Đi cùng Frederick Nhược Đông chỉ có hai thuộc hạ Lion và Khai Tâm, đây là yêu cầu của thủ lĩnh tổ chức Đen.
Địa điểm mà Frederick chọn là một quán trà kín tiếng kiểu Nhật, thời gian buổi đêm là thích hợp và đảm bảo bí mật nhất.
Fredrick Nhược Đông, Lion và Khai Tâm đến nơi, bước vào cửa chính, đi thẳng khoảng mét, rẽ phải, lại đi thẳng mét thấy một ký hiệu hoa hồng đỏ.
Hoa hồng đỏ rẽ phải, hoa hồng đen rẽ trái.
Cả ba nhìn nhau, theo lộ trình mà tổ chức Đen đã sắp xếp.
Địa điểm là Frederick Nhược Đông chọn nhưng còn lộ trình sau đó lại do chính thủ lĩnh tổ chức Đen vẽ nên.
Mà Frederick Nhược Đông không thể không đáp ứng bởi hiện tại hắn cần thương lượng với chúng.
Chỉ cần yêu cầu không đi quá giới hạn hắn đặt ra thì đều có thể chấp nhận.
Đến khi cả ba đứng trước một căn phòng gỗ, cánh cửa không có bất cứ ký hiệu nào, đích đến chính là nó.
Hai thuộc hạ đeo mặt nạ canh giữ trước cửa hơi khom người, một trong hai lên tiếng xác nhận danh tính Frederick Nhược Đông, xong lại đảo mắt ngó Khai Tâm và Lion, giọng nói ồm ồm không rõ: “Chỉ một mình ngài Frederick có thể vào trong, mong ngài tuân thủ quy tắc của thủ lĩnh chúng tôi.”
Frederick Nhược Đông gật đầu, hắn nâng tay ra hiệu cho người của mình, trước khi bước vào trong, hắn dặn dò lần nữa: “Không được hành động khinh suất.” Lời này mang nhiều tầng nghĩa mà chỉ Khai Tâm và Lion hiểu.
Cả hai gật đầu.
Ánh mắt dõi theo từng nhất cử nhất động đến khi chủ nhân biến mất sau cánh cửa gỗ màu nâu.
Bên trong phòng trà rất đơn giản, có một tấm ngăn mờ mờ ảo ảo đặt ở giữa ngăn cách người trong tối và người ngoài sáng.
Xuyên qua tấm ngăn màu vàng nâu nhàn nhạt Frederick Nhược Đông phát họa thoáng một bóng hình đàn ông đang ngồi xếp bằng dưới bàn trà kiểu Nhật, hắn ta không ngồi đối diện với tầm nhìn của Frederick.
Một bóng người nghiêng nghiêng, dù vậy vẫn thấy được trên mặt hắn đang đeo một chiếc mặt nạ.
“Frederick Nhược Đông.” Cái tên của mình vang lên giữa căn phòng, âm thanh ấy đặc quánh, o bí như không có lối thoát.
Cặp mắt xanh lục híp lại một cách nguy hiểm, thành thật Frederick Nhược Đông chưa bao giờ biết sợ là gì, càng chẳng có thứ gì trên đời này khiến hắn phải run sợ, kể cả kẻ đang cách hắn một tấm ngăn được đồn đại nguy hiểm bậc nhất kia.
Ngược lại hắn có chút thường thức nhân vật thần bí này - kẻ biết được vô số bí mật của thế gian bằng một cách thức khó đoán.
Hắn thừa nhận kẻ đó không đơn giản chút nào.
“Chính là tôi.” Thu lại những đánh giá thông qua chiếc bóng chẳng phát họa được bao nhiêu dáng hình và giọng nói không thuộc về một con người bình thường, Frederick Nhược Đông nhếch miệng đáp.
Không đợi hắn ta tiếp lời, Frederick Nhược Đông chủ động nói ra mục đích cuộc gặp gỡ đầy rẫy nguy hiểm hôm nay: “Tôi chắc chắn anh chấp nhận gặp tôi đồng nghĩa với việc anh cũng đang cần một thứ gì đó từ Frederick Nhược Đông này.” Hai giây sau một tiếng cười truyền đến từ bên trong tấm ngăn cách, quả nhiên điệu cười của hắn ta càng khiến cho người ta khó chịu nhưng Frederick Nhược Đông là ngoại lệ, hắn vẫn giữ vẻ mặt như cười như không đợi hắn ta cười đủ.
Cuối cùng hắn ta cũng dừng lại âm thanh rờn rợn của ma quỷ: “Không hổ là Frederick Nhược Đông… được, nói thử anh muốn gì từ tổ chức Đen.”
Không đặt ánh nhìn vào tấm ngăn cách nữa, Frederick Nhược Đông thong thả bước đến trước bức tranh vẽ tĩnh vật, mắt ngắm nó còn tai thì lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động trong căn phòng trà đơn giản, rồi người đàn ông nâng giọng: “Tôi không muốn biết tại sao anh chủ động tiết lộ tin tức về bản đồ kho báu trên người Trương Ý Nhi cho tôi, hiện tại tôi chỉ cần tổ chức Đen niêm phong tin tức đó một cách triệt để.
Yêu cầu gì… cứ việc đưa ra.”
“Ồ…” Tiêng ngân dài khàn đặc của hắn ta như một sự hài lòng khó nhận thấy mà đến cả Frederick Nhược Đông cũng không rõ.
“Xem ra ngài Frederick đã động tình.” Chẳng phải là một câu nghi vấn, hắn ta khẳng định với đáp án của mình.
Mà Frederick cũng không phản kháng, hắn chỉ trầm mặt, ánh nhìn lần nữa chuyển dời đến cái bóng mơ hồ hơi động của hắn ta, bàn tay khe khẽ nâng tách trà lên miệng.
Ngay thời điểm ấy, mặt hồ xanh lục yên ả bỗng gợn sóng.
Người đàn ông nhíu chặt chân mày, đầu hơi cúi, lọn tóc bạch kim đủ dài đổ nhẹ xuống cái trán thông minh đồng thời che giấu đi tia sáng kỳ dị trong cặp mắt của hắn.
Ba ngón tay? Bàn tay trái của thủ lĩnh tổ chức Đen chỉ có ba ngón.
Xem ra đây là bí mật mà chưa có ai phát hiện.
Có điều… hắn ta không thể là người bất cẩn để lồ lộ đặc điểm nổi bậc của mình như vậy.
Cố tình?
Frederick Nhược Đông có chút trầm tư.
Sau khoảng lặng im trong tíc tắc lại như thể đã trải qua một khoảng khá lâu, hắn ta rốt cuộc cũng nói ra ý định của mình: “Tôi muốn Chip BC.” Thứ mà có tiền cũng không thể sở hữu.
Người đàn ông bật cười, hắn trầm giọng: “Quả nhiên yêu cầu không tệ.” Mẹ nó, muốn con chip độc quyền từ Frederick cơ đấy, cũng chỉ có hắn ta mới lớn gan đề ra yêu cầu này.
“Ngoại trừ thứ này thì tôi không chấp nhận bất cứ một vụ thương lượng nào khác.” Hắn ta nhắc nhở thêm, và Frederick Nhược Đông biết đây là cái giá mà hắn phải bỏ ra để giữ an toàn cho Trương Ý Nhi.
Trước khi hắn chắc chắn an toàn của cô được bảo đảm dù cho hắn không ở cạnh thì hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian cho đến lúc đó.
Hắn buộc phải đẩy nhanh tiến độ tóm được kẻ đã tạo ra tấm bản đồ kho báu, chỉ khi xóa bỏ hình xăm trên lưng cô, xóa bỏ cả kẻ đứng đằng sau thì cuộc sống của Trương Ý Nhi mới yên bình.
Hắn vốn không cần lo được lo mất cho một người, hắn vốn chỉ muốn giữ cho kho báu đó không thuộc về tay bất cứ kẻ nào khác, tiếc rằng hắn đã thua một điều, đó là tình cảm dành cho người con gái tựa thiên sứ ấy.
Cô không phải là gánh nặng càng không phải là rào cản trong thế giới của hắn, cô chỉ đơn giản là… người phụ nữ duy nhất khiến trái tim hắn rung động.
Sau tất thảy những toan tính, những kế hoạch, những sắp đặt một cách hoàn mỹ, đến cùng hắn chấp nhận chia sẻ thứ độc quyền mà hắn tạo ra cho một kẻ nguy hiểm không thua gì hắn.
“Được.” Hắn siết nắm đấm, âm thanh chẳng có chút kiềm nén nhưng không ai biết rằng chỉ một chữ đó thôi hắn đã dằn toàn bộ những bộc phát sắp đẩy lên.
Hơi thở hắn lạnh hơn bất cứ một thời khắc nào của mùa đông lạnh giá.
Hắn xoay lưng, đầu hơi nghiêng, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi: “Anh hãy nhớ, thứ mà Frederick Nhược Đông tôi tạo ra được thì cũng phá hủy được.”
Đợi khi Frederick Nhược Đông rời đi rồi, hắn ta kết nối điện thoại cho ai đó.
Vài hồi chuông người kia đã nghe máy: “Tìm tôi?”
Lạc Hồ Ưng cảm thấy là lạ, lại như có linh tính hắn ta đang lên một kế hoạch kinh khủng nào đó.
Chẳng qua là… thời điểm có chút trùng hợp.
Dường như tất cả đều có liên quan mật thiết đến người con gái ấy.
“Tôi muốn ứng cử một sinh viên mới nhập học Phong Khởi.” Hắn ta lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của Lạc Hồ Ưng.
“Ai?”
“Đồng Ly Ly.”.