Trương Tử Tinh nhớ tới điều này, rốt cuộc không công kích Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa, tâm niệm vừa động đã hiện lên trước mặt đám người Khổng Tuyên. Vận xuất thần thông đem mọi người thu vào trong càn khôn. Lập tức hư không ở trước người tỏa ra những làn sóng nhộn nhạo kỳ dị, cả người liền biến mất không thấy.
Chư thánh không nghĩ tới Trương Tử Tinh đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối không một lời liền rời đi, trong lòng biết có chuyện khác thường liền nhanh chóng đuổi theo. Nguyên Thủy Thiên Tôn nương cơ hội này khôi phục lại tướng mạo bề ngoài, do dự một lát rồi cũng đi theo.
Trương Tử Tinh một đường toàn lực thi triển thần thông, nhanh chóng di động trong không gian vũ trụ. Loại di động này có thể gọi là đại thuấn di, khoảng cách được "co rút" lại vô cùng kinh người.
Khi đám người Khổng Tuyên từ trong càn không đi ra, thì trước mắt đã là Đại trung ương thiên tầng cao nhất của ba mươi ba tầng trời, mà cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Cả không gian đang chấn động, ở mặt ngoài có thể thấy được những vết vặn vẹo đứt gãy khủng bố. Trương Tử Tinh đứng trong hư không, trên người tỏa ra một cổ lực lượng cường đại khó có thể hình dung, ý đồ muốn bổ khuyết những chỗ bị đứt gãy này. Nhưng khi hắn bổ khuyết được một vết đứt gãy này, thì càng nhiều vết nứt gãy khác xuất hiện. Vô số hào quang màu vàng nhạt từ trong các khe hở bay ra, hội tụ trong không trung, trở thành chín cái phù hiệu ảm đamh, cuối cùng liền lại thành một hình một cái cự đỉnh, cự đỉnh này như là linh khí đã đại hao, suy sụp mà hạ xuống. Trương Tử Tinh thở dài một tiếng đem đỉnh này thu hồi.
Càn Khôn Đỉnh vừa thu lại, tình hình của Đại Trung ương thiên càng thêm bất ổn, từ những vết đứt gãy không ngừng tràn ra hào quang chói mắt, không ngừng tràn lan xuống dưới khiến cho vết đứt gãy lan tràn khắp ba mươi ba tầng trời. Cỗ khí tức này ngay cả các Huyền Tiên đỉnh cấp cũng cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Lúc này nhóm sáu Thánh nhân Lão Tử Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã đuổi tới, gặp tình cảnh như thế đều lộ ra vẻ lo lắng, cũng hiểu được Trương Tử Tinh vì sao đang chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vội vàng rời đi.
Nhưng các vị Thánh nhân cũng không ý tiến lên hỗ trợ. Bởi vì chư thánh đều hiểu được kiếp số này là loại gì. Tam giới đều phải ứng kiếp, đã không thể tránh khỏi. Trừ một số người có khí vận đặc biệt có thể may mắn sống sót, các sinh linh khác đều gặp phải họa diệt vong, như là ngũ thú loạn năm đó bắt đầu nên sát kiếp vậy. Trừ một số ít hợp với thiên số có thể sống sót, một ít bị cầm từ trong Quy Khư ra, còn lại không ai có thể may mắn thoát khỏi. Cho dù đào thoát được nhất thời, cũng không thể đào thoát cả đời.
Đây là đại thế của thiên đạo, cho dù là thần thông của Thánh nhân cũng đành bất lực. Thông Thiên Giáo Chủ cùng nhị thánh Tây Phương đã sớm thi triển thần thông an bài đối với Môn nhân, chỉ có thể hy vọng trong Môn nhân có thể sống sót thêm được một số người mà thôi. Sau khi trọng khai thủy hỏa phong có thể nhanh chóng trọng kiến căn cơ Triệt giáo cùng Tây Phương, tranh đoạt khí vận mới.
Trương Tử Tinh làm sao không biết cái lý lẽ số kiếp khó thoát kia. Ngay cả Lục Áp kia từng lấy Tam thi thần thông với ý đồ thâu thiên hoán nhật, cuối cùng cũng không tránh khỏi Tam kiếp chi ách mà bỏ mạng. Nhưng hắn không thể tỏ ra bình thường như các Thánh nhân, lấy góc độ bàng quan mà nhìn những người thân của mình tính mạng bị tiêu diệt mà không làm bất cứ điều gì, bất chấp bản thân hắn có thể ở bên ngoài kiếp nạn này. Trận chiến cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chứng minh, đã có được lực lượng tuyệt đối là ngang bằng với Thánh nhân nhưng Trương Tử Tinh bản thân cũng hiểu rõ hắn không phải là Thánh nhân, hoặc có thể nói hắn cùng với Thánh nhân khác nhau về phần căn bản nhất.
Loại này hành vi ngu xuẩn khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy được, lập tức âm thầm cười lạnh. Đối với hắn mà nói sẽ không ngăn cản Trương Tử Tinh làm gì. Ngược lại, Trương Tử Tinh lực lượng tiêu hao càng lớn đối với hắn càng có lợi. Đến lúc đó trọng khai thủy hỏa phong, lại càng có lực để làm "đối thủ cạnh tranh" phân hưởng khí vận công đức.
