Ngài Fred! Tại Sao Là Em

chương 66: 66: đại ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đan Đan liếc Trương Ý Nhi đang ỉu xìu dựa vào lưng ghé, cả khuôn mặt hiện rõ hai chữ “bất mãn”, cô nàng này lúc nào cũng ngốc ngếch đáng yêu như vậy.

Tức đến mắt nổ đom đóm vẫn có thể trưng ra cái bộ dạng khiến người ta mềm lòng.

Dường như cô ta đã rõ vì sao ngài Fred hay Mạc thái tử thậm chí là người của Ám Dạ đều có cảm tình với cô ấy.

Bởi chính cô ta là phụ nữ cũng không khống chế được mà yêu thích cô thì đàn ông sao có thể không yêu chiều người con gái này đây.

Có thể nói Trương Ý Nhi là cô gái duy nhất mà Đan Đan không ghét, thậm chí còn khiến cô ta muốn trở thành một người đủ năng lực có thể bảo vệ cho cô.

Cô gái tựa như thiên thần này thật đặc biệt, cô không mang ánh hào quang sáng chói như minh tinh hay nữ thần, cô chỉ đơn thuần là một cô gái thấm đượm thiện lương và trong sáng hơn bất cứ một ai trên đời này.

Đó là Trương Ý Nhi.

Trương Ý Nhi làm sao có thể phát hiện Đan Đan đang đánh giá cô theo hướng tích cực thế được, cô nàng đang vội nhắn tin báo Huyền Bạch biết chuyện, cô chỉ báo còn lại là dựa vào Huyền Bạch, còn chính cô thì gọi làm phiền ngài Fred một chút.

“Hiện giờ tôi gọi ngài ấy, liệu có bị ăn mắng không?” Còn rất biết điều mà hỏi ý kiến Đan Đan.

Đan Đan nhếch miệng gật đầu thành thật nói: “Xác xuất ăn mắng là rất cao.”

“Nhưng tôi cũng quen rồi, bị mắng thêm lần nữa cũng không sao đâu.” Cô nàng nào đó lắc lư người rồi ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị gọi cho ngài Fred thân ái.

Tiểu Trì đang nghiêm nghiêm cẩn cẩn tập trung lái xe lúc này cũng lo lắng thay cho Trương Ý Nhi.

Cái vụ Mặt Đen với Đại Trì anh ta đã bỏ vào cái xó xĩnh nào rồi, anh ta cũng không nhỏ nhen đi để bụng mấy chuyện này.

Điện thoại kết nối, hai hồi chuông người kia đã bắt máy: “Đến tứ hợp viện rồi?” Giọng nói vẫn luôn quyến rũ khiến phụ nữ không cách nào từ chối nỗi, Trương Ý Nhi phụng phịu, chẳng rõ vì sao tai lại lặng lẽ ửng hồng, cô buồn bực lên tiếng: “Chưa ạ, mới đi được nửa đường.” Sao có thể chỉ vì giọng nói của người ta thôi mà cũng tự làm mình xấu hổ, mất mặt thật sự.

“Vậy gọi tôi có chuyện gì?” Bên hắn hơi ồn, hắn đang ở dưới tầng hầm của xưởng - nơi sản xuất chính, âm thanh của thiết bị, máy móc kêu khá ồn ào nhưng từng hơi thở nhè nhè không có vần điệu hay từng câu chữ cô thốt lên hắn đều nghe rõ không sót một từ nào.

Đan Đan chắc chắn đã báo cô ấy biết hắn đang bận, vậy mà cô vẫn gọi cho hắn chứng tỏ có việc.

“Nói nhanh.” Không nghe người nọ tiếp tục, hắn đúng là đang bận xử lý chuyện nguyên vật liệu sản xuất súng ống không đạt chất lượng, thời điểm này không rãnh rỗi để nói chuyện với cô.

Trương Ý Nhi bĩu môi không dám làm chậm trễ thời gian của hắn, chỉ vài câu đã tóm gọn chuyện mình muốn xin xỏ.

Người đàn ông hơi nhíu mày, cô bé này dám xin hắn đến Ám Dạ chơi cơ đấy, còn đang tính mắng mấy câu thì ai kia lại dùng cái chiêu làm nũng chết tiệt dỗ hắn.

“Nhược Đông, được không? Em hứa với Huyền Bạch rồi, làm người phải giữ lời, nếu chỉ vì sợ mà không dám đến Ám Dạ thì quá mất mặt rồi ạ.

Nhé? Cho em đi đi, em hứa chỉ đến thăm Huyền Bạch một chút rồi đi ngay, bọn họ cũng không thể làm gì em đâu.”

Nhược Đông?

Ôi mẹ ơi, có người dám gọi thẳng tên của Ngài Fred? Đan Đan phải nhìn Trương Ý Nhi bằng ánh mắt không thể tin được, cô biết ngài Fred đối với Trương Ý Nhi yêu chiều nhưng không ngờ đến hắn sẽ bao dung, chiều cô đến mức này.

Đúng là khiến cô ta phải mở mang tầm mắt.

Chợt nghĩ đến hồ ly tinh ngoại quốc đang cư trú tại tứ hợp viện Fred, cô ả đúng là gan cũng lớn thật, luôn tranh thủ mọi cơ hội để liếc mắt đưa tình với ngài Fred, cái ánh nhìn nóng bỏng của cô ả như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào chiếm tiện nghi của ngài Fred.

Đúng là ỷ có Rh Null trong người thì muốn làm gì thì làm chắc, cô ả đúng là ngu xuẩn mới ôm cái áo tưởng muốn lôi ngài ấy lên giường.

Tiểu Trì mím môi, mắt nhìn thẳng, chỉ có cái não của anh ta là đang lắc lư.

Cô Trương đúng là siêu nhân.

Anh ta đang ngẫm nghĩ có nên gọi cô ấy là “Đại Ý” không, cái tên này có vẻ đặc biệt hợp với lòng dạ vô cùng lớn của cô, nếu mà gọi “Tiểu Ý” như Đan Đan hình như quá dịu nhẹ rồi.

Mặc dù “Đại Ý” có hơi cường điệu nhưng anh ta chắc chắn nó không khoa trương đâu.

Trương Ý Nhi cúp điện thoại, sau hai giây liền hét lên dọa cho hai bạn mặt lạnh nào đó hết hồn.

“Đại Ý, tôi đang lái xe.” Tiểu Trì không ngờ đến cái miệng của mình cứ vậy mà thốt ra những suy nghĩ đã cố gắng giấu diếm.

Đang cười khoái chí chợt khựng lại, Trương Ý Nhi cao giọng: “Tiểu Trì, anh gọi tôi là cái gì Ý cơ?”

Đan Đan lần nữa không giữ được khuôn mặt vô cảm của mình mà cười thành tiếng, mẹ nó “Đại Ý” cũng đủ trêu người rồi nhé.

Màn trả thù này vô cùng xuất sắc đến từ vị trí chàng Tiểu Trì kiệm lời.

Tiểu Trì chột dạ không dám nhìn bất cứ ai, chỉ lặng yên lái xe, lòng bàn tay sớm đã đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ muốn đóng băng mà anh ta có thể đổ mồ hôi quả nhiên biết lỗi của mình lớn đến chừng nào rồi.

Trương Ý Nhi hừ hừ bĩu môi chẳng thèm đôi co với anh ta, chỉ lườm anh ta với Đan Đan vẫn còn treo ý cười trên môi kia thật bén rồi trở mặt nhanh như chớp cắm mặt vào điện thoại chờ Huyền Bạch báo kết quả..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio