Ngài Fred! Tại Sao Là Em

171: anh và ý ý sẽ không thành đôi được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Mạc Thiếu Thư Bày Trò

Bị điểm tên, Trương Ý Nhi giật mình, giây sau hai mày thiếu nữ khẽ động, cô cực kỳ không thích hành động lỗ m ãng này của Mạc Chính Thiên, liếc hắn nhàn nhạt đáp: “Rất ngon.” Cô là nói thật, đồ ăn ở Khánh Niên thì không có gì phải chê, ăn rất ngon miệng là đằng khác.

Mai An Yên vẫn khoát tay Mạc Chính Thiên, cô ta không tỏ vẻ khó chịu, nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn Trương Ý Nhi, lên tiếng: “Vậy là tốt rồi, chỉ sợ không hợp.”

Sau đó chủ đề này dừng lại.

Nhưng Mạc Chính Thiên hôm nay quả thật mặt dày, ngay trong lễ cưới của mình mà thản nhiên tán tỉnh người phụ nữ khác.

Như lúc này, một cánh hoa hồng đỏ từ không trung rơi xuống rồi đáp vào mái tóc mềm mại của Trương Ý Nhi, thế là Mạc thái tử cười một cách yêu chiều giúp cô lấy cánh hồng đó xuống trước vô số ánh mắt, còn thong dong mà nói: “Em ăn ngon vào nhé.” Sau đó chào mọi người trên bàn tiệc: “Các vị tiếp tục dùng bữa, tôi phải đến các bàn khác kính rượu.” Cũng không đợi bất cứ ai đáp lại, y đã nhấc chân rời đi.

Trương Ý Nhi tức muốn chết, nếu không phải đang ở nơi đông người cô sẽ nâng chân cho y một cước.

Bị nhiều người nhìn như vậy, cực kỳ khó chịu.

Cô chắc chắn Mạc Chính Thiên cố ý.

Lạc Quý Nhân hừ một tiếng: “Họ Mạc này… cũng chẳng rõ sau này Mai An Yên có hối hận không.” Cô nàng chẳng ngạc nhiên bởi hành vi tán tỉnh con gái trước vợ mình của Mạc Chính Thiên, vì cái danh đào hoa, lăng nhăng của y đã sớm là chuyện mà ai cũng rõ rồi.

Chỉ là y dám động vào Trương Ý Nhi khiến cô nàng tức tối, rất muốn cho y một bạt tai, cuối cùng vẫn kiềm lại được.

Đêm nay thế mà vắng Ám Dạ, đúng là khác thường.

Trương Ý Nhi thử nhắn hỏi Huyền Bạch nhưng không thấy anh ta trả lời, kể từ khi nghe tin bọn họ vì tiết lộ bí mật hình xăm cho cô đã bị Dạ Huyền trừng phạt, cô rất áy náy còn hứa hẹn về nước sẽ cùng bọn họ đi ăn, nhưng mấy hôm nay không nghe thấy tin tức gì của bọn họ.

Không biết là Ám Dạ đang làm gì hay sao mà im ắng như vậy, cho đến hôm nay bọn họ cũng không tham gia tiệc cưới của Mạc Chính Thiên, có lẽ đang thực hiện kế hoạch quan trọng nào rồi, Trương Ý Nhi nhắn một tin đó rồi thôi.

Lạc Quý Nhân lại phải chạy về chỗ Lạc Hồ Ưng, Lâm Lục Ngạt thì bảo là đi tìm Hứa Hâm.

Thế là chỉ còn Trương Ý Nhi ngồi đây hơi chán chường nên đứng dậy đi dạo, đến một bàn nhỏ có bánh Tiramisu, Trương Ý Nhi dừng chân, muốn ăn một chút, vừa ăn Tiramisu vừa uống rượu vang đỏ, quả nhiên rất tuyệt vời.

Cứ tưởng bữa tiệc này sẽ trôi qua trong yên bình, nhưng không, sẽ luôn có kẻ muốn nhìn mình phải xấu mặt trước đám đông, muốn đẩy mình vào tình huống bẻ mặt.

Như hiện tại chẳng hạn, Mạc Thiếu Thư không biết ăn phải gan hùm gì mà lợi dụng đám cưới của Mạc Chính Thiên đi chơi xấu Trương Ý Nhi.

Ban đầu cô ta như vô tình mà cố ý đến đứng cạnh cô, bảo là trò chuyện.

Trương Ý Nhi lười phải để tâm tới cô ta, tự mình chơi, rồi cô ta chán chường nên muốn đi, cô cũng chẳng ư hử gì, thế quái nào lúc lướt qua cô, Mạc Thiếu Thư bỗng nhanh như chớp bám vào vai Trương Ý Nhi.