Lúc này Đại Trung ương thiên đã từng bước đi tới bờ vực sụp đổ. Ngay cả Tiêu Diêu tiên phủ cùng Lăng Tiêu thiên phủ cũng như vậy, đã bắt đầu xuất hiện vết nứt gãy, các tiên sơn còn lại cũng đã đều sụp đổ, phân giải, rơi vào trong các "khe nứt". Loại tình huống này đềuhwowsng xuống dưới, cả ba mươi ba tầng trời đang bắt đầu bị hủy diệt.
Dưới sự tổ chức của Long Cát công chúa, các thiên binh thiên tướng đã sớm tập hợp tại Đại Trung ương thiên, đang chuẩn bị tùy thời mà tị nạn. Nhưng Trương Tử Tinh rõ ràng tam giới đều phải ứng kiếp, loại trốn tránh tạm thời này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Càng làm cho hắn run sợ là hạ giới chịu sự ảnh hưởng của ba mươi ba tầng trời đã bắt đầu xảy ra tai nạn. Mà đây chỉ mới là mở đầu của đại kiếp mà thôi.
Nhìn lên bầu trời đang phát sinh những dấu hiệu tai họa đáng sợ, những cũng không ai biết đó là những dấu hiệu gì, đều hướng lên trời mà cầu phúc. Thái tử đang nhiếp chính sau khi nhận được các báo cáo về tai nạn, trong lòng càng lo lắng, âm thầm cầu nguyện cho mẫu hậu cùng phụ hoàng đang ở Thiên giới được an toàn.
Ngay cả các loài động vật trong rừng sâu theo bản năng cũng cảm ứng được điềm báo đáng sợ, đều chạy trốn loạn ra tứ phương. Nhưng loại cố gắng này cũng không thể giúp chúng thoát khỏi tai ách. Có lẽ chỉ là những giãy dụa bất lực trước khi chết mà thôi. Về điểm này, các sinh linh trong tam giới tình cảnh đều như nhau.
Trương Tử Tinh cũng như các động vật này, cũng không tiếc hao phí lực lượng, đang cố gắng "phí công". Đám người Khổng Tuyên Phục Hy tuy có tâm tương trợ, nhưng bởi vì lực lượng chênh lệch quá lớn, cũng không thể góp sức.
Trương Tử Tinh trong mắt thần quang đại phát, đem hết sức lực bình sinh mà thi triển ra. Một thân thần thông đã phát huy đến mức tận cùng, chung quanh hiện ra hiện tượng ép nén vũ trụ, hướng ra ngoài mà lan tràn, bao trùm cả Đại Trung ương thiên. Lục thánh bàng quan cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng huyền diệu như là vũ trụ mênh mông vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi, cũng hiểu được lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngoại trừ việc thần thông của Thiên tử tương khắc với Bàn Cổ phiến ra thì thực lực của bản thân quả thật cũng hơn một bậc. Trong lục thánh chỉ có Lão Tử mới có thể cùng hắn đối địch được.
Trương Tử Tinh toàn lực thi triển thần thông, uy lực không phải là nhỏ. Mọi người ở dưới hạ giới cầu nguyện chỉ thấy trên bầu trời hiện ra một pháp tướng mơ hồ, toàn thân tản mát ra hào quang ấm áp mà lạnh nhạt, bao trùm cả chân trời. Trong lúc nhất thời, các tai nạn như hồng thủy núi lửa bộc phát… thậm chí là trời rung chuyển cũng bình tức lại không ít. Dân chúng thấy tình cảnh hiển thánh như thế, biết có "tiên nhân" tương trợ, đều quỳ gối cầu khẩn.
Nhưng biểu hiện bờ ngoài thì nguy cơ đã giảm bớt, nhưng vẫn không hề chân chính được giải trừ. Trương Tử Tinh giờ phút này đúng là vô cùng gian nan, lực lượng cùng thần thông toàn thân đã phát huy đến mức tận cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn loại lực lượng không thể kháng cự này. Chuẩn xác mà nói, đối mặt cũng không phải là lực lượng, mà là một loại quy tắc. Càng đáng chết là, Đả Thần Tiên trong càn khôn của Trương Tử Tinh lại phát ra dao động kỳ dị, cùng với "quy tắc" kia càng lúc càng tương ứng dần dần áp chế càn khôn của hắn.
Dưới áp lực của hai phía làm cho Trương Tử Tinh duy trì không nổi nữa, pháp tướng cũng đã tan rã, ba mươi ba tầng trời càng thêm sụp đổ. Trương Tử Tinh không nghĩ tới đây vốn là "hộ thân phù" nhưng trong thời khắc mấu chốt lại biến thành ám khí chết người mà nổi giận, lấy Đả Thần Tiên ra. Chỉ thấy Đả Thần Tiên lúc này tản ra một loại khí huyền diệu, dẫn động ngũ hành khí của cả tam giới. Mà ngũ hành khí cuồng bạo loạn này làm cho tốc độ sụp đổ của ba mươi ba tầng trời càng nghiêm trọng. Ngay cả thần thông của Trương Tử Tinh cũng không thể hoàn toàn áp chế cỗ khí tức này.
Trương Tử Tinh mắt thấy Tiêu Diêu tiên phủ vất vả lắm mới gầy dựng được đã sụp đổ.
