hiện có một chuyện không rõ, như hôm nay Thiên cơ vặn vẹo, sư huynh đệ Thánh nhân không cách nào tính ra được Thiên họa này thì bỏ đi, hôm nay đã gặp ở đây tại sao không cùng nghĩ ra phương sách cứu chữa, để giải nạn cho chúng sinh, ngược lại còn đến đây tranh đấu?

Lão Tử thở dài nói: "Lúc trước Nhị sư đệ cũng không nói sai. Thiên họa lần này không phải tai ương tầm thường có thể sánh bằng, tuy là Thánh nhân, cũng không có phương pháp tiêu giải, huống chi Thánh nhân cũng có giới hạn của thiên đạo, không thể vọng động".

Trương Tử Tinh cả giận nói: "Cái gì gọi là không nên vọng động? Như thế nào là thiên đạo có hạn? Chẳng lẻ Thánh nhân thật xem vạn vật thương sanh chỉ như là những con kiến hôi sao? Coi như là trong mắt các ngươi là những con kiến hôi đi, thì cũng là tính mạng! Trong vũ trụ tinh thần vô bờ, tính mạng có thể nói là không đánh để nói đến, nhưng cho dù chỉ là một thoáng qua, tính mạng cuối cùng cũng vẫn là tính mạng!"

Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân nghe vậy, đều im lặng không nói. Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh nói: "Nếu muốn Thánh nhân tiêu giải nạn này cũng không khó, hôm nay ta đem ngươi tiêu diệt rồi sẽ giải Thiên họa này! Ngươi có bằng lòng hay không?"

Trương Tử Tinh nhìn về phía Tiêu Dao tiên phủ ở xa xa, ánh mắt trở nên kiên địnhqhẳn lên: "Nếu quả thật có thể cứu chúng sinh…"

Hai người Tây phương giáo nghe vậy, đang muốn mở miệng thì ở xa xa có một thanh âm truyền đến, cắt ngang lời của Trương Tử Tinh: "Bệ hạ đừng vội để cho người ta lừa gạt. Lần này là Thiên vị lực bị sụp đổ, không phải lực lượng bình thường có khả năng hóa giải. Cho dù là Thánh nhân cũng chỉ có một đường có thể đi mà thôi".

Trương Tử Tinh nhận ra là thanh âm của Thông Thiên giáo chủ. Quả nhiên, trong chớp mắt Thông Thiên giáo chủ đã xuất hiện ở không trung.

"Thông Thiên Thánh nhân, xin hỏi mới vừa rồi người nói "chỉ có một con đường" đến tột cùng là phương pháp gì?" Trương Tử Tinh quan tâm nhất chính là điểm này.

Thông Thiên giáo chủ liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, bình tĩnh đáp: "Nương theo lực diệt thế của Thiên họa, trọng khai thủy hỏa phong, hoán đổi thế giới, mà nhân quả to lớn của diệt thế nọ, là do bệ hạ gánh chịu".

Đáp án của Thông Thiên giáo chủ làm cho Trương Tử Tinh chấn động: Vậy chẳng phải là hủy diệt tất cả bắt đầu lại từ đầu sao? Như vậy Xiển giáo cũng sẽ không bị thất bại.

Chẳng lẻ, đây mới chính là mục đích chân chính của Nguyên Thủy Thiên Tôn?

Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với việc Thông Thiên giáo chủ đến cũng không phải là không có tâm lý chuẩn bị, liền mở miệng nói: "Tam sư đệ, ngày đó tại Tru tiên trận ngươi cùng ta đã hết nhân quả, hôm nay lại tới đây làm gì? Chẳng lẻ là muốn nhúng tay vào nhân quả của ta với Thiên tử nhân giới này sao?"

Thông Thiên giáo chủ lạnh nhạt cười nói: "Nếu là hắn giết người của các ngươi, nhận lấy nhân quả; môn hạ của Triệt giáo ta đây như đám người Văn Trọng chết trong tay người của các ngươi, thì tính thế nào đây? Tam bảo Ngọc Như Ý là vật nhiễm sát kiếp, cũng là hung khí, ngươi lại đem đưa cho [Nam Cực Tiên Ông. Không cần nói cũng biết tại sao không thấy đệ tử đích truyền nào của ngươi? Nói vậy Nhị sư huynh sớm đã có an bài rồi. Tiến thì có thể thay đổi thế giới, lùi cũng đã có truyền thừa. Quả nhiên là tính toán tốt!"

