Từ điểm hẹn đến Mark Key chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Lần nữa đặt chân đến nơi này, Trương Ý Nhi nhớ tới lần trước cùng với ngài Fred, mà mỗi khi nhớ đến chuyện này trong đầu lại liên tưởng đến thời điểm còn trên xe.
Rõ ràng đã thân mật với ngài ấy nhiều lần, vậy mà cứ gần hắn chưa nói đến chuyện động chạm gì, chỉ cần bị hắn dùng cặp mắt màu xanh lục tuyệt đẹp đó chiếu tướng cô đã không chịu nổi.
Chẳng phải vì hắn nhìn thấu được não bộ đang không ngừng hoạt động của cô, mà là… đôi mắt đó quá đẹp.
Nó giống hệt hai hồ nước trong suốt của vùng Iceland vào những ngày mùa đông lạnh lẽo.
Đến cả cực quang cũng chẳng thể sánh bằng.
Đang mải bồi hồi chuyện xuân sắc thì Tiểu Trì khẽ chạm vào tay cô, anh ta muốn ra hiệu gì đó cho cô biết.
Trương Ý Nhi hoàn hồn nâng mắt ngó anh ta, anh ta hấc cằm về phía trước, và đập vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước biển bình yên là hình ảnh bàn tay người con gái đang lén lút nắm lấy hai ngón tay của người đàn ông.
Haizz vụng trộm lăng nhăng lại không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, cảnh giác con người mà không nghĩ tới khung kính phía trước.
Người nào đó nháy mắt với Tiểu Trì, ý là khen thưởng anh chàng biết quan sát, sau đó lẳng lặng chầm chậm lấy điện thoại ra, nụ cười nửa miệng hiện lên đã chứng minh cho hành động “bỉ ổi” của cô nàng.
Tiểu Trí đi bên cạnh có chút bất đắc dĩ, chỉ canh chừng giúp cô để ý mấy con mắt đang liếc mắt đưa tình một cách mờ ám.
Loạn hết cả rồi.
Còn tưởng là bạn bè thân thiết với nhau, rốt cuộc cũng chỉ là kết thân vì muốn lợi dụng nhau.
Cảm thấy cô Trương nên tránh xa những con người đê tiện này càng xa càng tốt, nhưng lúc này thì không thể bỏ trốn được, người nhà Frederick làm sao có thể nhát cáy, gặp chuyện liền chuồng đi chứ.
Ừm… chính xác là như vậy, chỉ cần bọn họ không làm gì tổn hại đến cô Trương, mấy cái kiểu tình tay ba này cũng chẳng liên quan gì tới cả hai.
Chỉ là đáng tiếc cho tình bạn mà cô Trương trân trọng.
Tên Lâm công tử này đúng là… chẳng xứng với cái họ mà hắn mang.
Trương Ý Nhi không muốn đến khu vực bar pub nhưng ba người kia nhất loạt đồng ý, còn trưng ra cái bản mặt vui vui vẻ vẻ không cho phép người ta từ chối, cuối cùng cũng phải chiều theo bọn họ.
Hơn nữa Mark Key là nơi làm ăn quang minh chính đại, cô không cần phải sợ, lại có thêm Tiểu Trì đi cùng.
Bar ở Mark Key cũng không khác nhiều so với những quán bar khác, có chăng là trông sang trọng và đậm mùi tiền hơn.
Lâm Thế Dân có vẻ là khách Vip của Mark Key, quản lý bar vừa trông thấy hắn mặt mày liền tươi cười giả lả bước nhanh đến nghênh đón.
Cứ coi hắn như vị phật gia không thể mạo phạm.
“Xin chào Lâm công tử, tôi đã chuẩn bị phòng Vip sẵn cho các vị.” Quản lý là một người đàn ông không quá tuổi, còn chưa tới tuổi trung niên mà đầu đã hói, xem ra cũng bươn trải, lăn lộn trong cái vòng tranh đoạt này dữ lắm mới lên đến vị trí ngày hôm nay.
Nói là quản lý của bar cũng bình thường thôi, cái quan trọng anh ta là người được Lê Đàm Hoan trọng dụng, đó mới là cái khiến người ta công nhận năng lực của anh ta.
Lão hồ ly kia là kẻ lươn lẹo và đa nghi ra sao, đương nhiên người dưới trướng lão cũng chẳng mấy ai chiếm được lòng tin của lão, nhưng lão cũng không quá quan trọng việc bọn họ có trung thành tuyệt đối với mình không, lão có cách khiến họ không thể phản bội mình.
Tuy bỉ ổi nhưng đó là cách dứt khoát nhất để sinh tồn.
Tay quản lý vẫn giữ nguyên nụ cười công nghiệp trên môi rồi khẽ gật đầu với những người còn lại.
Sau đó đích thân anh ta dẫn “khách Vip” đến phòng đã chuẩn bị chu đáo.
Bar có hai tầng, tầng một là khu vực tập trung, tầng hai chia ra nhiều phòng riêng được thiết kế cách âm tuyệt đối, ồn ào bên dưới không thể lọt vào trong phòng, ở giữa là đại sảnh có thể bao quát những hoạt động bên dưới.
Lâm Thế Dân gật đầu ra điều khá hài lòng với phòng mà tay quản lý đã chuẩn bị, vốn dĩ hắn từng xuất hiện tại mấy phòng này nhiều lần rồi, chỉ là lần này khác biệt một chút.
Vốn định dùng ngày hôm nay để xử lý Tống Vô Ưu tham hư vinh và cả cô nàng Đoàn Nhu Nhu ôm tham vọng trèo cao, không ngờ tới còn xuất hiện một con mồi béo bở, ngon ngọt hơn hai cô nàng kia gấp mấy lần.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, đôi mắt màu nâu nhạt kia đã hút mất hồn hắn ta, hắn đã qua lại với vô số phụ nữ, gặp qua bao nhiêu cặp mắt không thiện lành, cái nhìn thèm thuồng, đầy toan tính của những người phụ nữ ti tiện chỉ khiến hắn thấy buồn nôn.
Sống nhiều năm phóng túng như vậy, nói hắn đã chơi phụ nữ từ khi chưa tròn tuổi cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, sự thật vốn là như vậy.
Cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng tìm thấy chân ái của đời mình, không phải chỉ là cái tham vọng muốn đè cô gái tựa thiên sứ đó dưới thân mà là khao khát có thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay, không bao giờ để nàng tổn thương.
Cái vẻ lạnh nhạt, hững hờ không để mặt mũi hắn vào trong mắt của cô không những không làm hắn tức giận mà ngược lại càng thu hút hắn.
Hắn nghĩ nhất định phải chinh phục được cô.
Đôi con ngươi không vấn bụi, không chút lấm bẩn, nó tinh khiến còn hơn cả thủy tinh thuần túy, còn hơn cả bầu trời xanh trong suốt.
Hắn thừa nhận bản thân mình khốn nạn, hắn vốn chẳng coi trọng phụ nữ, hắn thấy thân hình hay khuôn mặt của cô nàng nào hợp thì hắn chiếm, ngoại trừ để thỏa mãn bản tính chinh phục cái đẹp của đàn ông và nhu cầu sinh lý thì chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình cảm gì đó.
Đối với Lâm Thế Dân hắn, phụ nữ không khác gì những đôi giày hàng hiệu, thích thì mua về, mang chán rồi thì vứt một xó, đến cả nhìn lại cũng chẳng buồn.
Cứ lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán như vậy, chẳng có nốt trầm hay bổng, một cuộc sống chẳng mang chút ý nghĩa.
Cho đến hôm nay, vào khoảnh khắc hắn như bị hồ nước trong vắt, thuần túy đến mức không gì có thể tinh khiết bằng ấy câu lấy, hắn rốt cuộc cũng thấy cuộc sống của mình dường như đã pha trộn thêm sắc màu diệu kỳ.
Thế là kế hoạch trước đó bị hắn chôn vùi, nói chính xác thì không hứng thú.
Lần đầu tiên hắn không có hứng, đúng là… sống suốt hơn hai mươi lăm năm qua cuối cùng cũng có chút ra dáng đàn ông.
Nhưng kế hoạch A không thực thi được thì chuyển sang kế hoạch B.
Hắn ghé gần Tống Vô Ưu khẽ giọng: “Cô ấy là sinh viên trường nào?”
Trước đó còn ngầm vui vẻ vì Lâm Thế Dân chủ động đến gần, khóe miệng vừa nhếch lên còn chưa kịp cười hoàn chỉnh thì đã bị câu hỏi của hắn đóng băng, cánh môi run run, bàn tay lặng lẽ siết chặt, ánh mắt như mũi tên độc bắn tới cô gái đang vô tư ăn trái cây.
Lâm Thế Dân đợi một hồi không nghe cô ta đáp lại lời mình, hắn không hài lòng hỏi lại, giọng điệu đã lạnh hơn: “Không nghe tôi hỏi à?”
Lúc này cô ta mới hoàn hồn, lại bị sự lạnh nhạt từ trong đôi mắt hắn dọa, vội đáp: “Cô ấy… cô ấy học tại Phong Khởi.”
Hắn nhíu mày, híp mắt tỏ vẻ không dám tin: “Là học viện hoàng gia Phong Khởi của Lạc gia?”
Cô ta rất khó chịu mỗi khi nhắc đến chuyện Trương Ý Nhi được học tại trường hoàng gia, lúc này nhìn rõ ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thế Dân càng bực bội hơn nhưng cô ta không dám thể hiện rõ thái độ không tốt ra ngoài, chỉ miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó cô ta không chớp mắt nhìn hắn ta cứ vậy rời khỏi phòng Vip.
Không rõ là hắn đi đâu và muốn làm gì.
Ngay từ đầu nhìn thấy Trương Ý Nhi bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng kia cùng với người đàn ông có vẻ không giống “bạn” của cô, hắn đã hơi nghi ngờ.
Hắn ngờ rằng cô không phải là một cô gái đơn giản.
Hắn vừa gọi điện sai thuộc hạ nhanh chóng điều tra nữ sinh tên “Trương Ý Nhi” tại học viện Phong Khởi.
Năm phút sau thuộc hạ báo rằng không có cách nào truy cập vào hệ thống thông tin cá nhân của sinh viên học viện Phong Khởi.
Lúc này hắn mới sực tĩnh, học viện Phong Khởi không phải là trường bình thường, mọi dữ liệu đều được bảo mật tuyệt đối, hacker cũng khó mà xâm nhập vào hệ thống.
Cuối cùng hắn lệnh cho thuộc hạ điều tra hoàn cảnh của Trương Ý Nhi, tiếc rằng không có kết quả nào, tức là không có người tên Trương Ý Nhi trên đời.
Sự nghi ngờ dành cho cô càng lớn, Lâm Thế Dân cúp máy, hắn dựa vào tường, bàn tay xoay xoay chiếc điện thoại màu đen, vẻ phong lưu, đa tình thường ngày đều được thay thế bởi sự thâm sâu và toan tính trong cặp mắt một mí sắc sảo.
Vốn định từ bỏ kế hoạch A nhưng giờ xem ra cần phải thực hiện một nửa rồi..