Tiên sơn đều đã bị hủy diệt, thấy ba mươi ba tầng trời đang càng lúc càng sập xuống không khỏi kinh hãi. Hạ giới cũng bắt đầu xuất hiện sụp đổ nứt gãy với diện tích lớn. Các loại tai hại như mãnh thú điên cuồng đã lấy đi sinh mạng của không ít sinh linh. Dân chúng nhìn thấy pháp tướng kia đã biến mất, bầu trời chấn động kịch liệt, đã dự cảm thấy đại họa trước mắt lại chỉ có thể hướng lên trời mà khổ khổ cầu xin, hy vọng các tiên nhân thần linh có thể tạo nên kỳ tích, miễn trừ đại nạn phủ xuống.
Trương Tử Tinh nghĩ đến Hồng Quân từng nói qua việc ngũ thần thú, truyền thanh nói với Lão Tử: "Lý đạo hữu thỉnh cho mượn Ly Diễm Quang dùng một chút".
Lão Tử không nghĩ tới hắn lại nói như thế, ánh mắt xẹt qua Nguyên Thủy Thiên Tôn, truyền thanh nói: "Lá cờ kia ta đã ban cho Môn nhân Vũ Dực Tiên, ngươi cứ mượn ở hắn".
Vũ Dực Tiên ở bên này trên tay liền xuất hiện một vật, đúng là Ly Diễm Quang Kỳ được Lão Tử ban cho.
Trương Tử Tinh hiểu được lòng của Lão Tử, truyền thanh tạ ơn, lại hướng tới Tiếp Dẫn đạo nhân mượn Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Tiếp Dẫn do dự một chút, ý niệm trong đầu xoay chuyển, truyền thanh nói: "Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ vốn không nhiễm hồng trần, nhưng hôm nay nói vậy cũng nên cho mượn".
Bất luận như thế nào, nếu có thể giao hảo với vị "Thánh nhân" mới thực lực trác tuyệt này, Trong tương lai đối với Tây Phương giáo tự nhiên là rất có lợi, cùng với Lão Tử "ngầm cho mượn" cũng khác. Tiếp Dẫn đạo nhân [trực tiếp xuất ra một đạo thanh quang, nhẹ nhàng bay tới Tử Tinh. Loại hành động mượn cờ này cũng làm cho trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ lo lắng lại thêm vài phần.
Trương Tử Tinh xa xa thi lễ, tạ ơn Tiếp Dẫn đạo nhân. Lại từ chỗ của Vũ Dực Tiên tới chỗ của Long Cát để lấy Ly Diễm Quang Kỳ cùng Tố Sắc Vân Giới Kỳ. Hơn nữa hắn vốn có Chân Võ Tạo Điêu Kỳ cùng Hạnh Hoàng Kỳ mới đoạt được. Lúc này đã tề tụ Tiên thiên ngũ phương kỳ.
Năm đạo khói màu xuất hiện bân người Trương Tử Tinh đều hiện ra dị trạng. Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bạch khí nhẹ nhàng, kim quang vạn đạo; Ly Diễm Quang Kỳ ấn ngũ hành kỳ trân; Tố Sắc Vân Giới Kỳ biến ảo, dị hương bao phủ; Chân Võ Tạo Điêu Kỳ trong khói đen chiếu ra kim quang nhàn nhạt; Mậu Ký Hạnh Hoàng Kỳ kim quang lập lòe, ẩn hiện kim hoa vạn đóa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở xa xa cảm giác được Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ bị Trương Tử Tinh thi triển thần thông đặc dị nào đó, khiến cho hắn nguyên là chủ nhân nhất thời không thể khống chế. Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn muốn nhân cơ hội này ra tay cướp đoạt, nhưng nhìn thấy Trương Tử Tinh đang cố hết sức như thế, tâm niệm vừa chuyển lại thay đổi chủ ý: sát kiếp vốn đã không thể tiêu mất. Mà người này lại không biết tự lượng sức ý đồ thay đổi càn khôn. Hôm nay vừa lúc làm cho hắn hao tổn lực lượng, nếu làm vào lúc này chỉ sợ còn có thể sinh ra biến hóa. Mà cho dù muốn đoạt lại Hạn Hoàng Kỳ, đợi cho đến khi lực lượng của hắn hao hết, thì xuống tay cũng không muộn.
Tiên thiên ngũ phương kỳ này vừa ra, Đả Thần Tiên tựa hồ đã bị áp chế nào đó, ngu hành lực đang quay cuồng mãnh liệt chung quanh cũng bị ngũ kỳ này dẫn dắt, cũng bớt lộn xộn. Nhưng mà lực lượng quy tắc kia cũng không thể kháng cự. Lực lượng của không gian sụp đổ kia cũng đang không ngừng tăng lớn. Vũ trụ càn khôn của Trương Tử căng thẳng đến cực điểm cũng đã hỏng mất
"Cứ như vậy thì không ổn rồi! "Kết thúc cũng là bắt đầu" theo như lời Hồng Quân nói thì đến tột cùng là cái gì?"
Trương Tử Tinh ánh mắt dừng ở Đả Thần Tiên đang tản ra khí tức kỳ dị, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm. Hai tay trong khoảnh khắc ngưng tụ lực lượng, cầm hai đầu Đả Thần Tiên phát lực gập lại. Nào biết đâu một cổ phản lực truyền đến làm cho hai tay hắn cơ hồ không chịu nổi. Mà Đả Thần Tiên vẫn không chút ảnh hưởng, ngũ hành khí ngược lại càng thêm mạnh. Trương Tử Tinh cả kinh, Càn Khôn Đỉnh cùng Côn Lôn kính hiện lên trên đỉnh đầu, quanh người hiện ra vũ trụ tinh thần, toàn lực vặn một cái.