"Tam sư đệ hà tất phải nói lời ấy? Ta sao lại tính toán như thế. Ngày nay Triệt giáo của ngươi chẳng phải là một mình một cõi sao?" Nguyên Thủy Thiên Tôn ánh mắt chớp động: "Tây phương giáo kia cùng ngươi vốn là tử địch, hôm nay ngươi chẳng lẻ lại liên hợp với người ngoài để đối phó với đồng môn?"

"Có lẽ là bởi vì ta bị Nhị sư huynh tính toán hơi nhiều, cho nên cũng tự tỉnh ra. Triệt giáo của ta sở dĩ có thể bảo tồn tinh anh, dĩ nhiên là nhờ có vận khí trong đó, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ công tính toán của vị bệ hạ này," Thông Thiên giáo chủ sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Về phần hai vị đạo hữu Tây phương giáo… Lúc trước tại Tru tiên trận thì Nhị sư huynh đã liên hợp với hai vị đạo hữu này hợp công ta, vậy lúc đó có từng nghĩ đến việc 'trong ngoài' chăng? Huống chi Vạn tiên trận, Tru tiên trận đã kết thúc mọi nhân quả, Nhị sư huynh cố ý nói lại chuyện xưa, ngược lại cũng chỉ mất đại khí mà thôi".

"Như vậy hôm nay Tam sư đệ cố ý lấy ba địch hai? Cũng coi như là báo lại cái cừu Tru tiên trận sao chứ" Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên cười ha hả: "Tam sư đệ chẳng lẻ đã quên, Thánh nhân có sáu vị?"

Thông Thiên giáo chủ trong mắt xẹt tinh quang, lúc này chư thánh cũng cảm giác được điều gì đó, nhất tề hướng về phía bầu trời nhìn lại, chỉ thấy trong hư không hào quang hiện ra, dung mạo tuyệt thế của Nữ Oa nương nương xuất hiện.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chủ động tiến tới đón: "Nương nương quả nhiên là người giữ lời, bần đạo hữu lễ".

Nữ Oa nương nương hoàn lễ, cũng cùng chư thánh nhất nhất kiến lễ, rồi hướng tới Trương Tử Tinh mà nhìn. Lúc này Trương Tử Tinh mặt nạ đã mất, đừng nói là không thể dùng pháp lực để che dấu gương mặt thật, cho dù có dùng cũng không thể qua mặt được Nữ Oa nương nương.

Nữ Oa nương nương nhìn thấy gương mặt của Trương Tử Tinh, trong mắt thần quang đại thịnh, liên tục nói "Tốt" ba lần, giọng nói có vẻ hết sức phẫn khái. Điều này cũng khó trách, vị Thiên tử nhân giới này lúc đầu đã mạo phạm khiến cho Nữ Oa nương nương thâm hận, không tiếc khiến tam yêu tới triều ca để làm điên đảo Đại Thương.

Lúc đầu khi đài sen sáu cánh trong cơ thể của Trương Tử Tinh nổ tung, Phục Hy đã đưa hắn tới Oa hoàng cung cầu cứu, Nữ Oa nương nương đối với thân phận của Trương Tử Tinh không biết rõ nên đã khẳng khái để cho hắn tiến vào Sơn Hà Xã Tắc đồ để chữa thương tu luyện, lại đem Ngũ sắc tinh thạch quý giá nọ cho hắn. Sự thật chứng minh, giai đoạn tu luyện này đối với tu vi tiến triển của Trương Tử Tinh có tác dụng mấu chốt, rồi sau đó Lục Áp mượn Sơn Hà Xã Tắc đồ muốn hại Trương Tử Tinh, cũng nhờ lực của Ngũ sắc tinh thạch nọ mới bảo toàn được. Nếu theo góc độ này mà xem, Nữ Oa nương nương xác thực là có ân với hắn.

Hôm nay Nữ Oa nương nương mới biết được, mình trợ giúp chính là "cừu nhân!" Thậm chí còn bị đối phương làm cho bị thương, tại Tru tiên trận thành công kiềm chế Tiếp Dẫn đạo nhân, cuối cùng khiến cho Triệt giáo nghịch chuyển thành công.

Nàng đường đường là Thánh nhân, lại bị tính kế như thế thì làm sao mà nuốt trôi được cục giận này?

