Chuyện của Vu Lam đã có kết quả, thông báo của học viện Phong Khởi quy cái chết của cô ấy là tự tử, không liên quan đến bất cứ ai, cũng không ai phải chịu trách nhiệm.
Kết cục này không nằm ngoài dự đoán của Trương Ý Nhi.
Mấy hôm nay cô đã cố tình theo dõi Lâm Lục Ngạt nhưng không có gì khác thường, cô ta chỉ quanh quẩn căn tin, ký túc xá, lớp học, thư viện.
Ngẫm nghĩ nếu cái chết của Vu Lam có liên quan đến cô ta thì chắn chắn cô ta sẽ không có hành động gì sau đó để tránh rút dây động rừng.
Trương Ý Nhi đã lén đến sân thượng xem xét hiện trường có vết tích nào còn sót lại không, nhưng rất xui là chẳng có gì cả.
Đêm một tuần sau khi vụ của Vu Lam xảy ra, Trương Ý Nhi nói chuyện điện thoại với Frederick Nhược Đông xong liền thấy Lâm Lục Ngạt ra ngoài, sau hai giây ngạc nhiên cô đảo mắt một vòng, trở lại nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ đêm rồi, tối thế mà cô ta lại rời khỏi ký túc xá.
Cửa vừa đóng Trương Ý Nhi lập tức khoác áo theo phía sau đảm bảo cách cô ta một khoảng vừa đủ để không bị phát hiện.
Thỉnh thoảng cô ta láo liếc nhìn ngó xung quanh, không rõ là đang tìm thứ gì hay sợ hãi có người nhận ra mình, cô ta mặc áo choàng có mũ, khăn quàng cổ kéo tới tận mũi, nếu không phải theo sát ngay từ đầu thì chính cô cũng không nhận ra được đó là Lâm Lục Ngạt.
Cô ta không đeo balo hay túi xách, nếu là đi làm chuyện xấu ít nhiều cũng phải mang theo vật dụng gì chứ, vậy thì chỉ có thể suy đoán, cô ta hẹn gặp ai đó.
Vòng vòng vèo vèo, thế quái nào lại tới khu rừng sau căn tin, một điều đáng chú ý là cô ta đi con đường rất lạ và không có bất cứ camera ghi hình nào trong quá trình đó.
Không phải cô ta dẫn đường thì Trương Ý Nhi hoàn toàn không biết đến con đường vòng vòng vèo vèo này sẽ dẫn đến khu rừng.
Đột nhiên cô ta hơi nghiêng đầu, Trương Ý Nhi giật thót ngồi sụp xuống một bụi cỏ.
Tính cảnh giác của cô ta khá cao, suýt thì cái mạng nhỏ này của cô xong đời rồi.
Lộ trình theo dõi sau đó an toàn, đi thêm khoảng phút nữa cuối cùng Lâm Lục Ngạt cũng dừng lại.
Trương Ý Nhi cố tình tìm một bụi cỏ rậm rạp để che chắn chính mình mà vẫn có thể quan sát tình hình phía cô ta.
Sao không nhúc nhích vậy?
Khoảng phút sau, vài tiếng bước chân vọng đến giữa đêm khuya thanh vắng.
Sự tĩnh lặng của khu rừng càng phóng đại những âm thanh của con người tạo ra, ngay sau đó dựa vào đèn pin của bọn chúng Trương Ý Nhi nhìn rõ được đám người vừa xuất hiện, ngoại trừ Lâm Lục Ngạt, tất cả bốn người còn lại đều là đàn ông xa lạ, Trương Ý Nhi không nhận ra ai trong số đó.
Một làn gió nhẹ khẽ thoảng qua, da gà khắp cơ thể nổi lên từng đợt, rồi cô nghe bọn chúng bắt đầu nói chuyện.
Chap mới l????ôn có tại — trùmtr????yệ n.????n —
“Tôi không thể tiếp tục nữa.” Lâm Lục Ngạt là người lên tiếng trước.
Tên đứng giữa có tướng mạo bắt mắt nhất, nói thật lòng thì hắn ta còn rất tuấn tú có thể được xếp vào top trai đẹp trong mắt Trương Ý Nhi nhưng vẻ đểu cán, hống hách toát ra từ trong cặp mắt của hắn khiến người ta không khỏi chán ghét, cho đến khi hắn ta lên tiếng nói ra những lời khốn nạn thì chút cảm tình gì đó cũng chẳng còn nữa.
“Ồ, hôm nay cô lớn mật nhỉ…” Hắn ta chậc chậc hai tiếng đoạn tiến lại gần Lâm Lục Ngạt, Trương Ý Nhi siết chặt nắm tay theo dõi gắt gao tình huống trước mắt, nếu bọn chúng làm chuyện không đúng cô phải làm sao đây, giúp hay không giúp? Còn đang đau đầu suy nghĩ thì Lâm Lục Ngạt bỗng hét lên: “Mạc Chí Lâm, đừng ép người quá đáng.”
Mạc Chí Lâm? Trương Ý Nhi nuốt nước miếng không thể tin được nhìn chằm chằm hắn ta, thế mà lại là anh trai trong lời đồn của Mạc đại tiểu thư, thảo nào trông đều ngứa mắt như nhau.
“Ép cô?” Hắn ta bật cười, tay vỗ vỗ vào khuôn mặt Lâm Lục Ngạt: “Nghĩ cho kỹ, chống lại tôi thì thằng nhãi kia… còn cả cô đừng mong sống yên.”
Lâm Lục Ngạt tức giận đến run rẩy, vung tay cho hắn ta một bạt tai: “Khốn kiếp, anh ép tôi vào đường cùng cũng đừng hòng yên thân, tôi là người ép Vu Lam nhảy lầu nhưng chủ mưu đằng sau là anh, còn vô số cô gái bị anh ép buộc nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi chết, anh cũng phải chết.”
Bất ngờ bị tập kích Mạc Chí Lâm không kịp né, trên má đau rát, hắn không thể tin được con nhỏ này dám ra tay với mình, bọn thuộc hạ phản ứng chậm mất nửa nhịp vội giữ chặt hai tay cô ta.
Dường như Lâm Lục Ngạt đã chạm đến vảy ngược của hắn, hắn cho cô ta một bạt tai như trả lại cái tát vừa rồi, lại thêm một cái tát dùng toàn bộ lực: “Con điếm, mày to gan nhỉ, muốn uy hiếp tao à… được.” Sau đó hắn ra lệnh cho bọn thuộc hạ: “Cút ra kia canh chừng cho tao, đợi tao chơi nó xong thì cho tụi bây.”
Khóe miệng Lâm Lục Ngạt chảy máu, hai má cô ta in đậm dấu tay, có vẻ sức lực Mạc Chí Lâm đánh quá lớn nên đầu óc cô ta nhất thời bị choáng váng, không cử động nổi.
Trương Ý Nhi ôm lấy miệng mình, cô hiểu hoàn toàn ý của hắn, hắn định…
Làm sao đây? Bàn tay không tiếng động cho vào túi xách chạm vào con dao mà Dạ Huyền đã tặng, tính tới tính lui cũng không thể ngờ sự tình lại đến mức này.
“Ông đây chơi chết mày, con khốn.” Hắn ta thô bạo muốn xé áo của Lâm Lục Ngạt, còn chưa kịp sờ mó gì thì có tiếng động lạ truyền đến: “Ai?”
Bọn thuộc hạ nghe tiếng của hắn liền phóng nhanh tới.
“Chúng mày có nghe tiếng động lạ không?” Hắn ta hấc cằm về một hướng: “Chính là bên đó, đi kiểm tra.”
Trương Ý Nhi vỗ vỗ ngực, thấy bọn chúng đã mắc câu cô lại ném một hòn đá về một hướng khác.
Đợi khi Mạc Chí Lâm cũng rời đi xem xét, chính là thời điểm này, cô tranh thủ chạy lẹ tới kéo Lâm Lục Ngạt vẫn còn vật vờ dưới đất: “Nhanh, chạy.”
Có lẽ nghe được giọng nói quen thuộc nên cô ta theo bản năng mà tin tưởng Trương Ý Nhi, cả hai chưa chạy bao xa đã nghe tiếng gào thét như cắt tiết lợn vang vọng khắp khu rừng: “Đuổi theo con khốn đó cho tao.” Ngay sau đó là tiếng bước chân dẫm mạnh trên cỏ cây khô dưới đất không ngừng truyền đến màng nhĩ, cả hai đều sợ hãi, chẳng còn xác định phương hướng chính xác mà cứ thế chạy và chạy, đi đâu cũng được miễn là không để bọn chúng đuổi kịp.
Không còn cách nào khác, Trương Ý Nhi lại không nhớ đường tới hang động kia, chỉ có thể kéo tay Lâm Lục Ngạt chạy một cách mù quáng.
Bỗng nhớ quả lựu đạn mình mang theo, vừa chạy vừa thò tay vào trong, hơi thở dồn dập, cố gắng lên tiếng hỏi: “Lực tay cô mạnh không?”
Lâm Lục Ngạt cũng thở hồng hộc, không hiểu được ý tứ của Trương Ý Nhí, chỉ có thể thành thành thật thật gật đầu.
Trương Ý Nhi dừng lại kéo theo cô ta, đưa quả lựu đạn trong tay cho Lâm Lục Ngạt dặn: “Ném càng xa hướng của chúng ta càng tốt, đây là lựu đạn.”
Thấy cô ta không có phản ứng, Trương Ý Nhi mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh, không có thời gian để suy nghĩ đâu.”
Một tiếng nổ đùng vang lên giữa khu rừng vắng lặng, trong tiếng động âm ỉ đó, hai cô gái tay trong tay không ngừng chạy, chạy đến bất kỳ đâu.
Cuối cùng cũng nhìn thấy được con đường bằng phẳng thông ra học viện.
Trương Ý Nhi muốn chết tới nơi rồi, cô ngồi bệt xuống đất, ngẩng mặt ngắm bầu trời thăm thẳm không trăng cũng không sao, hơi thở vẫn chưa dịu lại.
Lâm Lục Ngạt có vẻ đỡ hơn một chút, sức khỏe cô ta xưa nay rất tốt, chạy bộ phút cũng không có vấn đề gì lớn.
Đợi cho nhịp tim ổn định rồi, Lâm Lục Ngạt mới lên tiếng: “Cảm ơn.” Đầu cô ta cúi xuống, cả khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ che giấu, cặp mắt cũng cụp lại nên không nhìn được biểu cảm của cô ta thế nào.
Trương Ý Nhi liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, thở dài một hơi đoạn nói: “Những lời cô và Mạc Chí Lâm nói khi nãy, tôi đều đã nghe…” Nghiêng đầu nhìn cô ta, giọng cô lạnh băng: “Tại sao?”.