Thông Thiên Giáo Chủ vừa thấy nưh vậy cuống quít truyền thanh: "Bệ hạ chậm đã!"
Vừa mới dứt lời, Trương Tử Tinh đã toàn lực mà vặn, chỉ thấy vũ trụ tinh thần kia đột nhiên biến thành vặn vẹo, tinh thần đều phát ra cường quang rồi lập tức biến mất vô tung. Mà sắc mặt Trương Tử Tinh tái nhợt hẳn đi, phảng phất như bị thương nặng tới nguyên khí. Lực lượng của Trương Tử Tinh hôm nay, cho dù là tinh thần cũng có thể đập nát. Nhưng Đả Thần Tiên này vẫn bất động. Chẳng qua, Trương Tử Tinh vẫn cảm giác được. Mới vừa rồi khi hắn dùng hết toàn lực, Đả Thần Tiên như đã xuất hiện một sự chấn động nhẹ, nhưng chỉ là chấn động một chút mà thôi.
Thông Thiên Giáo Chủ vội nói: "Bệ hạ vạn lần như làm như thế! Đả Thần Tiên là do Hồng Quân từ Bàn Cổ tiên thiên dị khí mà chế ra. Tuyệt đối là các tiên thiên bảo vật khác không thể so được. Nếu bị tổn hại đi, thì sẽ có đại nhân quả cho dù là Thánh nhân, cũng khó tránh đại ách".
Trương Tử Tinh nhanh chóng bình phục lực lượng trong cơ thể bị phản chấn đang không ngừng xáo trộn, nghe được câu nói của Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi âm thầm cười khổ: Tổn hại nó? Ngươi cứ thử xem?
Hắn nhìn Đả Thần Tiên trong tay, ánh mắt ngừng lại trên Tiên thiên ngũ phương kỳ ở chung quanh bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ: "Kết thúc cũng là bắt đầu"?
Bắt đầu? Kết thúc?
Kết thúc? Bắt đầu?
Chẳng lẽ muốn hóa giải trường sát kiếp này chỉ có thể…
Trong lúc nhất thời, Trương Tử Tinh chợt cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên trầm trọng hẳn lên.
Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu được thâm ý một câu của Hồng Quân trước khi đi "Nếu hỏi tam giới kiếp. Đạo như thế nào, thì làm thế đó".
Thông Thiên Giáo Chủ lại truyền thanh: "Cuộc chiến tại nhân giới lúc trước chỉ xem như là bắt đầu của sát kiếp, hôm nay mới thực sự là sát kiếp cực mạnh của tam giới. Thật sự là người tính không bằng trời tính! Cái này đều là thiên số. Ngay cả Thánh nhân chúng ta cũng không thể nghịch chuyển, cũng không thể can thiệp. Không bằng ngươi và ta hai người liên thủ áp chế Nguyên Thủy Thiên Tôn, tranh đoạt công đức khí vận trọng khai thủy hỏa phong, rồi đem công đức trọng khai càn khôn phân cho những thân hữu của ngươi cùng Môn nhân tinh anh của Triệt giáo ta. Cùng thi triển thần thông bảo vệ có thể miễn trừ đại ách kia, chiếm lấy thế vận mới, cũng là cách lưỡng toàn tề mỹ".
Trương Tử Tinh nghe đến câu cuối cùng thì nhịn không được cũng động lòng. Thông Thiên Giáo Chủ ý đồ này tuy là vì Triệt giáo, nhưng đối với phía Trương Tử Tinh mà nói một khi đã nằm ngoài việc này, dĩ nhiên sẽ có năng lực bảo toàn thê tử cùng các huynh đệ an toàn, quả thật là biện pháp vẹn cả đôi đường.
Nhưng hắn thực có thể làm được "đặt mình ở bên ngoài" như Thánh nhân kia được không?
Im lặng mặc cho chúng sinh tam giới hủy diệt. Đây là thứ mà hắn vẫn "kiên trì" sao?
Nếu là như thế, hắn lúc trước vì cái gì mà bỏ qua "đỉnh núi" kia?
Trương Tử Tinh ánh mắt đảo qua Vũ Tiên Thiên Dao Tam Tiêu cùng đám người Khổng Tuyên Phục Hy ở xa xa: Chính là thê tử huynh đệ hay là bằng hữu?
Nói cách khác, chẳng phải là đều vì mình hết sao?
Những sự tình phát sinh từ khi đến thế giới này như một bộ phim xẹt qua trước mắt, so với trước đây có sự khác biệt. Hình ảnh các thê tử, huynh đệ khắc sâu trong lòng càng ngày càng ít đi, càng lúc càng nhiều là những hình ảnh "không quan trọng".