Cô gái nhỏ không kịp phản ứng với hành động điên dại của cô ta, theo phản xạ muốn đẩy cô ta ra, rồi cuối cùng ly rượu trên tay Mạc Thiếu Thư không hiểu vì sao lại tắm hết trên người cô ta.

Tiếng hét thất thanh của cô ta… cô thề, mẹ nó còn hơn cả lợn bị cắt tiết.

Lực chú ý của toàn bộ sảnh tiệc đều tập trung vào bên này.

Mạc Thiếu Thư bắt đầu diễn, mà Trương Ý Nhi thì… cô nhàn nhã dựa vào cạnh bàn, hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mắt giễu cợt nhìn cô ta như con hề.

Mạc Thiếu Thư như thể uất ức lắm, cô ta vừa ôm trước ngực bị ướt mảng lớn của mình vừa nghẹn ngào: “Trước đây tôi không tốt, sau đó đã chịu phạt, tôi đã cúi đầu xin lỗi cô, còn trải qua những ngày tháng nhận hình dưới tầng hầm.

Tại sao cô vẫn còn thù hằn dai như vậy? Tôi chỉ là ngứa tay cắt đi bộ lễ phục của cô thôi mà, sau đó tôi còn đền lại cả mười bộ giá trị còn gấp mấy lần bộ lễ phục đã hỏng đó, vậy mà cô vẫn không tha cho tôi sao.

Tôi kiêu ngạo? Đúng.

Nhưng chắc chắc cô Frederick đây còn kiêu căng hơn gấp nhiều lần tôi, cô không biết rằng cô đã quá hống hách dựa vào chú mình mà bắt nạt người một cách vô tội vạ sao.

Hôm nay là ngày vui của anh họ tôi, cô lại không chút nể mặt mà hắt rượu vào người tôi, tại sao cô lại ích kỷ như vậy.

Đều là bạn học, chúng ta còn ở chung phòng, ít nhiều tôi cũng đã xem cô là một người bạn, nhưng cô lại dùng một lỗi nhỏ của tôi mà suốt ngày lăng mạ, chỉ trích tôi.” Cô ta càng nói càng hăng, nước mắt nước mũi đều chảy lòng ròng, hôm nay cô ta làm phù dâu nên mặc một bộ lễ phục màu trắng, lúc này rượu vang đỏ thấm ướt hết trên đó, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.

Ai nhìn cũng thấy xót xa.

Lại ngó sang Trương Ý Nhi, mặt mày vẫn không chút biểu cảm, thậm chí đôi lúc còn thấy khóe miệng cô nhếch lên.

Nhìn sao cũng thấy Mạc Thiếu Thư là người bị bắt nạt, còn cô… giống như một đại tiểu thư chanh chua, ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Đây chính là mục đích của Mạc Thiếu Thư, cô ta muốn hủy hoại cái hình ảnh thiên sứ gì đó mà Trương Ý Nhi luôn mang trên người bao lâu nay, cô ta muốn nhìn thấy cô bị những người có mặt tại đây chỉ trích rằng “công chúa nhà Frederick cạy quyền uy của chú mà xem thường Mạc gia”.

Đây mới là điểm đáng nói.

Trong sảnh tiệc, mọi người đều đang xì xào bàn tán, và đương nhiên bọn họ đều đứng về phía Mạc Thiếu Thư dù cho cái danh “kênh kiệu” của cô ta từ trước tới giờ luôn tồn tại, mà hiện tại xem ra… đã có người thay thế cô ta rồi.

Đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn.

Trương Ý Nhi hiện tại chính là cái móng tay đó.

Thầm chửi tổ tông tám đời nhà cô ta, hôm nay hai anh em bọn họ đúng là muốn đì chết cô mà.

Trương Ý Nhi suy nghĩ nên đáp trả thế nào.

Hai tay cô vẫn bắt chéo trước ngực, đảo mắt một vòng, nhìn thấy gì đó, cuối cùng đôi mắt thiếu nữ lóe lên tia gian xảo.

Muốn chơi đúng không? Được, cô chơi cùng.

“Chuyện xích mích giữa tôi và cô Mạc đây, mà nói đúng hơn là những chuyện ‘tốt đẹp’ mà Mạc tiểu thư đã làm tôi nghĩ là… không ai rõ hơn ngài Mạc đâu nhỉ?” Dứt lời Trương Ý Nhi dán chặt con ngươi trong veo vào khuôn mặt cứng đờ của Mạc Thiếu Thư.

Hôm nay cô muốn cô ta gậy ông đập lưng ông, cũng trả thù luôn chuyện hồi nãy Mạc Chính Thiên dám tán tỉnh cô giữa tiệc cưới.

Mạc Thiếu Thư nghiến răng: “Đừng có lôi anh của tôi vào.”

“Tại sao không được? Người ta nói em gái gây chuyện thì anh trai thường sẽ thay ba mẹ giải quyết mà, lại nói đến hoàn cảnh của Mạc gia, Mạc thái tử đoán chừng sớm đã đi guốc trong bụng Mạc tiểu thư rồi.” Nói rồi, Trương Ý Nhi chạm phải cặp mắt sâu xa của Mạc Chính Thiên đang từng bước đến gần, Mai An Yên thì cau mày đi bên cạnh.

Cô nhả ra thêm vài chữ: “Lần sau muốn diễn thì nên mang theo não, nhớ chọn những nơi không có camera.” Đừng trách cô, muốn trách thì trách cô ả Mạc Thiếu Thư ăn no rửng mỡ thích tìm cô gây chuyện..

: Anh Và Ý Ý Sẽ Không Thành Đôi Được

Lạc Quý Nhân chửi “con khốn” định chạy đi giúp đỡ bạn tốt thì cổ tay bị Lạc Hồ Ưng giữ lại.

“Anh, đừng cản em.”

Lạc Hồ Ưng nhàn nhạt nhìn em họ mình, y nói: “Đừng bảo vệ cô ấy quá, cô ấy buộc phải trưởng thành.”

Lạc Quý Nhân giật mình, cô không hiểu, cũng không tưởng tượng được lời này của anh họ là thế nào.

Miệng đóng rồi mở cuối cùng cô nhăn mặt hỏi: “Anh không còn thích Angel của mình nữa sao?” Vốn định hỏi thẳng có phải y thích Ý Ý rồi không nhưng đã kịp đổi lại.

Lạc Hồ Ưng chớp mắt, chẳng rõ mạch suy nghĩ của cô em mình, y liếc cô cảnh cáo: “Đừng có hỏi vớ vẩn.”

Bị Trương Ý Nhi mắng sỉ nhục không có đầu óc, Mạc Thiếu Thư thoáng chốc cơn tức giận đã dâng lên nhưng anh họ đã đến, cô ta chỉ có thể cắn răng kìm chế.

“Mạc thái tử, ngại quá…” Trương Ý Nhi đặt ly rượu trên bàn, tỏ vẻ lịch sự tiến lên hai bước cách Mạc Chính Thiên một khoảng vừa phải, cô không ngó Mai An Yên, cười một cách vô tội nhìn thẳng vào y. “Hôm nay là ngày vui của anh nhưng mà anh xem… tôi trước giờ không làm gì thẹn với lòng, càng đừng nói tới việc động chạm gì tới Mạc tiểu thư. Nhưng có vẻ Mạc tiểu thư cứ bám tôi mãi không buông,…”

Mạc Chính Thiên nhìn cô lại chuyển sang đứa em trời đánh của mình, rốt cuộc y cũng bộc phát cơn thịnh nộ: “Còn không đi thay quần áo.” Y quát lên một câu dọa cho mọi người đều hoảng hốt, Trương Ý Nhi cũng giật mình. Còn tưởng phải tranh cãi thêm một chút nữa, thế mà chưa gì y đã hóa giải cục diện rồi.

Nhưng chưa đâu, Mạc Thiếu Thư hôm nay quả nhiên to gan, chuyện trừng phạt khi trước cũng quên tuốt, lòng hận thù, nhỏ nhen vào giờ phút này đã nuốt chửng tâm trí cô ta.

“Là cô ta sai, cô ta phải tại đây xin lỗi em.”

Mai An Yên cau có, không giữ được sự bình tĩnh nữa, cô ta thừa hiểu Frederick Ý Ý không hề đơn giản như vẻ ngoài vô hại, lần trước tại bữa tiệc mừng thọ Lê Đàm Hoan, cô ta đã ném qua một lần. Người phụ nữ này… khá khó chơi.

Chỉ là lúc này đây, cô ta không thể để Mạc Chính Thiên vì tâm tư riêng mà làm ra chuyện gì đó không nên làm. Mà chuyện gì đó đương nhiên sẽ khiến cô ta hoàn toàn mất mặt trước toàn bộ người trong giới quý tộc.

Nghĩ vậy, cô ta ôm lấy cánh tay Mạc Chính Thiên nhỏ giọng: “Anh chớ hành động theo cảm xúc, tình huống này không thích hợp đâu.” Nói rồi cô ta lại nhanh chóng đến đỡ lấy Mạc Thiếu Thư khuyên: “Tạm thời em đi thay đồ trước, chị sẽ giúp em lấy lại công bằng.”

Mạc Thiếu Thư chẳng thân thiết gì với cô chị dâu này, cô ta hung hăng giằng khỏi tay Mai An Yên ra: “Chị đừng có quản tôi.”

Chưa gì đã khiến cô ta bẻ mặt rồi, Mai An Yên nghiến răng gằng giọng: “Tin tôi đi, nếu hiện tại cô không rời khỏi đây thì anh họ của cô chắc chắn đuổi cô khỏi Mạc gia đấy.”