Trương Tử Tinh thấy vẻ thù hận trong mắt của Nữ Oa nương nương, ngầm lo lắng cũng phải bất đắc dĩ tiến lên thi lễ: "Bái kiến nương nương!"

Nữ Oa nương nương trong tiên thức như đang tranh cãi với ai đó, nhưng người này cũng không thuyết phục được nàng, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc đáng ghét của Trương Tử Tinh trong lòng lại càng giận, lạnh lùng nói: "Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong! Hay cho một Thiên tử nhân giới! Hay cho Tiêu Dao Tử!"

Trương Tử Tinh vội nói: "Nương nương, xin nghe ta một lời".

"Ngươi không cần phải nói!" Nữ Oa nương nương giọng nói cực kỳ quyết tuyệt "Ngươi có bản lãnh tâm kế như thế, nên mới có thế cục như ngày hôm nay, quả nhiên là bất phàm. Hôm nay ta ứng theo ước định với Thánh nhân Xiển giáo mà đến. Cũng không thể không tranh đấu một phen. Đây chẳng phải là hợp với tính toán của ngươi sao?"

Trương Tử Tinh mấy lần muốn mở miệng đều bị Nữ Oa nương nương cắt đứt, với kinh nghiệm của hắn, lúc này khí giận đã lộn lên đầu không thể nói lý được, cho nên cũng không giải thích gì nữa mà nói thẳng: "Nương nương còn nhớ đổ ước ngày đó hay không?"

Nhắc tới việc này, Nữ Oa nương nương trong mắt hàn quang chợt thịnh: "Ta làm sao mà quên được?"

"Không chỉ là như thế, ta đã tiêu diệt Tây Chu, đạt được thắng lợi trong cuộc chiến nhân giới, mạng số cũng bởi vậy mà thay đổi. Cho nên xin nương nương đáp ứng việc ngày đó đã hẹn, đừng nhúng tay vào trận chiến này".

Nữ Oa nương nương cười lạnh nói: "Ngày đó ngươi với ta cùng đổ ước, là xem ngươi có cải mệnh nghịch thiên được không. Hôm nay ngươi tuy thắng cuộc chiến nhân giới, nhưng giờ phút này lại phạt thiên gây nên đại họa. Nếu là bởi vậy mà thiên địa sụp đổ, sinh linh nhân giới cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. Đến lúc đó ngươi kết quả vẫn là vừa mất mạng vừa mất nước. Ngươi cũng không thắng lợi, làm sao có thể nào yêu cầu được ta? Ngược lại ngươi lúc đầu cũng từng có một điều kiện, nói nếu là Thánh nhân tranh đấu thì để cho ta gia nhập vào phe ít người, để cân bằng lực lượng hai bên, ta lần này đến đây cũng là thực hiện lời hứa với ngươi".

Trương Tử Tinh vốn cũng từng nghĩ tới việc Nữ Oa nương nương xuất hiện thì nên xử lý như thế nào. Với quan hệ cùng lời hứa hẹn với Phục Hy ngày đó, hơn nữa Nữ Oa nương nương cũng từng bị Nguyên Thủy Thiên Tôn tính kế hẳn là có thể làm cho nàng dừng tay. Nhưng không ngờ nàng lại nói như vậy, hơn nữa thái độ phi thường kiên quyết, không cho giải thích, Trương Tử Tinh không khỏi sinh ra cảm giác bị gậy ông đập lưng ông. Lúc đầu hắn tại miếu Nữ Oa đưa ra điều kiện này xác thực không nghĩ tới sẽ lại xảy ra tình huống như ngày hôm nay.

Trương Tử Tinh bình tâm lại nói: "Nương nương, người năm đó có công đức bổ thiên (vá trời), hôm nay tại sao lại xem thường sinh linh như thế? Chẳng lẻ vì ta năm đó đắc tội với người, mà tạo nên trận đánh cuộc kia? Nếu như người có thể giúp ta giải được tai ách cho chúng sinh này, ta sẽ mặc cho người xử lý có được không?"

Nữ Oa nương nương nghĩ đến tình cảnh năm đó hắn tại miếu Nữ Oa có lời sẵn sàng buông tha quyền vị, tu vi để giải cứu chúng sinh sát kiếp, hơn nữa Phục Hy tại tiên thức truyền âm. Trong lòng không khỏi rung động, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ do dự.

