Đám đông trên dưới người lại không ai dám thốt một tiếng nào, yên lặng vẫn hoàn lặng yên, như bình yên trước cơn bão tố hung mãnh đang sắp sửa phá hủy mọi thứ.
Vài giây sau đó chẳng có gì khó đoán, Frederick Nhược Đông nhấc tay lên cao, một hành động tựa như đơn giản đã hoàn toàn phá vỡ cục diện giương cung bạt kiếm lúc này, người của Frederick dùng tốc độ tên lửa dựa vào chỉ thị trước đó của đám Lion chia nhau ra hành động.
Cửa chính, cửa sau, cửa phụ… đều xảy ra ẩu đạ.
Không súng đạn, không đao kiếm, chủ nhân cả hai như cùng thấu ý nghĩ của đối phương, đây không phải cuộc chiến, Frederick Nhược Đông chỉ muốn Trương Ý Nhi, hắn sẽ không lạm sát người vô tội.
Mà Dạ Huyền đương nhiên hiểu điều đó.
Xung quanh là những âm thanh đấm đá chói tai khiến người ta sợ hãi, tái mặt thì tại cửa chính, hai vị chủ tọa của hai thế lực lớn kẻ tám lạng, người nửa cân đang đối diện nhau, cách một khoảng vừa phải, đúng ba mét.
Frederick Nhược Đông đảo mắt một vòng Ám Dạ, không hung khí vẫn đổ máu, hắn cho y cơ hội cuối cùng: “Ngay bây giờ, giao Tiểu Ý ra đây.”
Tiếc rằng, cơ hội gì đó Dạ Huyền lại bỏ ngoài tai, mục đích của y là kéo dài thời gian để Huyền Nhạn xử lý bản đồ kho báu trên lưng Trương Ý Nhi, chuyện đã đi đến nước này làm sao y có thể dừng lại, môi mỏng nhếch lên phun ra vài chữ dứt khoát và chẳng có ý muốn thương lượng: “Không thể.”
Vậy thì đừng trách Frederick Nhược Đông hắn san bằng Ám Dạ.
Chỉ là… vì đó là Tiểu Ý của hắn, là người con gái trong lòng Dạ Huyền, giữa hai người bọn họ tồn tại một tình cảm mãnh liệt đối với Trương Ý Nhi, hôm nay cả hai muốn dùng danh nghĩa là hai người đàn ông vì cô gái của mình mà chiến.
Frederick Nhược Đông găm chặt ánh nhìn vào đôi con ngươi như tĩnh như động kia, hắn giao chiến: “Chỉ hai chúng ta.”
Trên đời này có những kẻ thông minh đến mức chỉ cần vài chữ bóng gió của đối phương và một ánh mắt như bộc lộ toàn bộ ý nghĩ trong bộ não đã hiểu thấu tất cả.
Và Dạ Huyền, Frederick Nhược Đông nằm trong số đó, khi câu nói của hắn vừa thốt, Dạ Huyền nheo mắt, một thanh kiếm ẩn giấu trong cặp mắt chim ưng sắc bén dần xuất hiện và cuối cùng là hướng thẳng vào Frederick Nhược Đông nhắm đến.
Cả hai đấu tay đôi, ngang tài ngang sức, đây có lẽ là cảnh đấu đôi bắt mắt nhất mà kẻ đang thấp thỏm trên tường thành của Ám Dạ chứng kiến, trên tay anh ta là một chiếc máy quay phim, toàn bộ khung cảnh như phim hành động Hollywood được thu vào trong màn hình nho nhỏ, sắc nét, có thể đưa vào làm cảnh phim, đảm bảo sẽ trở thành đề tài siêu hot trên mạng xã hội.
Má phải ăn một đòn của Dạ Huyền, người đàn ông hơi nhíu mày, rồi như chẳng hề hấn gì đáp trả lại những đòn đánh mạnh mẽ như từng đòn thép giáng vào thân thể.
Dạ Huyền sau đó cũng bị một cú đấm ngay ngực, y hự một tiếng lùi ra sau hai bước, còn chưa kịp đứng thẳng lại bị tấn công.
Huyền Dụ từ đâu chạy tới muốn chen vào cùng Boss đấu với Frederick Nhược Đông, chỉ là còn chưa kịp vào vòng tuyến trận địa đã bị Dạ Huyền quát: “Đứng im.”
Frederick Nhược Đông cười lạnh, hắn cao giọng: “Dạ Huyền, tránh ra.” Ngón tay nhẹ lau vết máu bên khóe miệng, lời hắn như ra lệnh cũng như dụ dỗ.
“Cô ấy không có ở đây.” Dạ Huyền thở nặng nề, có chút tức giận: “Đừng cố sức nữa.”
Rốt cuộc Frederick Nhược Đông cũng chẳng còn do dự: “Là anh tự tìm đường chết.” Dứt lời, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái đưa vào miệng, một âm thanh ngân vang khắp đại sảnh Ám Dạ, không ai biết mục đích của hắn là gì.
Mà Dạ Huyền cũng không kịp quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục đáp trả lại đòn đánh của Fredrerick Nhược Đông.
Một phút sau, một tiếng động khủng bố vang dội khắp Ám Dạ, như một thứ to lớn lướt nhanh, không gì có thể ngăn cản nó, một sinh vật pha lẫn màu nâu vàng và đen, cánh nó sải rộng khoảng hai mét, tưởng tượng chính đôi cánh đó có thể quật bất cứ một người đàn ông nào.
Không phải Chim Ưng trong truyền thuyết vì trông nó không quá hũng mãnh cũng không có độ lớn kinh khủng như Thần Ưng Andes, nó giống như Chim Đại Bàng, chỉ là loài Đại Bàng này có cặp mắt như laze, cực kỳ nguy hiểm.
Và đó chính là Đại Bàng Wedge ăn thịt có thể nhìn thấy ánh sáng hồng ngoại và tử ngoại, tầm quan sát sắc bén và nhạy đã giúp nó trở thành một trong những loài thuộc họ chim nổi tiếng bậc nhất trong việc săn mồi và cả về độ nguy hiểm.
Toàn bộ thuộc hạ đang trong khí thế chiến đấu hết mình, lúc này đều bị sự xuất hiện của sinh vật khổng lồ đó làm kinh sợ dừng mọi động tác, trơ mắt không ngừng quan sát.
Frederick Nhược Đông cười nhẹ: “Nơi này giao cho mày, Deri.
Đừng quá đáng là được.” Deri đến gần chủ nhân, sau khi nhận được cái vuốt ve trìu mến và lời căn dặn của ngài Fred, nó lắc lắc đầu, cặp mắt laze lóe lên tia nguy hiểm.
Nó đã nhận thông tin từ chủ nhân.
Trước khi đi tìm Trương Ý Nhi, hắn híp mắt nhìn Tiểu Trì vừa chạy đến: “Đừng để Deri quá tức giận.”
Vừa chạy vừa nhìn điện thoại, hắn đang đến gần chấm đỏ trên màn hình.
Tầng hai, Frederick Nhược Đông hiếm khi để lộ ra dáng vẻ lo lắng như hiện tại, trên mặt hắn hiện rõ sự bất an, ngay lúc này một âm giọng của phụ nữ vọng đến từ phía sau: “Ngài Frederick.”
Frederick Nhược Đông không kinh ngạc, trước giờ hắn chẳng biết hoảng hốt là gì, tâm lý hắn luôn duy trì sự ổn định hiếm lạ, việc có một người phụ nữ lạ lùng xuất hiện chỉ khiến hắn sinh đề phòng.
Chỉ là giờ khắc này hắn không có tâm tư đi tìm hiểu cô ta là ai, hắn phải tìm ra Trương Ý Nhi trước đã.
Tiếp tục định chạy lên tầng ba thì người phụ nữ đó vội vàng đến gần, cao giọng: “Người ngài đang tìm bị nhốt trong một gian bí mật trên tầng ba.”
“Nói.” Quả nhiên lời này làm bước chân của hắn dừng lại, con ngươi xanh lục trầm xuống.
“Bức tranh….
bức tranh trong phòng Boss.
Xoay theo chiều ngược kim đồng hồ.” Cô ta vừa nói xong, Frederick Nhược Đông đã như một tên lửa phóng lên tầng trên.
Có hai thuộc hạ canh giữ trước cửa phòng của Dạ Huyền, Frederick Nhược Đông bước dài chân, rồi xông thẳng tới chỉ vài chiêu đã hạ gục chúng..