Sinh cơ bừng bừng…
Sông núi xinh đẹp như họa…
Rừng rậm với hoa thơm chim hót đầy sinh cơ…
Các tu sĩ trong thanh sơn thúy cốc uống rượu nói cười…
Người đến người đi an cư lạc nghiệp trong các thành trấn lớn nhỏ…
Thần tử trung can lịch đảm không sợ chết…
Những binh sĩ bình phàm vì một mệnh lệnh của hắn mà cam nguyện máu đổ sa trường…
Ánh mắt tha thiết của những người già…
Những đứa trẻ ngây thơ…
…
Thì ra, muốn bảo vệ không chỉ có nhiêu đó…
Giờ phút này. Sự sụp đổ của ba mươi ba tầng trời đã đến thời khắc cuối cùng. Con người ở hạ giới chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện những vết nứt gãy cực lớn. Những vết nứt gãy này tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, ngẫu nhiên dừng ở trên bề mặt hình thành những tia chớp hoặc cơn lốc có lực lượng hủy diệt cực mạnh, nghiền nát những gì nó gặp phải.
Vết đứt gãy đang không ngừng gia tăng. Trước thiên họa như thế thì con người quá sức nhỏ bé vô lực, thậm chí chạy trốn cũng không thể làm được. Điều duy nhất có thể làm là cầu nguyện.
Những âm thanh cầu nguyện này dừng ở trong tai Trương Tử Tinh, lại càng khiến cho hắn càng thêm mờ mịt, trong lòng có một thanh âm đang lớn tiếng hỏi hắn: "Đạo" của ngươi đến tột cùng là gì?!
Hồng Quân nói không sai, lấy góc độ này mà nói, sinh tử thịnh suy tuần hoàn vô tận, là phép tắc vĩnh hằng. Vô số sinh linh đối với cả vũ trụ mà nói, chỉ là những khách qua đường trong nháy mắt không chút quan trọng mà thôi.
Có lẽ phải theo như lời Thông Thiên Giáo Chủ, không thể can thiệp?
Nhưng trong đầu Trương Tử Tinh lại hiện lên câu nói của hắn đối với Hồng Quân: "Ta sở dĩ có thể lĩnh ngộ. Tuyệt không phải bởi vì buông bỏ chấp niệm, mà là bởi vì ta so với trước đây càng chấp nhất hơn".
Có lẽ một điểm kia, mới là biển cả.
"Lão công. Chàng tại sao nghi hoặc?" Bên tai một thanh âm nữ tử quen thuộc khiến cho hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, mấy người Vỹ Tiên Thương Thanh Quân đã cùng nhau bay tới, đang thiết tha nhìn hắn.
Tuy giờ phút này đã là thời điểm cuối cùng, nhưng không một ai lộ ra vẻ khiếp đảm, cho dù là ngày thường rất nhát gan. Bởi vì có hắn ở đây.
"Phu quân. Còn nhớ ước định của chúng ta chứ?" Vân Tiêu mở miệng nói: "Vô luận chàng đưa ra quyết định gì. Tỷ muội chúng ta thủy chung vẫn ở bên cạnh chàng".
Những người còn lại nhìn nhau, ăn ý cùng thấp giọng nói: "Sinh tử không rời".
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng hội tụ trong lòng, cả người lại tràn ngập lực lượng. Hắn thâm tình nhìn chăm chú gương mặt mỗi một vị thê tử. Cho dù thực "ngộ" thì sao? Có thể có các nàng bên cạnh, cũng là không tiếc nuối.
Thông Thiên Giáo Chủ vốn thấy ánh mắt của hắn hoảng hốt, sắc mặt âm tình bất định, mà vào giờ phút đại kiếp sắp toàn diện phát động lại tính buông thả tất cả, liền truyền thanh kêu lên: "Bệ hạ hôm nay người đã ngộ tháNh nhân đại đạo, kiến thức trước đây không thể nào so sánh được, hãy cân nhắc nặng nhẹ mà tính kế lâu dài".
Trương Tử Tinh bỗng nhiên cười nói với Thông Thiên Giáo Chủ: "Giáo chủ. Người sai rồi. Thứ nhất, ta thực chưa có "ngộ"; thứ hai, cũng khồn phải là Thánh nhân".
Chư thánh đối với câu "cũng không phải là Thánh nhân" nghe rất khó hiểu. Cho dù là Lão Tử cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Trương Tử Tinh không có giải thích mà hứong tới mấy người Khổng Tuyên Hình Thiên Phục Hy ở xa xa mà thi lễ. Đám người Khổng Tuyên vội vàng hoàn lễ, đợi đến khi bay đến thì lại bị một cỗ lực lượng ngăn lại. Khổng Tuyên cùng Trương Tử Tinh tương giao đã lâu, khi thấy ánh mắt của huynh trưởng trong lòng tự nhiên sinh ra một loại hợ hãi khó hiểu.
Tiên thiên ngũ phương kỳ phân Đông Tây Nam Bắc Trung ương các vị trí, chậm rãi thăng không. Trong quá trình bay lên phát ra hào quang mãnh liệt trước đó chưa từng có, hình thành một mảng ngũ sắc vân hà bao trùm cả bầu trời. Ngũ sắc vân hà hình thành một đạo hào quang, đem Trương Tử Tinh cùng các thê tử vây vào giữa.
Trương Tử Tinh hai tay đưa Đả Thần Tiên lên cao, cả người tản mát ra một cỗ hào quang nhàn nhạt, loại hào quang này mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, vô cùng khủng bố, phảng phất như đem toàn bộ lực lượng của vũ trụ đều tập trung vào điểm này. Cho dù là lục thánh cũng kinh ngạc sợ hãi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Chư thánh đều bị làm cho hoảng hốt. Gấp rút nhất là Thông Thiên Giáo Chủ bên người hiện ra Tru Tiên tứ kiếm hộ thân, hô lớn: "Bệ hạ. Người điên rồi sao?"
"Ta không điên, chỉ làm việc mình nên làm mà thôi" Trương tử mỉm cười, ánh mắt cũng đã không còn chút mờ mịt nào, khí tức hủy diệt kia cũng càng ngày càng nồng đậm. Cho dù là Thông Thiên Giáo Chủ cũng không dám tới gần, các Thánh nhân khác cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
Lão Tử nãy giờ vẫn trầm tư rốt cuộc chuyển sắc hỏi: "Đạo hữu! Vì cái gì?"
"Đạo như thế nào, thì nên thế đó. Đây chính là "Đạo" mà ta lựa chọn" Trương Tử Tinh nói xong, nhìn ra hư không xa xa, như là đang trả lời cho một người khác.
Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân kinh ngạc nhìn nhau, lắc lắc đầu thở dài một tiếng. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng khiếp sợ, trong lòng xuất hiện bốn chữ "Ngu không thể tả".
Trương Tử Tinh cuối cùng đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Nữ Oa nương nương, thản nhiên nói một câu: "Nương nương. Trận đánh cuộc năm đó, cũng là người thắng".
Nói xong, hắn cũng không nhìn tới chư thánh nữa, chỉ tràn ngập yêu thương nhìn các thê tử ở bên cạnh: "Các nàng có hối hận không?"
Các nàng đều lắc đầu, Thương Thanh Quân vũ mị cười: "Đã bị chàng lừa lấy mất trái tim, cho dù hối hận cũng không kịp nữa rồi".
Đặng Thiền Ngọc cũng cười nói: "Hắn chính là một tiểu tặc".
Bích Tiêu như hết sức căm phẫn thêm vào một câu: "Không chỉ là tiểu tặc, mà còn là dâm tặc".
Lời vừa nói ra, các nàng đều hưởng ứng. Ngay cả Khương Văn Sắc cùng Nguyệt Cơ cũng vui vẻ cười rộ lên.
"Đây là kết cục của việc chàng làm ngựa giống" Vũ Tiên trêu chọc nói một câu: "Chàng không phải ghét nhất là các anh hùng cứu thế trong tiểu thuyết sao? Sao nay lại như vậy…".
Trương Tử Tinh thản nhiên nói: "Ta cũng không nghĩ đến việc muốn tìm danh tiếng, chỉ bất quá đã lĩnh ngộ ra một ít đạo lý mà thôi. Lại nói, Đả Thần Tiên cũng vì ta mà xuất thế, hiện tại cũng nên do ta chấm dứt. Coi như là một kết cục. Nói đến, ta chỉ nghĩ như vậy mà thôi, cũng như một câu nói cũ…"
"Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng nặng hay là ta không vào địa ngục, thì ai vào? Chàng không cần phải nói, bất kể là câu nào, khẳng định đều là câu từ của phim tình cảm, nếu ta làm bình thẩm, nhất định sẽ phê cho chàng hai chữ thật to. Cẩu huyết" Vũ tiên cười khẽ nháy mắt, khuôn mặt lại hiện ra vẻ ôn nhu: "Chỉ bất quá, đã đến luc phải đi, ta cùng Đắc Kỷ cũng cùng đi với chàng".
Thiên Dao thêm một câu: "Tất cả mọi người đều cùng đi với chàng".
Các nàng tựa hồ cũng không lo lắng sự tình phát sinh, bởi vì đã có hắn ở bên cạnh.
Hắn cũng bởi vì có các nàng mà kiên cường.
"Cảm ơn".
Trương Tử Tinh trong mắt như có nước mắt, trên người hào quang bộc phát mãnh liệt.
Hào quang này vô cùng chói mắt.
Nữ Oa nương nương chấn động, phảng phất như trong lòng có điều gì đó phá vách mà ra. Cảnh tượng này đối với nàng mà nói lại có chút quen thuộc, tựa hồ đã xảy ra "rất lâu" rồi. Khi đó, nàng cũng không phải là nàng bây giờ.
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính. Nhâm tha đông tây nam bắc phong.
Câu này từng bị nàng vô cùng thống hận, giờ phút này lại hiện lên trong lòng nàng. Lúc này đây, nàng lại cảm giác cũng không có gì đáng ghét.
Đám người Khổng Tuyên Hình Thiên Vũ Dực Tiên đã hiểu được sắp phát sinh ra chuyện gì, bất chấp tất cả điên cuồng xông qua cỗ lực cản kia, nhưng không thể thành công. Mà tỷ muội Thải Vân tiên tử cũng kinh ngạc đến ngây người ra. Thanh Nhi kêu to bất chấp Nữ Oa nương nương ở đó, gia nhập vào đám người Khổng Tuyên, khóc lớn mà xông lên phía trước, nhưng cũng bị đẩy ngược lại.
Thải Vân tiên tử nắm chặt tay cơ hồ cơ hồ muốn xông lên như Thanh Nhi, trong mắt lộ vẻ lo lắng, trong ánh mắt hối hận: Nếu như vừa rồi có đủ dũng khí.
Phục Hy Thần Nông cùng Hoàng Đế cũng không động, mà nhìn chăm chú vào luồng hào quang chói mắt kia, trong mắt lệ nóng đã sớm lưng tròng.