Nguyên Thủy Thiên Tôn e sợ Nữ Oa nương nương bị thuyết phục, vội nói: "Nương nương đừng vội nghe người này lừa dối, hắn nếu cứu chúng sinh, tất có công đức lớn lao. Đến lúc đó nương nương chỉ sợ cũng không thể làm khó được hắn. Nếu để cho hắn thành công, như vậy nương nương đã hoàn toàn thua hắn. Người này gan lớn tới trời, từng có hành động diệt giáo của ta, ai biết hắn sẽ đưa ra điều kiện gì?"

Nữ Oa nương nương trong đầu lại hiện lên biểu hiện của Thiên tử này năm đó tại miếu Nữ Oa trong lòng đại hận, quả nhiên không hề do dự thầm nghĩ: Dù sao cũng phải đánh một trận, sau trận chiến này vô luận như thế nào cũng không đáng so đo nữa.

Thông Thiên giáo chủ nghĩ đến ơn Nữ Oa nương nương ngày đó tại Tru tiên trận giúp đở, cũng mở miệng khuyên, nhưng Nữ Oa nương nương giờ phút này đã quyết tâm, Thông Thiên giáo chủ cũng đành thôi.

Nói như thế nào nữa thì trước mắt cũng là thế ba đối ba. Trong lục Thánh, Lão Tử mặc dù rất ít lộ ra bản lĩnh, nhưng cũng là một người có thực lực cực mạnh. Nữ Oa nương nương so ra thì xếp cuối trong lịc Thánh, nhưng dù sao thì cũng là Hỗn nguyên Thánh nhân.

Thông Thiên giáo chủ vốn trong nguyên tác đã từng lấy một địch bốn. Mặc dù thất bại nhưng chiến lực cũng có thể thấy được. Trương Tử Tinh xem ra, thực lực của Thông Thiên giáo chủ xếp trên Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Tây phương song thánh, nhưng cũng không hơn được Lão Tử.

Trong Tây phương giáo song thánh, Thất bảo diệu thụ cùng Lục căn thanh tịnh trúc của Chuẩn Đề đạo nhân huyền diệu vô cùng. Nhưng Thập nhị phẩm liên đài của Tiếp Dẫn đạo nhân lại bị Trương Tử Tinh làm cho chỉ còn lại có sáu cánh, lực phòng ngự đã giảm đi nhiều, tuy có Thanh liên bảo sắc kỳ nơi tay nhưng đối phó với đối thủ cấp bậc Thánh nhân thì cũng khó tránh khỏi có chút không đủ lực.

Nói tóm lại, phe ủng hộ Trương Tử Tinh có vẻ hơi yếu, nhưng cũng không phải là không có phần thắng. Dù sao sáu vị này đều là Hỗn nguyên Thánh nhân đương thế, đại thần thông bản thân khó mà tưởng tượng, không phải tiên nhân kể cả huyền tiên đỉnh cấp có thể sánh bằng.

Lão Tử từ từ xuống Thanh ngưu, quải trượng từ trong hư không xuất hiện trong tay. Nguyên Thủy Thiên Tôn tay trái Hạnh hoàng kỳ, tay phải Tam bảo Ngọc Như Ý, cũng không thấy Bàn Cổ phiên; Nữ Oa nương nương quanh thân mơ hồ có một luồng khí trong suốt chuyển động, trong tay xuất hiện một cây roi ngày thường hiếm thấy.

Chuẩn Đề đạo nhân vung tay lên, cầu vồng bảy sắc trên bầu trời biến mất, hạ xuống nơi tay hóa thành một nhánh cây tỏa ra ánh sáng bảy sắc; Tiếp Dẫn đạo nhân bên cạnh xuất hiện một đóa sen sáu cánh, như ẩn như hiện; quanh thân Thông Thiên giáo chủ hiện ra bốn thanh tiên kiếm chậm rãi chuyển động vòng quanh.

Cuộc chiến giữa các Thánh nhân đã sắp bùng nổ. Thông Thiên giáo chủ đột nhiên truyền thanh nói với Trương Tử Tinh: "Để phòng vạn nhất, bệ hạ nên tốc tốc lấy nhân giai lực quán nhập vào trong Đả thần tiên, nếu Bệ hạ có thể nắm trong tay Đả thần tiên, chính là người tương lai định tam giới, cho dù là Thánh nhân cũng không dám động đến tính mệnh của người".

Trương Tử Tinh biết Thông Thiên giáo chủ lo lắng sự an toàn của hắn, lập tức cũng không dông dài, nhanh chóng lui về phía sau. Băng Tuyết nguyên ẩn ở phía dưới Dao Trì nhận được lệnh của Trương Tử Tinh cầm Đả thần tiên bay tới.

Lúc này lục Thánh đã bắt đầu động thủ một hồi hỗn chiến. Sáu người chia làm hai phe nhưng cũng không có mục tiêu cố định. Thông Thiên giáo chủ không muốn chủ động ra tay với Nữ Oa nương nương, đem Tru tiên tứ kiếm hướng về phía Lão Tử bay tới. Lão Tử dưới chân hiện ra vòng Thái Cực, quải trượng trong tay chống lại tứ kiếm hợp kích. Thông Thiên giáo chủ được "Thái Cực tiên quyết" của Trương Tử Tinh, lại từng trong bí cảnh tu luyện nhiều lần giao thủ luận bàn. Đối với loại pháp quyết huyền ảo này cũng không sợ, tứ kiếm kia cũng trở nên mềm mại hẳn lên, khiến cho phép mượn lực đánh lực của Lão Tử nhất thời thất bại. Lão Tử trong mắt xẹt qua vẻ kinh dị cùng tán thưởng, mỉm cười, cũng ỷ mạnh mà hướng sang Tiếp Dẫn đạo nhân ở một bên mà công tới. Thông Thiên giáo chủ chủ động thay Tiếp Dẫn đạo nhân làm đối thủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn đang lấy Tam bảo Ngọc Như Ý mạnh mẽ tấn công đài sen sáu cánh nọ. Hiện tại thấy đối thủ cũ là Thông Thiên giáo chủ liền lập tức hóa công thành thủ, Hạnh hoàng kỳ vung lên tạo thành nhiều đóa kim liên ngăn cản Tru tiên tứ kiếm nọ, lại bị nhuệ khí của tứ kiếm chém rụng không ít. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không thèm để ý, Tam bảo Ngọc Như Ý rời tay đánh về phía Thông Thiên giáo chủ, Thông Thiên giáo chủ tay lật ra Tru tiên kiếm lại xuất hiện trong bàn tay mà vung ngang ra, Tam bảo Ngọc Như Ý lại bắn ngược trở về. Nữ Oa nương nương cùng Chuẩn Đề đạo nhân đấu hết sức kịch liệt, ngọn roi nọ linh xảo như là vật sống nhưng mỗi lần tấn công đều bị hào quang của Thất bảo diệu thụ đẩy ra ngoài, không cách nào tới gần thân thể Chuẩn Đề đạo nhân. Đánh được mấy hiệp, ngọn roi của Nữ Oa nương nương lại quấn lấy đài sen sáu cánh, mà Chuẩn Đề đạo nhân lại hướng về phía Lão Tử mà công tới.

Mặc dù trận chiến vừa kịch liệt lại vừa hỗn loạn, nhưng mọi người ở xa xa lại không cảm giác một chút lực lượng lớn lao hoặc nào uy thế như trong tưởng tượng. Thậm chí ngay cả mấy đám mây ở phụ cận cũng không có bất cứ biến hóa gì, phảng phất như người đang đánh nhau không phải là Thánh nhân mà chỉ là những con người tầm thường.

Đây là do các Thánh nhân khống chế lực lượng tinh vi đến cực độ. Bình thường chỉ là chân tiên thông thường đánh nhau uy thế cũng đã không chỉ như vậy. Huống chi là Hỗn nguyên Thánh nhân?

Trương Tử Tinh lúc này theo sự phân phó của Thông Thiên giáo chủ, tiếp lấy Đả thần tiên Băng Tuyết đưa tới, đang muốn hướng tới tiên sơn. Vậy mà vừa mới cầm vào tay đã cảm giác có một loại hấp lực đáng sợ truyền đến, làm như muốn đem tất cả lực lượng còn lại trên người hắn mà hút hết đi.

Trương Tử Tinh cảm giác được ngay cả tính mạng của mình cơ hồ cũng bị hút đi thì trong lòng hoảng hốt, đang muốn vùng thoát khỏi Đả thần tiên thì nó cứ như dính chặt trên tay hắn, ngay cả muốn quăng đi cũng không được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio