Trừ Trương Tử Tinh và Khương Văn Sắc, toàn tràng chỉ có hai người không quỳ xuống, một là Vu Phiết, hai là Thương Thanh Quân, biểu tình lúc đó của hai người chỉ có thể dùng bốn chữ mô tả: không thể tin nổi!
Kinh ngạc qua đi, mấy người mới lục tục ngồi xuống. Đội Kim vũ quân lúc đầu xông tới khí thế hung hăng định bắt người, giờ ngoan ngoãn đứng bên ngoài bảo vệ sơn trang. Mà Vu Phiết vừa rồi còn đòi đánh đòi giết, giờ như con gà rù, ngồi phịch xuống ghế, nhìn phía vai hắn đang được băng bó từng lớp vải dày, có thể đoán là đã mất máu quá nhiều. Nhưng Trương Tử Tinh hiểu được nỗi buồn phiền của vị thần y này – không tiếc bị chặt một tay để tru diệt "nghịch tặc", ai ngờ lại là Đương kim thiên tử và Hoàng hậu nương nương! ! vậy hành vi vừa rồi không phải là tội "giết vua" đại nghịch bất đạo sao?
"Bệ hạ dấu diếm lão thần thực khổ !",Thương Dung cười khổ một tiếng, Thương Thanh Quân đứng ở bên cạnh cũng lộ vẻ đồng tình, nhưng ngại phụ thân ở bên, không dám nói gì, mà nụ cười của Vu Phiết bây giờ trông còn khó coi hơn khóc.
"Quả nhân và Thanh Quân áo vải quen nhau, một người nhàn rỗi Tử Tinh, một vị nữ sư phụ Thanh nhi, cảm tình rất trân quý, chính là một đoạn lương duyên", Trương Tử Tinh sâu lắng nhìn Thương Thanh Quân: "Hôm nay tiện có Thừa tướng và Hoàng hậu tại đây, quả nhân liền lấy thân phận Tử Tinh tiên sinh hướng nhạc phụ đại nhân cầu thân, xin nhạc phụ đem lệnh thiên kim gả cho ta, đời nay ta tất hết lòng chiếu cố Thanh Quân, để nàng luôn hạnh phúc khoái nhạc".
Trương Tử Tinh nói xong, đứng dậy hướng Thương Dung hành lễ. Thương Thanh Quân thấy Trương Tử Tinh lại có thể vứt chữ Thiên tử sang một bên, lấy thân phận bình dân hướng phụ thân cầu hôn, một niềm hạnh phúc dâng trào trong tim, mà một chút bất mãn vì thấy hắn dấu diếm thân phận khi nãy giờ đã vứt ra ngoài chín tầng mây.
Thương Dung hoảng lên vội vàng hồi lễ: "Bệ hạ đã cầu, lão thần sao dám không tuân?"
Khương Văn Sắc đứng một bên cười nói: "Bệ hạ thực là bại hoại, chưa gì đã nói ra hai chữ "nhạc phụ", Thừa tướng đại nhân sao có thể cự tuyệt được?"
Thương Dung lại hướng Khương Văn Sắc hành lễ: "tiểu nữ từ nhỏ ít được quản giáo, không hiểu lễ tiết, ngày sau còn mong nương nương chiếu cố !"
"Lão thừa tướng khách khí rồi, Thanh Quân muội muội ôn nhu lễ phép, thông minh linh lợi, cùng ta một chỗ rất hợp", Khương Văn Sắc cười nhẹ nhìn Thương Thanh Quân: "Có thêm vị muội muội thế này bản thân ta cũng rất hoan hỉ, khó trách Bệ hạ kiên trì đòi tự tìm phi tử, quả có con mắt tinh đời".
Thương Dung biết Hoàng hậu nương nương là người hiền thục, thấy nàng chấp nhận nữ nhi mình dễ dàng như vậy, vội vàng xưng tạ, lại nghĩ thầm Thiên tử và con gái đều tự muốn tìm đối tượng, xem ra hai người quả có duyên phận, bây giờ Thanh Quân có thể tìm được đức lang quân như ý, không chỉ không phải lo tội khi quân lúc trước, mà người làm cha như mình đây cũng thấy không còn gì tiếc nuối.
Trương Tử Tinh hài lòng nhìn Khương Văn Sắc gật đầu, lại quay sang Vu Phiết hỏi: "thần y, thương thế của ngươi thế nào?"
"Tiểu lão nhi có mắt không biết long nhan, mạo phạm Bệ hạ, xin Bệ hạ trị tội !", Vu Phiết không để ý đến vết thương, hai chân khuỵu lại, quỳ xuống khấu đầu không ngừng.
Trương Tử Tinh thấy vị "trung thần" này không lâu trước còn đòi sinh tử với mình, thậm chí tự hại cả gia quyến, trong lòng có chút tư vị khó nói, nhưng dù sao đã là hiểu nhầm, cũng không truy cứu: "Mời thần y đứng dậy! chuyện này vốn là hiểu nhầm, đều tại quả nhân không nói rõ thân phận, nhưng cho dù vừa rồi quả nhân nói mình là Thiên tử nhắc ngươi cũng không tin a ! Ngươi tuy có mạo phạm, nhưng quả nhân lại làm ngươi mất một cánh tay, thôi thì trong rủi có may, ta ngươi cùng lùi, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, thế nào? "
"Bệ hạ thực nhân từ anh minh !", Vu Phiết trong lòng cảm thán, vừa rồi hai người thực đã đến mức sinh tử quan đầu, nếu là quân vương tầm thường, thì vì duy trì oai nghiêm của thiên tử, cho dù biết mình có ẩn tình gì cũng khép vào tội khi quân xử tử, mà vị Thiên tử Trụ này lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Vu Phiết đa tạ ơn vua, thành tâm khấu đầu rất lâu mới đứng dậy.
Trương Tử Tinh tò mò hỏi: "Thần y, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến ngươi cho rằng quả nhân là người của tiền triều ?"
"Bệ hạ, xin bỏ hai chữ "thần y", thực làm tiểu lão nhi xấu hổ", Vu Phiết lộ ra một chút biểu tình cuồng nhiệt: "Bệ hạ là y đạo tông sư, Bách Thảo Kinh do người viết chính là sách thánh của bọn y sư chúng thần; Thiên Toán khai phá một con đường mới, xem thiên văn, chiêm tinh thuật thực là thần kỳ; còn có Đại Thương Lễ Nhạc giáo hóa thiên hạ, bốn biên tâm phục, tài năng của Bệ hạ cái thế vô song, tiểu lão nhi bội phục vô cùng…"
Thương Dung mở miệng nói: "vị Vu lão tiên sinh này cực kỳ kính ngưỡng Bệ hạ, nhiều lần trước mặt lão thần xưng tán tài năng Bệ hạ không người nào sánh kịp".
Trương Tử Tinh không ngờ vị lão đầu kiêu ngạo lãnh đạm này hóa ra lại là fans cuồng của mình. Vu Phiết lại lộ vẻ khó xử: "còn việc Bệ hạ vừa hỏi…tiểu lão nhi có chút ẩn tình, không biết có thể gặp riêng Bệ hạ?"
Trương Tử Tinh thầm khó hiểu, ba người còn lại ở đây, một người là quốc mẫu hoàng hậu, một người là chuẩn quí phi nương nương, người còn lại cũng là Đại Thương thừa tướng, thế mà Vu Phiết lại không dám nói rõ, xem ra chuyện này có phần bí ẩn. Thương Dung mặt mày cau có, Vu Phiết chỉ là thân phận bình dân lại dám đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy, dù Thiên tử không trách, nhưng tội đại bất kính cũng khó có thể bỏ qua.
"Bệ hạ, thần thiếp và Thanh Quân muội muội muốn tâm sự một chút, Vu thần…Vu lão, xin hỏi trong phủ có gian phòng nào yên tĩnh?", Khương Văn Sắc là người đàn bà hiểu chuyện, không chờ Trương Tử Tinh nói gì đã lập tức mở miệng xin rời đi, Thương Thanh Quân cũng thông minh, ngoan ngoãn đứng dậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Tâm lý Vu Phiết không khỏi đánh giá vị Hoàng hậu nương nương cao hơn vài phần, vội sai đồng tử dẫn hai vị nương nương đến sương phòng nghỉ ngơi, Thương Dung cũng cáo lui, trong nội đường chỉ còn lại hai người Trương Tử Tinh và Vu Phiết.
"Vu lão", Trương Tử Tinh thấy Khương hậu xưng hô Vu Phiết như vậy rất hợp, không quan tâm Vu Phiết có thể phản đối, trực tiếp gọi theo: "bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Vu Phiết hỏi ngược: "Bệ hạ, trước khi Tiên đế qua đời, có đề cập qua chuyện nhà Vu gia với Bệ hạ?"
"Phụ hoàng năm đó bệnh tim phát tác, lúc băng hà thần trí đã mơ hồ, không còn nói được, nên không đề cập qua chuyện này", Trương Tử Tinh cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu nói: "thôi thì ngươi có thế nào nói hết ra xem".
Vu Phiết tuân mệnh, lập tức bắt đầu kể.
Vu Phiết là hậu nhân của Vu Hàm, vị thần vu nổi tiếng đời vua thứ chín Thái Mậu của Đại Thương, am hiểu chiêm tinh thuật, tướng thuật, y thuật gia truyền. Lần đầu gặp Trương Tử Tinh, Vu Phiết kinh ngạc phát hiện hắn có thần khí đế vương, lại thêm cái thân phận giả làm hậu nhân nhà Hạ, khiến cho Vu Phiết người mang sứ mệnh đặc biệt thập phần cảnh giác. Vu Phiết cũng đã dò hỏi Thương Thanh Quân lai lịch của hắn, nhưng nàng cũng không rõ lắm, sau mấy lần theo dõi thất bại, Vu Phiết càng thêm tin chắc vị Tử Tinh tiên sinh hành tung quỉ dị này không đơn giản. Hôm nay vô tình gặp Trương Tử Tinh, Vu Phiết cố ý bắt chuyện, kết quả khiến lão kinh dị cực kỳ, người này tài hoa xuất chúng, cực kỳ bác học, lại cao thâm khôn lường. Càng khiến Vu Phiết sợ hãi hơn, lão dựa vào kỳ thuật, từ ngôn từ phát hiện ra người này có một cỗ ngạo khí, một loại tuyệt không cam tâm chịu phục, chỉ từ điểm này có thể thấy, Tử Tinh tiên sinh này tuyệt không phải là người tiêu diêu thiên hạ, thích phù vân đạm bạc.
Một kẻ có thần khí đế vương, tài năng xuất chúng, lại là hậu duệ Hạ triều dã tâm bừng bừng, cứ đứng ở góc độc Vu Phiết, thật là không có lý do không giết. Lại e ngại tài trí Thương Thanh Quân có thể giúp hắn rất nhiều, Vu Phiết liền nghiến răng không buông tha cả nàng. Vì phòng ngừa vạn nhất, lúc hắn đi lấy thuốc còn ngầm sai đồng tử mang một phong thư đến cho Thương Dung, kể rõ đầu đuôi, xin Thương Dung dẫn quân tới bắt nghịch tặc.
Nghe đến đây, Trương Tử Tinh không khỏi có cái nhìn khác với vị Vu Phiết thân hoài tuyệt học này, bất kể là gia thế, năng lực hay lòng trung thành, Vu Phiết lẽ ra không nên ở nơi này ẩn cư. Mà phần sau câu chuyện của Vu Phiết lập tức giúp Trương Tử Tinh hiểu rõ nguyên nhân.
Năm đó Vu Hàm được Thái Mậu tin cậy, làm quan lớn nhiều năm, nhưng con cháu đời sau tới Vu Phiết bây giờ đều không có người nào làm quan trong triều, không phải là hậu nhân không nghe lời hoặc năng lực thấp kém, mà ngược lại, bọn họ đời nào cũng là tinh anh của gia tộc, am hiểu kỳ thuật. Nguyên nhân chính bởi vì bọn họ phải gánh vác một sứ mệnh vô cùng trọng yếu.
Thương Dung tuy là tam triều nguyên lão, cận thần được Thiên tử tín nhiệm nhất, nhưng cũng chỉ nghe qua Tiên đế nhắc tới gia tộc Vu Hàm có sứ mệnh bảo hộ Đại Thương mà không biết nội tình cụ thể.
"Bệ hạ, chuyện bí mật quan trọng nhất của triều ta, cho dù nương nương và thừa tướng cũng không thể cho biết, nên vừa rồi tiểu lão nhi mới hành động vô lễ như vậy", Vu Phiết nghiêm mặt nói: "tiểu lão nhi to gan, cầu xin Bệ hạ vì kế an nguy của xã tắc Đại Thương ta, chớ đem chuyện này nói cho người khác".
Bí mật này lại có thể khiến "xã tắc hưng vong"? Trương Tử Tinh nổi lên lòng hiếu kỳ, gật đầu đáp: "quả nhân đáp ứng ngươi, tuyệt không ngoại truyền".
Vu Phiết vội vàng tạ ân nói: "tiểu lão nhi từ đời cụ tổ Vu Hiền tới nay, đời đời đều không ra làm quan, ẩn cư ở đất này chỉ vì trông coi một vật, vật này liên quan tới khí số Đại Thương ta, nếu có thể an toàn gìn giữ thì xã tắc yên ổn; nếu nó phá phong ấn mà ra, khí mạch Đại Thương sẽ yếu dần, quốc vận suy tổn".
Trương Tử Tinh thần tình khẽ động: "Ồ, có chuyện này sao, rốt cuộc là vật gì?"
"Vũ Vương cửu đỉnh"
Sách sử Trung Quốc có câu "vũ thu cửu mục chi kim, vu kinh sơn chi hạ chú cửu đỉnh, tượng cửu châu", ý là nói vua Đại Vũ nhà Hạ làm ra chín cái đỉnh lớn, trên đỉnh khắc cảnh đẹp các châu mục, trân cầm dị thú, biểu tượng của chín châu để thể hiện rằng Đại Vũ đã thành chủ nhân của chín châu, thiên hạ từ đó thống nhất. Từ đó cửu đỉnh trở thành biểu tượng của "mệnh trời", đại biểu cho quyền uy vô thượng, giang sơn thống nhất. Đại Vũ đem cửu đỉnh thành bảo vật trấn quốc, các phương chư hầu tới triều kiến đều phải hướng cửu đỉnh hành lễ. Hậu thế thường có câu "nhất ngôn cửu đỉnh", chính là chỉ chín cái đỉnh này.
Nhưng mà tại cái thế giới thần thoại và lịch sử giao hòa này, lai lịch của cửu đỉnh so với tư liệu của Siêu Não không giống, theo lời Vu Phiết, đỉnh này tuy Đại Vũ có được, nhưng không phải hắn làm ra mà là bảo vật của tiên nhân, cửu đỉnh không chỉ đại biểu cho "mệnh trời" mà còn là một kiện pháp bảo thập phần lợi hại.
Vừa nghe thấy chữ pháp bảo, Trương Tử Tinh lập tức có hứng thú.
Năm xưa Đại Vũ thành công trị thủy, trấn áp cửu châu, cửu đỉnh có công rất lớn. Đại Vũ qua đời, con trai hắn là Khải lại dùng cửu đỉnh tiêu diệt kẻ tranh ngôi Bá Ích, phá bỏ chế độ truyền ngôi cho người hiền, lập ra chính quyền thế tập chính là nhà Hạ. Do vậy, cửu đỉnh trở thành lập quốc chí bảo và trấn áp khí vận của Hạ triều, giúp triều đại này kéo dài năm. Nhưng rồi quốc thế Hạ triều dần suy yếu, tuy Hạ Kiệt có cửu đỉnh trong tay khiến chư hầu không dám phản loạn, nhưng hắn cả ngày bỏ bê triều chính, vui vầy cùng phi tử Muội Hỉ, trọng dụng nịnh thần Triệu Lương, giết hại trung thần, khiến cho bách tính oán hận, chư hầu khởi nghĩa. Mà trong đó bộ lạc phát triển nhanh nhất, mạnh nhất chính là bộ lạc Thương, Kiệt lo lắng Thương sẽ diệt mình, mượn cớ nhốt thủ lĩnh Thành Thang vào ngục, nhưng không lâu, Thang bày kế làm Kiệt thả mình, lại lập ra đại kế diệt Hạ.
Thành Thang dựa vào đại kế của danh tướng Y Thuẫn, đầu tiên tập kích mấy chư hầu phe Kiệt như Vi quốc, Cố quốc, đánh bại Côn Ngô quốc, sau đó tiến binh tới Minh Điều uy hiếp kinh đô. Kiệt nghe tin, cầm theo cửu đỉnh dẫn quân tới Minh Điều cự địch, do cửu đỉnh uy lực kinh người, ngay mấy tiên nhân hỗ trợ Thành Thang năm đó đều gặp khó, song phương lâm vào thế giằng co. Về sau, Thành Thang nghe theo ý kiến Y Duẫn, dùng châu báu mua chuộc Triệu Lương hạ độc mãn tính với Kiệt, làm Kiệt không thể nào sử dụng cửu đỉnh, kết quả là quân Hạ đại bại. Kiệt dẫn theo Muội Hỉ chạy đến Nam Sào, bị Thành Thang bắt sống, rồi lại thả về, không bao lâu Kiệt bị độc phát mà chết, cửu đỉnh cũng lọt vào tay Thành Thang.
Kỳ quái chính là, khi cửu đỉnh lọt vào tay Thành Thang dường như đã bị cái gì phong ấn, chả khác nào phế vật, không phát huy tác dụng gì, Thành Thang nghĩ hết cách cũng không hiểu nổi, nhưng lúc này thiên hạ đã định, Thương vương triều đã thay thế Hạ vương triều, tứ phương thần phục, cho nên cửu đỉnh giờ cũng không quan trọng nữa, bị Thành Thang và Thương vương đời sau quên lãng, cho tới đời vua thứ chín Thái Mậu.
Thái Mậu trẻ tuổi vốn cũng như mấy vị tiên hoàng, cất cửu đỉnh trong cung coi như cục sắt vụn, nhưng lúc ấy bất ngờ phát sinh một biến cố: trong đình viện vương cung mọc lên một cây dâu tằm, một cái cây mọc vốn không có gì kì quái, nhưng vấn đề là dưới gốc cây dâu này lại mọc ra một cây "chữ thụ" (cây ró), chỉ bảy ngày đã phát triển rất nhanh, to lớn vô cùng. Thái Mậu cũng không để ý, đâu ngờ cây này chính là thân thể yêu ma, chịu ủy thác của hậu duệ Kiệt năm xưa là Lộc Chúc đến cướp lại cửu đỉnh. Rất may là nó bị hai đại thừa tướng Y Trắc và Vu Hàm phát hiện, hai người đều người mang dị thuật, nhất là Vu Hàm còn từng được tiên nhân chân truyền, một thân pháp lực cao cường, lại có thêm bạn bè tiên gia hỗ trợ vây công thụ yêu, cuối cùng tiêu diệt được nó.
Lộc Chúc không cam tâm bỏ cuộc, tự lẻn vào hoàng cung dùng bí pháp giải phong ấn cửu đỉnh, ý đồ dùng bảo vật này ám sát Thái Mậu. Rất may là Lộc Chúc sau khi giải khai phong ấn, lực lượng tiêu hao gần hết, không cách nào phát huy uy lực của cửu đỉnh, cuối cùng bị Vu Hàm giết chết, con cháu còn sót lại của nhà Hạ cũng bị truy diệt, nhưng mấy đứa con của Lộc Chúc thì đã trốn thoát. Sau chuyện này, Thái Mậu mới bắt đầu xem trọng cửu đỉnh, đem cất vào bảo khố bí mật, lại sai trọng binh trấn giữ.
Nhưng mà, những biến cố liên quan tới cửu đỉnh vẫn không ngừng diễn ra, có lúc còn có đông đảo yêu ma đến cướp đỉnh, cũng may có mấy người Vu Hàm tại đó mới có thẻ ngăn cản. Đến đời vua thứ là Tổ Ất (có nơi nói là -LND) lại phát sinh một tràng biến cố lớn, Tổ Ất cũng được coi là vị vua hiền đức, cùng với Thành Thang, Thái Giáp, Thái Mậu, Bàn Canh, Vũ Đinh được xưng làm sáu vị vua hiền của nhà Thương. Thừa tướng lúc đó là Vu Hiền – con trai Vu Hàm, cũng là người mang đạo pháp cao thâm, ngoài ra còn có một hiền tài là Vạn Niên người đã làm ra Thái Âm lịch, am hiểu kỳ môn trận pháp. Sau vài lần kịch chiến, bọn họ một lần nữa đẩy lui yêu tà tới cướp đỉnh, bắt sống hậu nhân của Lộc Chúc, từ miệng mấy người này mới biết: chìa khóa để mở phong ấn cửu đỉnh là máu tươi của hoàng thất nhà Hạ, tù nhân còn nói, cửu đình trừ hậu nhân của Đại Vũ, người khác không thể sử dụng.
Để diệt trừ hậu hoạn, tránh nguy cơ từ cửu đỉnh, Vu Hàm và Vạn Niên quyết tâm hi sinh tính mạng, bố trí Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận, đem cửu đỉnh trấn áp tại Đông Giao. Để khống chế trận pháp, Vu Hiền từ quan biệt vô tung tích, thực tế là ẩn cư nơi thôn dã, lệnh con cháu đời đời kế tục trấn thủ đại trận.
Đây đã là đời Thương vương thứ , không ai còn nhớ tới mấy kẻ hậu duệ nhà Hạ, đều sớm cho rằng chúng không còn tính uy hiếp, nhưng Vu Phiết thân là hậu nhân Vu gia chưa dám một ngày lơi lỏng, vì thế mới dẫn đến việc hiểu nhầm Trương Tử Tinh hôm nay.
Tu vi của Vu Phiết rất đặc thù, bề ngoài chỉ có cảnh giới Kim Đan kỳ, nhưng lại không phải tu luyện từ Trúc Cơ kỳ, mà là dùng bí thuật "truyền thừa", đây chính là một trong những bí thuật của Vu gia. Nói đến ngọn nguồn, chủ nhân của kim đan chính là tiên tổ Vu Hiền, kim đan này rất kỳ dị, có thể phát ra uy lực không kém Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng có tác dụng phụ, người sở hữu không cách nào chân chính đột phá tới Kim Đan kỳ.
Khỏa kim đan này tác dụng không tầm thường, không chỉ cung cấp một phần năng lượng để vận hành Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận – chính là tinh thần trận pháp Trương Tử Tinh đã gặp qua trước đó, mà quan trọng nhất, kim đan chính là chìa khóa khởi động Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận, trận này uy lực rất lớn, cho dù là tiên nhân cũng bị vây khốn. Nếu vừa rồi Vu Phiết liều mạng tự bạo kim đan khởi động đại trận, cho dù có một trăm Trương Tử Tinh cũng khó lòng thoát cảnh hình thần câu diệt. Giờ nghĩ lại, Trương Tử Tinh, Vu Phiết hai người đều toát mồ hôi sợ hãi.
Trương Tử Tinh giờ mới hiểu hết nguyên nhân của vấn đề, đáng tiếc cửu đỉnh kia trừ hậu duệ nhà Hạ, không ai sử dụng được, nếu không chắc hẳn là một kiện pháp bảo phi phàm, huống hồ Chu Thiên tinh thần đại trận rất phiền toái, nên tạm thời vẫn để Vu Phiết trông giữ.
Hiểu nhầm đã được giải trừ, Trương Tử Tinh biết lòng trung của Vu gia, lập tức ban tặng một viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan, khôi phục cánh tay gãy của Vu Phiết, lại đề phòng cửu đỉnh phát sinh biến cố, phái một nhóm Thiên Ảnh giả trang làm hạ nhân của Vu Phiết, ở lại trang viện bảo hộ cửu đỉnh. Vu Phiết cảm kích vô cùng, luôn miệng xưng hô vạn tuế.
Trương Tử Tinh giải quyết xong chuyện này, dẫn mấy người Khương hậu quay lại trong thành, hắn cảm giác năng lượng vừa thu được từ tinh thần đại trận bắt đầu bành trướng, như ngựa đứt cương lồng lên chạy loạn không chịu khống chế, mà đoàn thái cực tinh vân lại có dấu hiệu tan rã, Trương Tử Tinh dặn dò cha con Thương Dung và Khương Văn Sắc mấy câu, vội vội vàng vàng chạy đến nơi ở của Khổng Tuyên.