"Túng lãng đại hóa trung. Bất hỉ diệc bất cụ. Ứng tẫn liền tu tẫn. Vô phục độc đa lự" Thần Nông thấp giọng tụng niệm: "Hắn rốt cuộc cũng đã tìm được đạo vượt xa chúng ta".
"Đạo thế nào thì nên thế đó" Hoàng Đế rưng rưng mỉm cười.
"Hắn quả nhiên vẫn là hắn, cũng không phải là Thánh nhân gì đó".
Phục Hy thân hình run lên nhè nhẹ, trong ánh mắt không chỉ có cảm động cùng bi thương, mà còn có một loại thành kính: "Đạo của hắn. So với chúng ta càng chấp nhất, càng bất ngộ hơn".
Nhưng vào lúc này lực hủy diệt kia rốt cuộc đã đạt tới đỉnh điểm, liền thấy hào quang dần dần thu liễm, hội tụ vào trên Đả Thần Tiên. Cánh tay đang cầm Đả Thần Tiên kia cũng không chút do dự phát lực bẻ gập lại. Trong không gian vang lên một âm thanh "Rắc".
Âm thanh đơn giản này, quyết định vận mệnh của cả tam giới.
Trung tâm của âm thanh kia bùng phát ra hào quang chói mắt, giống như là một vụ nổ. Hào quang nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, trong khoảnh khắc liền bao trùm cả Đại Trung ương thiên. Loại hào quang này mang đến không phải là hủy diệt, mà là sinh cơ. Giống như là lúc ấy Trương Tử Tinh đã ngộ ra. Hào quang tiếp tục phát triển mở rộng ra cả ba mươi ba tầng trời.
Bầu trời hạ giới hiện ra một đạo cầu vồng ngũ sắc kỳ dị, tỏa ra hào quang ôn nhuận, dưới lực lượng ôn nhuận của cầu vồng này, những ánh chớp hủy diệt kai liền biến mất, các vết nứt gãy trong không trung cũng dần dần khép lại, các loại thiên tai cũng theo đó mà biến mất không thấy nữa.
Mọi người cầu nguyện đều hoan hô, đối với cầu vồng này đều thành kính lễ bái cảm tạ trời xanh.
Bọn họ lại không biết, cứu mọi người đều không phải cái gọi là trời xanh kia.
Mà người nọ cũng không cần bọn họ biết tới hay không.
Đại trung ương thiên, phía trên vẫn là ngũ sắc vân hà xinh đẹp, chỉ là hào quang phía dưới vân hà đã biến mất. Biến mất cùng với hào quang là hắn cùng các nàng, còn có Đả Thần Tiên cùng Tiên thiên ngũ phương kỳ.
Chỉ để lại ở đây sự kinh ngạc hoặc sợ hãi hoặc bi thống.
Sát kiếp cực mạnh, cứ như vậy mà chấm dứt?
Một vị đại "Thánh nhân"mới xuất hiện cứ như vậy mà tự hủy diệt?
"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vi sô cẩu. Hắn hiểu, tại sao lại không ngộ?" Lão Tử thở dài nói: "Tranh đấu ở trên đời này vĩnh viễn không đoạn tuyệt, nhưng kể từ đây về sau, đã không còn sát kiếp".
Nhị thánh Tây Phương cùng cảm thán mà nói :"Ngã pháp giai không, chúng sinh từ bi. Hắn tuy bất ngộ, nhưng cũng là ngộ!"
Tuy Tiếp Dẫn đạo nhân mất đi Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, nhưng cũng không quá tiếc nuối. Bởi vì sát kiếp đã tiêu biến, không cần trọng khai thủy hỏa phong nữa. Tây Phương giáo khí vận cũng thuận lợi phồn thịnh dài lâu, có thể nói được nhiều hơn mất. Huống hồ Tiên thiên ngũ phương kỳ đồng thời mất đi, cũng là thiên số.
Tiếc nuối nhất chính là Thông Thiên Giáo Chủ, trong lòng tiếc hận không thôi. Bởi vì hắn đã mất đi không chỉ là minh hữu, mà còn là một vị đạo hữu chân chính.
Nữ Oa nương nương ánh mắt mơ hồ, trong đầu hiện lên cảnh tượng Trương Tử Tinh năm đó hào ngôn tráng ngữ tại miếu Nữ Oa, một hồi lại là cảnh bản thân năm đó xả thân vá trời, một hồi lại là luồng hào quang chói mắt vừa rồi. Thật lâu sau, trong đôi mắt xinh đẹp kia mơ hồ hơi ươn ướt, cuối cùng thì thào một câu: "Là ta thua".
Nguyên Thủy Thiên Tôn từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, từ kinh ngạc nhất thời đổi thành phẫn nộ: Không thể tưởng được kẻ điên kia thực sự đã làm tiêu tán sát kiếp! Sát kiếp đã tiêu, ý định trọng khai thủy hỏa phong của Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn để tranh đoạt khí vận như vậy đã thất bại. Mọi sự vất vả chật vật tủi nhục tất cả đều uổng phí! Ngay cả Hạnh Hoàng Kỳ cũng hóa thành ngũ sắc thải vân không thể thu hồi! Xiển giáo vẫn như đèn lay trước gió, cũng không biết đến khi nào mới có thể trọng chấn được. So ra thì Triệt giáo cùng Tây Phương giáo lại như diều gặp gió, chỉ sợ khó có chỗ cho Xiển giáo dung thân.
Đám người Khổng Tuyên Hình Thiên cũng đã mất đi vẻ trấn định, bi thương mà trao đổi. Thanh Nhi cũng khóc rống lên. Thải Vân tiên tử ngơ ngác nhìn về khoảng không, vẻ mặt hoảng hốt phảng phất như mất đi sinh mệnh vậy. ánh mắt trở nên trống rỗng không còn ánh sáng. Đám người Đa Bảo đạo nhân cùng Triệu Công Minh mặt cũng lộ vẻ đau đớn.
Vô số các thiên binh thiên tương đang quỳ gối, bọn họ tu vi thấp kém nên đối với cái gọi là "Đạo" bọn họ cũng ko hiểu, họ chỉ biết là vị Thiên đế mới này trong lúc nguy cấp nhất, đã bỏ qua bản thân mà cứu vớt cả chúng sinh. Đây mới là Thiên đế chân chính!
Dương Tiển đứng ở trong đám người đều thấy hết tất cả, ánh mắt không ngừng biến hóa. Ở phía sau hắn, Băng Tuyết sắc mặt vẫn lạnh như băng, chính là ánh mắt lộ ra càng thêm thâm thúy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hai mắt đã bị lửa giận che khuất, ánh mắt dừng ở trên đám người Khổng Tuyên xa xa. Nhất thời ác khí nổi lên, lộ ra sát khí. Trong tay hiện ra Bàn Cổ phiến hướng về phía đám ngươid Khổng Tuyên mà đánh tới.
Hắc động vừa xuất hiện, ở phía trên liền hiện ra một tòa kim kiều lai. Kim kiều sáng rực không bị hắc động hấp dẫn, hắc động kia dần dần yếu đi, rồi biến mất không thấy. Cùng lúc đó, Tam Bảo Như Ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh về phía Khổng Tuyên cũng bị tạm dừng trong không trung, chung quanh mơ hồ hiện ra sơn thủy chi đồ trong suốt.
"Các ngươi…" Nguyên Thủy Thiên Tôn không nghĩ tới Lão Tử cùng Nữ Oa nương nương lại đồng thời ra tay ngăn cản hắn, không khỏi vừa sợ vừa giận.
Lời vừa dứt, Nguyên Thủy Thiên Tôn liền cảm giác thấy nhuệ khí lâm thể, chung quanh đã xuất hiện bốn thanh kiếm, đồng thời thanh âm lạnh lẽo của Thông Thiên Giáo Chủ vang lên: "Kiếp nạn đã hết, tranh đấu cũng tiêu. Sát kiếp lần này ngươi đã hoàn toàn bại!"
Lão Tử thở dài: "Nhị sư đệ. Dừng tay đi. Tam sư đệ nói không sai. Sát kiếp đã tiêu, thiên đạo cũng sắp xếp lại, lấy phong thần định tam giới. Cho dù là Thánh nhân cũng không thể kháng lại thiên số".
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe câu "không thể kháng thiên số" đột nhiên sực tỉnh, rốt cuộc áp chế lửa giận, sắc mặt âm trầm gật gật đầu rồi thu cổ phiến lại. Thông Thiên Giáo Chủ thấy hắn dừng tay cũng không bức nữa, đem tứ kiếm thu hồi. Lão Tử cùng Nữ Oa nương nương cũng đều tự thu pháp bảo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa tay vẫy về phía Tam Bảo Ngọc Như Ý, muốn triệu hồi. Nhưng lúc này chuyện lạ lại phát sinh, Tam Bảo Ngọc Như Ý kia lại đứng sững ở không trung, căn bản hắn không thể khống chế.
Cùng lúc đó. Lục thánh không hẹn mà cùng cảm thấy truyền đến một trận rung động. Không chỉ là trong lòng lục thánh mà cả trời đất phảng phất cũng bị chấn động. Lục thánh cảm giác thấy trong nháy mắt, trước mắt tất cả đều tự phát sinh ra biến hóa gì đó mà không thể dùng từ gnwx để biểu đạt được.
Mây trên trời bỗng nhiên lấp lánh, một cỗ hào quang ngũ sắc kỳ lạ hạ xuống, tựa hồ như bị cái gì đó hấp dẫn, ở trong hư không ngưng tụ thành một điểm, rồi lập tức lại phát triển ra. Hào quang ôn hòa kia cũng tập trung lại một chỗ. Một tòa tiên sơn đã bị hủy diệt lại được xây dựng lại. Các kỳ hoa dị thảo cùng tiên cầm kỳ thú ở trên núi cũng được sống lại. Ngay cả các linh vật ngàn vạn năm cũng khó ra trái lại đều khai hoa kết quả, thể hiện ra một khung cảnh tràn ngập sinh cơ.
Một loại lực lượng kỳ dị mà mênh mông nhanh chóng lan tràn khắp ba mươi ba tầng trời, kéo dài đến tận nhân giới. Rất nhiều sinh linh bị mất mạng trong khi tai họa phát sinh chợt phát hiện ra, mình lại bình yên vô sự, phảng phất như tai ương vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Hào quang dần dần biến mất, ngũ sắc vân hà dần dần nhạt đi, khôi phục lại trời xanh vốn có.
Một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Thì ra, đây mới là "Đạo" của ta".