Trương Ý Nhi trở lại học viện là một tháng sau Tết, vết thương sau lưng đã ổn, không còn đau rát, vết sẹo cũng liền một cách vi diệu, loại thuốc mà Hoắc Hạ bôi cho cô không còn ngờ vực gì nữa, đó chính là thần dược.
Cái hôm cô gặp viện trưởng để thám thính chút thông tin về y, viện trưởng lại vô cùng tán thưởng y, khi cô nhắc đến vết thương của mình, ông ta thậm chí còn chẳng biểu lộ chút ngạc nhiên, còn cực kỳ sảng khoái thừa nhận, loai thuốc làm lành vết bỏng đó là do một cao nhân giấu tên cùng với Hoắc Hạ đồng điều chế.
Cao nhân?
Để đảm bảo hơn, Trương Ý Nhi muốn xem giấy tờ chứng nhận của thần dược này.
Viện trưởng thoải mái mang đầy đủ giấy chứng nhận xác thực loại thuốc này được đưa vào một trong những thuốc hiếm, ông ta nói thêm: “Sản xuất có giới hạn và để sở hữu nó phải bỏ ra một số tiền không nhỏ nên nó không được lưu thông rộng rãi, chủ yếu trong giới quý tộc mới nghe đến.”
Dù mọi câu trả lời đều chặt chẽ, thậm chí gần như không có lỗ hỏng, nhưng Trương Ý Nhi vẫn như cũ giữ một khoảng cách và đề phòng Hoắc Hạ.
Frederick Nhược Đông đã sang London gần một tháng nay, trong hai tuần đầu tiên hắn vẫn giành thời gian gọi điện về báo an cho cô, nhưng sau đó lại nhận được tin báo rằng hắn có chuyện phải làm, thời gian sắp tới sẽ không gọi điện trò chuyện cùng cô được.
Cuộc gọi đó nghe có vẻ rất đơn giản, ngoài những lời dặn dò linh tinh của hắn thì hắn không để lộ ra bất cứ vấn đề nào khác.
Nhưng Trương Ý Nhi vẫn đặc biệt nghi ngờ, cô lo việc hắn bí mật hành động kia chắc chắn rất nguy hiểm, cô cũng có hỏi nhưng hắn như thường lệ bảo “không sao”, luôn luôn như vậy.
Hắn lúc nào cũng bảo cô không cần bận tâm, không cần lo cho hắn nhưng làm sao cô có thể không lo sợ khi linh tính đang từng ngày mách bảo rằng lần này không giống.
Tức là rất có thể hắn gặp chuyện.
Đan Đan và Tiểu Trì cũng trấn an cô bằng những câu chữ mà cô đã quá quen thuộc, thà rằng bọn họ khỏi lên tiếng ít ra cô còn đỡ nghi vấn hơn.
Hiện tại đến đêm ngủ cũng không được ngon giấc, chỉ vì nhớ Frederick Nhược Đông và nỗi lo sợ cho sự an nguy của hắn.
Đến gần trạm gác ký túc Trương Ý Nhi đảo mắt phát hiện có điểm lạ, chau mày hỏi Hứa Hâm: “Đồng nghiệp của anh đâu rồi?”
Đồng nghiệp mà cô nói chính là Lâm Đông Nhị, nhắc đến hắn, Hứa Hâm hơi khựng người, biểu cảm trên khuôn mặt có điểm mù mờ: “Anh ta mất tích rồi, không ai liên lạc được.”
Tin tức này khiến Trương Ý Nhi cũng ngạc nhiên: “Mất tích? Lâu chưa ạ?”
Hứa Hâm suy ngẫm rồi lắc đầu: “Đã mười ngày nay.” Hứa Hâm đang lo lắng cho hắn, dù sao cũng là đồng nghiệp, không thể nói là thân nhưng cũng gọi là bạn bè quen biết, huống chi còn làm chung một thời gian dài.
Hắn trăng hoa, lăng nhăng nhưng đó là cuộc sống cá nhân của hắn, đối với công việc lại rất trách nhiệm, tự nhiên không tiếng động mất tích, đây không phải tác phong của hắn, nếu vậy chỉ có thể đoán hắn gặp chuyện gì đó, thậm chí là đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng Hứa Hâm không có cách nào liên lạc với hắn được.
Nhìn Trương Ý Nhi cau mày, Hứa Hâm không muốn cô nghĩ nhiều liền xua tay: “Em đi học đi, chắc anh ta bận chuyện đột xuất thôi.”
Trương Ý Nhi gật đầu, dù sao cô với hắn cũng không có quan hệ gì.
Trưa cùng Lạc Quý Nhân tại căn tin thì nhận được cuộc gọi của Hứa Bác Diễn.
“Sao rồi, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Suýt thì Trương Ý Nhi quên tuốt cuộc thi mà Hứa Bác Diễn đề cử, chợt nhớ đến gì đó, hai mắt sáng rực, giọng nói hào hứng: “Chú nói cuộc thi này diễn ra tại Anh Quốc đúng không ạ?”
Hứa Bác Diễn không nhận ra con bé này có gì lạ, chỉ cho rằng cô không coi trọng cuộc thi, đến cả địa điểm tổ chức cũng không chắc chắn, giọng điệu trách mắng: “Cháu đấy, có thiên phú nhưng lại không có tham vọng trong ngành, đến giờ còn hỏi cái vấn đề đó sao.”
Cảm thấy người thầy của mình quá quanh co, cũng không để bụng chuyện ông đang mắng mình, cười hì hì: “Do cháu ăn Tết đến mụ mị cả đầu óc, vậy là tại Anh Quốc đúng không ạ?”
Hứa Bác Diễn thở dài thườn thượt, đáp: “Đúng vậy, cụ thể là Birmingham.
Quyết định của cháu…”
“Cháu tham gia ạ.” Không chờ ông ấy hỏi hết câu thì Trương Ý Nhi đã trả lời, và đó là điều mà Hứa Bác Diễn trông chờ bao lâu nay, mặc dù có chút thắc mắc với sự thay đổi đột ngột của con bé.
“Nói thử xem, tại sao lại đồng ý?” Ông vẫn muốn hỏi rõ.
Trương Ý Nhi đảo mắt, chạm phải cái nhìn chăm chú hóng hớt chuyện của Lạc tiểu thư, cô trừng mắt một cái nói như chuyện chẳng có gì: “Cháu thích nước Anh thôi ạ.”
“Đừng có dùng cái lý do ấu trĩ đó với ta.” Hứa Bác Diễn căng mặt rất muốn mắng tiếp một trận nhưng cô nhóc này đã cười lấy lòng rồi chuồng mất.
Kết thúc cuộc gọi, Trương Ý Nhi vội tra xét khoảng cách giữa Birmingham và London.
Chỉ cách nhau khoảng dặm, mất tầm một giờ rưỡi bằng tàu hỏa.
Quả nhiên ông trời vẫn luôn tạo cho những đôi tình nhân yêu xa vài cơ hội tuyệt vời để đến gần nhau hơn.
Chẳng qua là, nửa tháng sau cuộc thi mới diễn ra, nhưng ít nhất cô đã có cơ hội đến London thăm Frederick Nhược Đông.
Nghe tình hình hắn nói thì chắc chắc còn lâu hắn mới trở về nước.
Quan trọng nhất là cô và cả những người thân cận đang mất liên lạc với hắn, cô rất lo lắng cũng sợ hãi hắn sẽ gặp chuyện gì đó không tốt dù năng lực của người đàn ông ấy xuất sắc đến đâu.
“Cuộc thi Bóng Tối Nghệ Thuật đúng không?” Lạc Quý Nhân đã ăn xong, uống một ngụm nước cam ép, đợi khi Trương Ý Nhi xong chuyện mới hỏi.
Người nọ tắt điện thoại đặt sang bên cạnh, ngẩng mặt gật đầu ừ một tiếng: “Tham gia thi cũng tốt dù tài năng của tớ có hạn.”
“Cơ hội tốt cho cậu khai phá toàn bộ cái nghệ trong con người cậu.
Cứ thử sức xem sao, dù sao cũng chỉ có lợi chứ không ảnh hưởng gì.”
Trương Ý Nhi ừm, thật ra ban đầu cô không muốn tham gia là vì cô đúng là không có tham vọng đối với những cuộc thi có khả năng sẽ đưa tên tuổi mình lên một tầm cao mới, cô chỉ muốn trở thành một người có ích trong những lĩnh vực có thể hỗ trợ Frederick Nhược Đông mà cuộc thi này không giúp ích gì cho hắn, lại còn phải rời khỏi quê hương, cô không muốn.
Nhưng hiện tại đã có nhiều chuyện xảy ra cũng kéo theo quyết định ban đầu của cô cũng phải thay đổi.
Cô cũng nhận ra quỹ đạo sống của mình từ một ngày nào đó chỉ còn xoay quanh người đàn ông nguy hiểm bậc nhất cũng tàn nhẫn không kém bất cứ ai - Frederick Nhược Đông, thế nhưng cô cam nguyện và cảm thấy thoải mái vì cô thích.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một sự thay đổi trên khuôn mặt hắn, hay một cử chỉ hành động nhấc tay, nhấc chân của hắn đều khiến cô say đắm.
Cô từng nghĩ bản thân đã yêu một người không nên yêu nhưng thời gian trôi qua, từng tháng ngày bên hắn dần lướt qua, cô chắc chắn hắn là người đàn ông mà cô nguyện trao đi cả chân tâm.
Và sự gặp gỡ vô tình hay cố ý này là định mệnh giữa cô và hắn.
Dù nguyên nhân ngay từ đầu hắn chọn cô là gì, hay như mục đích hắn dành sự chú ý vào cô là gì, cô nghĩ chỉ cần hắn giải bày một cách rõ ràng, không giấu diếm cô bất cứ điều gì, cô sẽ coi tất thảy những thứ đó là dĩ vãng đưa vào quên lãng.
Bởi tình yêu là một thứ cảm tình khó hình dung, nó khiến ta bất chấp, nó khiến ta phải đánh đổi, hy sinh, cũng khiến ta đôi khi nhận phải những thương tổn không thể chữa lành nhưng người ta vẫn nguyện ý đâm đầu vào.
Đối với Trương Ý Nhi, cô chỉ muốn định nghĩa đơn giản rằng: Tình yêu là một ải vô biên không giới hạn..