Cuối cùng Lê gia - Lê Đàm Hoan xuất hiện phá vỡ cục diện kỳ cục tại lễ mừng thọ của mình.
Lão cười trầm đục đến gần Trương Ý Nhi và Frederick Nhược Đông, ánh mắt mang theo tia phức tạp lần nữa đặt trên khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ.
Lão đã nhận được kết quả xét nghiệm ADN từ sợi tóc của cô và của lão.
Và không ngoài dự đoán, con bé và lão có quan hệ huyết thống, chẳng có gì phải suy đoán nữa, con bé chính là cháu ngoại của lão - đứa cháu lão cho rằng đã chết yểu từ khi còn chưa ra đời.
Trước bữa mừng thọ hôm nay, Frederick Nhược Đông đã đề nghị gặp lão thương lượng về chuyện của Trương Ý Nhi.
Hắn cũng đã biết thân phận của con bé.
Lão không đoán được hắn muốn làm gì, nhưng lão có thể chắc rằng Frederick Nhược Đông sẽ không làm tổn thương cô.
Đứa cháu gái này… ít nhiều cũng là máu mủ của con gái mà lão yêu thương nhất, lão không thể coi như không có cô, hiện giờ cứ nhìn thấy con bé, hình ảnh hai người phụ nữ lão yêu sâu đậm sẽ hiện lên trong tâm trí.
Một người là vợ lão, một người là con gái yêu của lão, và sự kết nối cuối cùng giữa họ chính là Trương Ý Nhi.
Frederick Nhược Đông để Tiểu Trì mang Trương Ý Nhi ra xe chờ trước, hắn phải gặp Lê Đàm Hoan bàn chút chuyện.
Trong căn phòng thiết kế theo phong cách cổ xưa, một già một trẻ đối diện nhau, Lê Đàm Hoan rót trà vào hai ly sứ, đoạn lão đẩy một ly đến trước mặt Frederick Nhược Đông.
“Mời.”
Frederick Nhược Đông “cảm ơn”, tay nâng tách trà nhấp một ngụm, không quá đắng chát, rất vừa khẩu vị của hắn, nụ cười thoáng hiện trên môi người đàn ông, hắn gật đầu: “Trà ngon.”
Lê Đàm Hoan xoa xoa đầu cây gậy, lão trầm mặt vài giây lên tiếng: “Cậu biết thân phận của con bé từ khi nào?”
“Không lâu.” Hắn nhàn nhạt đáp, đặt ly trà xuống mặt bàn, một tiếng cộp khe khẽ vang lên.
Cuối cùng hắn cũng nâng mắt nhìn thẳng vào lão hồ ly.
Ngồi gần thế này hắn mới nhận thức một chuyện lão hồ ly hóa ra đã già thế này rồi.
Hắn thử ghép khuôn mặt của lão và cô bé của hắn lại gần nhau, không giống lắm, có lẽ cô giống bà ngoại của mình hơn.
Dù giống ai cũng không quan trọng, quan trọng là cô rất vừa ý hắn.
Trả lời như vậy là muốn chọc tức lão đấy à, Lê Đàm Hoan trừng trừng mắt với người đối diện, vào vấn đề chính: “Cậu hẹn tôi là muốn nói gì?”
Frederick Nhược Đông đương nhiên không phải loại người thích lòng vòng, lão hỏi thì hắn trả lời trực tiếp: “Tạm thời ông không nên công khai thân phận của Tiểu Ý.”
Đây cũng là ý định của lão, lão liếc hắn một hai giây rồi bật cười: “Nói xem, nguyên nhân?”
Nguyên nhân à đương nhiên là: “Vì sự an toàn của cô ấy.” Hắn khựng lại toan tiếp tục: “Hiện tại cô ấy cũng là người của tôi, sẽ không có vấn đề gì, nhưng ông nghĩ cho kỹ một khi thân phận cô ấy bại lộ, hoặc là nói nếu tổ chức Đen để lộ ra tin tức này cô ấy sẽ gặp phiền phức, đến lúc đó dù có tôi và ông ở đằng sau bảo vệ cũng không thể đảm bảo.”
Lê Đam Hoan gật gù đầu, lão không đáp lời, cả hai rơi vào im lặng một lúc, bỗng lão thở ra một hơi lên tiếng: “Làm sao cậu nghĩ tôi sẽ thừa nhận con bé.”
Frederick Nhược Đông cười nhạt, ánh mắt xuyên qua con ngươi nho nhỏ của lão già đối diện như thể toàn bộ những ý nghĩ trong lão đều bị hắn nhìn thấu, Lê Đàm Hoan giật mình híp mắt lại.
Lão nghe người đàn ông nguy hiểm kia thả giọng thong dong: “Ông yêu bà ngoại cô ấy càng yêu mẹ cô ấy, tôi chắc chắn ông sẽ không phớt lờ cháu ngoại của mình.” Lời nói mang tính khẳng định, xưa nay Frederick hắn luôn kiêu ngạo và thông minh như vậy.
Hào môn thế gia luôn có bí mật nhưng không phải bí mật không thể tiết lộ.
Đương nhiên hắn không rảnh rỗi đi tìm hiểu mấy chuyện nội bộ của Lê gia, tất cả chỉ vì cô bé kia thôi.
Nếu không hắn chẳng buồn để tâm đến đâu.
Lúc Frederick Nhược Đông lên xe thì cô gái nhỏ đã ngủ say rồi, hắn ra hiệu cho Tiểu Trì lái xe, còn mình nhẹ nhàng không tiếng động ôm cô nhóc đặt trong lòng âu yếm.
Chốc lát phát hiện cô ngủ không yên, hắn duỗi ngón tay trỏ vuốt nhẹ chân mày mảnh mai, mặt mày cô giãn ra hắn cười mỉm nhìn cô sủng nịnh.
Tiểu Trì ăn thức ăn cho chó quen rồi, ngựa quen đường cũ liền thả tấm ngăn xuống.
Tai nghe dù sao vẫn đỡ hơn mắt thấy.
Trương Ý Nhi ngủ như chết, trời sập cũng không tỉnh, Tiểu Trì tỏ ý để hắn bế cô lên tầng nhưng Frederick Nhược Đông đã lắc đầu, không hài lòng nhắc nhở: “Chuyện này chỉ dành cho người đàn ông của Tiểu Ý.”
Tiểu Trì cứng đờ không biết làm sao, chỉ có thể đứng qua một bên giữ cửa, đợi ngài Fred bế Tiểu Ý rời đi mới lặng lẽ lái xe đi cất.
Từ nay anh ta tuyệt đối không dám động chạm cô Trương nữa, anh ta muốn sống thật lâu làm việc cho ngài Fred, không muốn chết sớm chút nào đâu.
Lê Đàm Hoan trở về phòng mình, tắm rửa xong, lão định đi ngủ thì lơ đãng phát hiện một vật lạ trên bàn.
Lão hồ ly nheo mắt lộ ra sự nghi ngờ và đề phòng.
Phòng của lão nếu lão không cho phép thì không ai dám tiến vào.
Đồ vật cũng vậy.
Thứ kỳ lạ này tự nhiên xuất hiện trênbàn của lão chứng mình có kẻ lẻn vào.
Lão rất đa nghi, định gọi điện cho thuộc hạ xác nhận thì ánh mắt chạm phải dòng chữ bên ngoài tấm thiệp: [Cháu nội - A Thoát]
A Thoát? Thằng bé này… lão vẫn nhớ, sinh nhật hằng năm nó đều tặng lão những món quà khá đơn giản, chỉ là… về sau nó khiến lão quá thất vọng, chuyện nó là đồng tính cả thành phố S này ai ai cũng biết, ban đầu cũng không đến mức có thành kiến nhưng sau khi chuyện xấu này lộ ra, lão liền coi như mình không có đứa cháu nội hư đốn.
Một phần nữa là sự tồn tại của nó quá mơ hồ, quá mờ nhạt, hoàn toàn không có ưu điểm gì, so với với những đứa cháu khác hoàn toàn lép vế.
Ngoại trừ những món quà đơn giản, độc lạ hằng năm cùng với cái giới tính khác người của nó thì lão không chú ý gì tới Lê Thoát.
Hiện tại, nhìn tấm thiệp không được xinh đẹp lắm, thậm chí là đơn giản vô cùng trên bàn, điểm nhấn là hình mô phỏng một lão già được cắt tỉa bằng một loại giấy cứng.
Lão già bằng giấy mặc bộ quần áo tôn trung sơn màu nâu.
Bên trong chỉ viết vài chữ đơn giản: [Chúc ông ngoại bình bình an an đến tỷ năm.]
Khóe miệng lão hồ ly cong lên, thằng nhóc này, cái gì mà tỷ năm.
Ông già lão đây cùng lắm là sống thêm khoảng năm nữa thôi.
Một câu chúc đơn giản, một tấm thiệp giản đơn, một mô hình bằng giấy cứng không cần bao nhiêu công phu vậy mà lại khiến trái tim lão ấm lên.
Kể từ khi con gái nhỏ không còn bên lão thì tình thân gia đình cũng biến mất, nhiều năm trôi qua, sau sự kiện cháu gái được tìm về và lúc này đây, sự khao khát tình yêu của người thân dâng trào, lão biết lão đã đến tuổi rồi, lão không còn muốn tranh giành quyền lực nữa, lão chỉ mong những ngày tháng cuối đời có thể cùng với người thân cận sống an yên bên nhau.
Vốn trước đó lão không còn niềm tin vào những gì lão đã mơ ước thì hiện tại một tia sáng mong manh lướt qua cho lão một hy vọng về gia đình mà lão khát khao.
Lê Đàm Hoan gấp lại tấm thiệp, mắt lão hơi cay, ngón tay khẽ vuốt hình cắt bằng giấy vài lần, cuối cùng lão mãn nguyện đặt tấm thiệp mừng vào hộp gỗ đàn hương, đó là hộp gỗ chỉ chứa những thứ quý báu mà lão trân quý..