Bị lời này chọc tức, Mạc Thiếu Thư phở phập phồng, cô ta quát lên: “Chị dám uy hiếp tôi, chị tưởng gả cho anh họ thì là Mạc phu nhân à, đúng là ảo tưởng.”

Mạc Chính Thiên rốt cuộc cũng không im lặng được nữa, y dùng ánh mắt lạnh lẽo găm vào Mạc Thiếu Thư: “Nếu em còn không phép tắc ở đây gây sự thì đừng trách anh cho bảo vệ lôi đi.”

Trương Ý Nhi chớp chớp mắt, tự nhiên cục diện thay đổi nhanh như chớp khiến cô không thích ứng được, còn định chơi thêm thế quái nào bọn họ lại lục đục nội bộ luôn rồi.

Mạc Thiếu Thư dù sao vẫn sợ anh họ, lúc này bị y nhìn như vậy cô ta cũng lấy lại chút tỉnh táo, không dám quậy thêm nữa, trước khi chạy đi còn không quên đẩy Trương Ý Nhi một cái.

Mà Trương Ý Nhi thì hoàn toàn không chút đề phòng, thầm nguyền rủa Mạc Thiếu Thư cô độc mười kiếp, hai giây sau đó eo được ai đó ghì chặt. Cả thân thể cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Biết đó là Mạc Chính Thiên, cô tức chết, vội đẩy y ra, cũng chẳng muốn “cảm ơn” gì đó.

“Thay mặt em gái xin lỗi tiểu thư Frederick.”

Chuyện này cứ thế qua đi, còn tưởng sẽ trải qua một trận kịch liệt cơ đấy.

Bị Mạc Thiếu Thư phiều nhiễu Trương Ý Nhi cũng chẳng có tâm tình mà ở đây ăn với uống nữa.

Lâm Lục Ngạt cũng đã trở lại, trông sắc mặt cô bạn hơi đỏ, Trương Ý Nhi hỏi: “Cậu nóng lắm hả?”

Đang thất thần chìm vào sự ngọt ngào trong nụ hôn chết người khi nãy thì bị giọng nói bên tai của Trương Ý Nhi dọa giật mình, cô ấy chôt dạ đảo mắt một vòng bảo Trương Ý Nhi lặp lại câu hỏi.

Lâm Lục Ngạt xoa xoa hai má, rồi cười mỉm: “Đúng là hơi nóng.”

Lại nhớ đến chuyện khi nãy, Lâm Lục Ngạt đã lên kế hoạch tối nay tỏ tình với Hứa Hâm.

Và cô cũng đã làm thật, không chút do dự mà đứng trước mặt anh, hỏi: “Hứa Hâm, anh biết tình cảm em dành cho anh mà, đúng không?”

Hứa Hâm khi đó rơi vào bàng hoàng, đương nhiên anh biết Lâm Lục Ngạt yêu mình, nhưng anh thì… anh có lỗi với cô, anh khiến tai cô bị thương nặng, anh là nguyên nhân trực tiếp khiến cuộc đời cô bị hủy hoại. Chỉ là tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, anh không yêu Lâm Lục Ngạt, vậy thì anh làm sao có thể tiếp tục làm cô tổn thương. Anh không muốn cô phải vì mình mà hy sinh thêm bất cứ điều gì nữa.

“Lục Ngạt, anh không đáng được em yêu thích.”

Lâm Lục Ngạt cay cay hai mắt, cô nhìn anh thật chăm chú, rồi cắn môi nhỏ giọng: “Anh và Ý Ý sẽ không thành đôi được.”

Hứa Hâm kinh ngạc, theo phản xạ lui ra sau một bước, khó có thể tin được mà trợn mắt ngó Lâm Lục Ngạt, anh không ngờ rằng bí mật này lại bị cô phát hiện, vì chột dạ mà không dám chạm phải cái nhìn thấu tường tận nội tâm anh của Lâm Lục Ngạt nữa.

Chợt người con gái đến gần, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cuối cùng bốn mắt đối diện nhau, anh nghe cô gái nghẹn ngào thốt: “Em tin có một ngày anh sẽ yêu em.” Dứt lời Lâm Lục Ngạt nhón chân hôn lên môi Hứa Hâm, anh muốn né nhưng cô ngăn lại: “Anh không muốn thử sao? Thử cảm nhận xem khi em hôn anh, anh có chán ghét không?” Và Hứa Hâm không tránh nữa nhưng anh cũng không đáp lại, để mặc cô trằn trọc mt lấy cánh môi mình.

Khi môi cô rời đi, sự mềm mại, ấm ấp tan biến, Hứa Hâm thừa nhận mình không chán ghét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio