Chưa tới nửa ngày đã tìm ra người gửi bưu phẩm, người này tự nhận là anti của Lăng Nhiễm, rất ghét cô.
Dù sao thì hiện tại cái danh người phụ nữ có nhiều anti nhất vẫn chưa hết.
Buổi chiều Bích Lạc Doanh có ghé qua chơi.
"Chị Nhiễm! Em nghe nói hôm qua chất độc phát tác, chị không sao chứ?"
"À tôi không sao, chân cô đỡ chưa?" Đột nhiên chạy tới quan tâm hỏi han như vậy là có ý gì?
"Không trở ngại gì, chỉ sưng một chút"
"Doanh Doanh tới đó à?"
"Con chào dì"
Thái độ hôm nay của Bích Lạc Doanh khiến Lăng Nhiễm có chút không thích ứng được, vẫn như bình thường nhưng cô cảm thấy có gì đó lạ lắm.
"Đã tới rồi thì ở lại đây ăn cơm tối luôn, bữa nay dì nấu nhiều món ngon lắm"
"Vậy...cũng được" Ánh mắt Bích Lạc Doanh nhìn qua Lăng Nhiễm một chút rồi gật đầu.
"Chị Nhiễm, chúng ta ra vườn hoa chơi đi!" Không đợi cô trả lời Bích Lạc Doanh đã kéo cô ra ngoài.
Vườn hoa vào buổi chiều lại vô cùng mát mẻ, từng cơn gió mát thổi qua khiến làn tóc Lăng Nhiễm khẽ đung đưa theo chiều gió.
Không khí vô cùng thoải mái, hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi như vậy cô có chút không quen.
Ngày chưa xuyên sách bận rộn vô cùng nào có thời gian ngắm cảnh thiên nhiên như vậy.
"Chị Nhiễm...em muốn nói chuyện với chị một chút!" Bích Lạc Doanh đột nhiên buông tay Lăng Nhiễm ra.
"Có chuyện gì sao?"
"Chị...yêu anh Đình không?"
Nghe xong câu hỏi Lăng Nhiễm không biết nên trả lời như thế nào, yêu ư? Mình không ghét anh ấy thì có gọi là yêu không? "Sao lại hỏi câu này?"
"Em muốn xác nhận thay anh Đình, bởi vì anh ấy yêu chị! Yêu chị từ lâu rồi! Chẳng qua chị không chịu chấp nhận anh ấy! Từ hồi học chung với anh Đình, em cũng biết một số chuyện của anh ấy"
Lăng Nhiễm im lặng nghe Bích Lạc Doanh nói tiếp, Hoắc Mạc Đình yêu Lăng Nhiễm sao?
"Chị có biết vì sao không? Vì lời hứa ấy!"
"Lời hứa?"
"Phải, anh ấy từng hứa với một cô bé năm xưa là sau này sẽ cưới cô bé đó làm vợ, không sai! Cô bé khi ấy là chị!" Nói tới đây phiếm mắt Bích Lạc Doanh đã ửng đỏ.
"Sao cơ?" Cô bé đó là Lăng Nhiễm ư? Tại sao trong nguyên tác lại không nhắc tới chuyện này?
Có lẽ là do cô xuyên vào nhân vật Lăng Nhiễm, thay đổi cuộc sống nên cốt truyện cũng vì thế mà xoay chiều quỹ đạo ban đầu.
"Với một người có tính cách như anh ấy, chẳng ai có thể ép buộc anh ấy cái gì, nhất là mấy chuyện chung thân đại sự như kết hôn, hà cớ gì anh ấy lại lấy một người mình không quen biết không yêu đương?"
Lăng Nhiễm trầm tư chuyện này không nằm trong dự đoán của cô.
Chính cô khi đọc tiểu thuyết cũng thắc mắc vấn đề này, vì sao một người lạnh lùng, ngoan cố nhu vậy lại chấp nhận cưới Lăng Nhiễm khi cô đang có người khác trong lòng.
"Em rất thích anh ấy! Nhưng duyên của chúng em chỉ dừng lại ở chữ bạn bè thôi! Có cố gắng hoàn hảo tới đâu thì anh ấy cũng không ngoảnh lại nhìn em một lòng hướng về chị!"
"Sao cô không cướp lấy khi chúng tôi không hoà thuận?" Một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu Lăng Nhiễm.
"Bởi vì em không chen vào nổi! Em rất muốn loại bỏ chị! Để người sánh bước bên anh Đình là em! Nhưng mỗi lần định ra tay thì em lại không nỡ, anh ấy yêu chị ngay cả khi chị ghét bỏ anh ấy, vài lần chị gặp chuyện anh ấy rất lo lắng thậm chí là phát điện lên, em làm vậy anh ấy sẽ buồn.
Mà em hi vọng anh ấy sẽ được hạnh phúc!" Bích Lạc Doanh càng nói nước mắt như dòng thác lại càng chảy.
Cả đêm qua cô chằn chọc suy nghĩ, cuối cùng đoạn tình cảm không có kết quả này vẫn là nên buông bỏ.
"Bích tiểu thư! Cô là một người phụ nữ thông minh! Nhận ra điều đó là tốt, trên đời còn rất nhiều người tốt có thế xứng tầm với cô" Nghe ra thì Bích Lạc Doanh cũng vô cùng khó khăn, trong nguyên tác làm gì có chuyện cô ta nói những lời như vậy chứ, chỉ cần làm vài bước đơn giản đã có thể đẩy mối quan hệ vợ chồng của bọn họ trôi ngày càng xa nhau.
"Chị Nhiễm! Đừng phụ lòng anh ấy, anh ấy lạnh lùng nhưng rất chung tình, giờ phút này em chỉ mong hai người hạnh phúc, chị thay đổi rồi mà, cũng khiến em yên tâm hơn" Lặng lẽ lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười nói với Lăng Nhiễm những lời như vậy.
Lăng Nhiễm cũng không phải trẻ con, nửa tin nửa ngờ đù sao đơn phương lâu như vậy cũng không thể nào có thể buông bỏ một cách dễ dàng.
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Hai người đồng thời quay ra đằng sau thấy Hoắc Mạc Đình đang đứng phía sau.
"Anh Đình! Anh về rồi sao, em đang nói chuyện phiếm với chị Nhiễm! Sao anh về sớm vậy?" Bình thường không phải là tối muộn thì cũng là nửa đêm, đó là quy tắc làm việc của anh.
Tầm mắt anh rơi vào Lăng Nhiễm, thấy cô cũng đang nhìn mình chăm chú, anh cũng chẳng có ý định rời mắt đi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bích Lạc Doanh hết nhìn Lăng Nhiễm rồi lại nhìn Hoắc Mạc Đình sau đó tự cười diễu rồi nhẹ nhàng đi vào nhà.
Lăng Nhiễm dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh, người này thực sự yêu cô sao? Nhưng sao cô lại có cảm giác buồn bực như vậy chứ.
Hoắc Mạc Đình nhìn cô chằm chằm rồi từ từ tiến lại gần cô: "Sợ không?"
Ý nói muốn hỏi Lăng Nhiễm có bị bưu phẩm kia doạ sợ không, cô lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Bưu phẩm gửi từ phía Nam, là của Tần Dương Lạc" Hoắc Mạc Đình đã sớm xử lý chuyện này ngay khi biết tin, anh chỉ báo lại cho cô một tiếng.
Lăng Nhiễm a một tiếng, hoá ra là của Tần Dương Lạc, cô ta thù dai như vậy hiển nhiên là sẽ không để yên cho mình.
"Xin lỗi! Mấy chuyện như này sẽ không xảy ra nữa" Như một thói quen Hoắc Mạc Đình đưa tay lên đầu Lăng Nhiễm xoa xoa.
Hành động này khiến mặt Lăng Nhiễm ửng hồng.
Cô ngại ngùng vì mấy vấn đề nhỏ con này, cảm thấy mình như là con thú cưng vậy nhưng lại hưởng thụ...
"Anh..." Lăng Nhiễm muốn mở lời hỏi anh nhưng lại thôi, thời điểm này có vẻ không thích hợp lắm.
Hoắc Mạc Đình im lặng đợi chờ câu hỏi của Lăng Nhiễm.
"À không có gì.." Để sau vậy.
Hoắc Mạc Đình im lặng rồi đột nhiên cầm tay Lăng Nhiễm dắt cô vào trong.
Bên ngoài ánh chiều tà đã đã phủ xuống toàn bộ khu vườn, như ánh lửa đỏ đang rực cháy trên bầu trời.
[:(((].